Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA THEO TIỂU THƯ GẢ VÀO ĐÔNG CUNG Chương 8 TA THEO TIỂU THƯ GẢ VÀO ĐÔNG CUNG

Chương 8 TA THEO TIỂU THƯ GẢ VÀO ĐÔNG CUNG

10:15 sáng – 04/11/2024

19

Năm Vĩnh nhi lên bảy tuổi.

Triệu Trường Phong hoang đường đã lâu, trong triều nay đều đã là người của Nguỵ gia, mối liên kết giữa môn sinh, cố lại, quan hệ hôn nhân gia tộc đan kết thành một mạng lưới vững chắc, chỉ chờ cơ hội thích hợp để phủ chụp xuống.

Với thuốc bổ từ Minh Hoa Đường và Lưu Thái Y, bên trong thân thể hắn đã rỗng tuếch. Đi vài bước cũng phải thở dốc.

Bao năm qua, hắn không còn có con cái nào nữa.

Đêm Trung Thu, hắn ngất xỉu ngay tại yến tiệc.

Hàng chục mỹ nhân quỳ ngoài cửa tẩm điện khóc lóc thảm thiết.

Ta và tiểu thư đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

Trong mơ màng, hắn gọi tên tiểu thư.

Tiểu thư ngồi bên giường, đáp: “Thần thiếp đây.”

Cùng lúc ấy, Nguỵ gia bắt đầu liên kết với Ngự sử đài và các Gián nghị đại phu, dâng tấu chỉ trích Triệu Trường Phong những năm qua sủng mỹ nhân vô độ, trác táng hoang dâm.

Với sự ủng hộ của bá quan, Thái hậu và Hoàng hậu không thể làm gì khác ngoài việc để Vĩnh nhi kế vị ngai vàng.

Triệu Trường Phong đã bị phế truất.

Khi hắn tỉnh lại, hắn nhận ra rằng những người bên cạnh đã phần lớn thay đổi.

Khi nhìn thấy tiểu thư, hắn nghe các cung nhân gọi tiểu thư là: “Thái hậu.”

Hắn bàng hoàng, mờ mịt và vô cùng bối rối: “Thái hậu?”

“Trẫm còn đang tại vị, sao lại có Thái hậu ở đây?”

Tiểu thư chỉ khẽ mỉm cười: “Trường Phong, ngơi còn nhớ chăng, khi xưa ngươi từng nói rằng ta sẽ là thê tử duy nhất của ngươi. Nhưng cuối cùng, ngươi lại khiến ta trở thành thiếp thất của ngươi.

“Trong Tam Dương Điện ấy, qua ba đời nữ chủ nhân cũng chẳng có ta. 

“Vào chốn cung đình này, ngôi vị trung cung Hoàng hậu vẫn chẳng thuộc về ta.

“Ta chẳng màng đến quyền uy hay vinh hoa, chỉ tiếc rằng những lời hứa của người chưa từng thành hiện thực.”

Triệu Trường Phong sắc mặt hiện vẻ hung ác: “Nguỵ Cẩm, ngươi điên rồi sao?  Trẫm là Hoàng đế, làm sao ngươi có thể để tên tiểu tử Vĩnh nhi ngồi lên ngai vàng? Chủ thiếu quốc nghi, đạo lý này ngươi cũng quên cả rồi sao?”

Tiểu thư cười nhạt: “Bệ hạ cứ yên lòng, giang sơn này sẽ nằm trong tay ta và Vĩnh nhi. 

“Ta lên ngôi Thái hậu mới là cách giải quyết tận gốc, không phải tranh sủng nơi hậu cung, cũng chẳng cần phí tâm giành ngôi chính thất của ngươi nữa. 

“Giờ đây, ta chẳng còn hứng thú với những điều đó.”

Triệu Trường Phong kêu lớn: “Người đâu, người đâu!”

Ta đứng bên hắn, nhẹ cúi đầu: “Nô tỳ có mặt.”

Triệu Trường Phong giận dữ đến mức ngã quỵ trên giường: “A Cẩm, trẫm yêu nàng, tại sao nàng không tin?”

Tiểu thư nhìn hắn, giọng dịu dàng nhưng kiên định:

“Bệ hạ, trước khi gả vào Đông Cung, ngươi đã nói với ta rằng hoàng gia chưa từng tin lời thề.

“Nếu nghi ngờ ai nói dối, nhất định phải diệt trừ tận gốc, vì chỉ có người chết mới không thể nói dối.”

Tiểu thư quay lưng lại với Triệu Trường Phong.

Ta đặt chiếc khăn ướt lên mặt hắn. Hắn đã không còn sức kháng cự.

Trước lúc trút hơi thở cuối cùng, tiểu thư khẽ nói với không trung: “Thẩm Thanh, A Lệ, A Kiều, các ngươi có thấy không?”

Lúc ấy, ta chợt nhớ đến Uyển Nhi, cô cung nữ nhỏ thường lén khóc nơi giả sơn năm nào.

Nhìn Triệu Trường Phong phía dưới chiếc khăn ướt, ta hỏi: “Bệ hạ, ngài còn nhớ Thôi Bảo Lâm chăng?”

“Ta biết ngài chẳng nhớ đâu, bởi trong mắt ngài chẳng ai là người cả, chỉ là những quân cờ hèn mọn. Ngài đâu có lý do gì để nhớ.”

Tiểu thư cúi xuống bên tai hắn, thì thầm: “Trường Phong, ngươi cứ an tâm mà đi. Giang sơn này, ta và Vĩnh nhi sẽ thay người bảo vệ.”

“À, suýt quên. Những năm qua, ta đã dâng bao nhiêu mỹ nhân cho ngươi, ngươi chưa từng thắc mắc vì sao cả hậu cung chỉ có hai đứa trẻ sao?”

Triệu Trường Phong giận dữ đến mức chỉ còn thở gấp, nhưng không nói nổi một lời.

“Khi A Lệ bị trúng độc từ bát chè năm ấy, ta đã khắc ghi bao năm qua.

“Ngay cả khi người phái Oanh Nhi theo dõi và đầu độc ta, ta đều biết. Ta phải giả câm giả điếc, tỏ ra ngoan ngoãn để ngươi yên lòng.”

“Ngươi không muốn ta sinh hạ Vĩnh nhi, vậy thì ta sẽ để người chỉ có hai đứa trẻ, là Vĩnh nhi và Ngọc nhi.”

“Ngươi cứ yên tâm, cả Oanh Nhi và Vương công công đều sẽ theo hầu người. 

“Đó cũng là món nợ ta trả cho A Lệ vì đã chịu đau khổ thay ta.”

20

Ta nhấc chiếc khăn ướt lên.

Triệu Trường Phong đã không còn thở.

Tiểu thư khép mắt hắn lại rồi bước ra khỏi Điện Khánh Ninh.

Một giọt lệ chảy dài trên gương mặt nàng.

Vương công công và Oanh Nhi, nàng ấy giao cả hai người đó lại cho ta xử lý.

Tiểu thư sẽ cùng Vĩnh nhi chuẩn bị cho lễ tang của Triệu Trường Phong.

Bước vào lãnh cung, Oanh Nhi vừa trông thấy ta liền lao tới, vẻ mặt tuyệt vọng: “Hoa Viên, ngươi đến cứu ta phải không?”

Vương công công đứng bên, toàn thân run rẩy, không dám mở lời.

Từ lúc bước chân vào Đông Cung, Oạn Nhi trực đêm thì đã là người của Triệu Trường Phong.

Có lẽ, từ đêm ta trông thấy Uyển Nhi khóc trong góc giả sơn, ta đã đoán được sự tình.

Thái giám hầu hạ bên cạnh Thái tử từ nhỏ, vì cớ gì lại thổ lộ những chuyện cơ mật của Thái tử với Oanh Nhi, thậm chí ngay cả chuyện Đông Cung sẽ tuyển thêm mỹ nhân cũng không giấu diếm?

Ngoài việc họ đã sớm ngầm cấu kết, thật không còn lý do nào khác.

Ta và tiểu thư giả vờ không biết, một màn kịch kéo dài suốt bao năm tháng.

Đến khi tiểu thư hỏi liệu Oanh Nhi có nguyện lòng hầu hạ quân vương hay không, cũng là để thử lòng Triệu Trường Phong, xem hắn có còn tín nhiệm tiểu thư, và đồng thời thăm dò xem 

Oanh Nhi rốt cuộc còn chút thật lòng nào không.

Quả nhiên, từ đó Triệu Trường Phong không còn dò hỏi từ Oanh Nhi về những việc riêng của tiểu thư.

Mấy năm ấy, tiểu thư đóng vai một người ngoan ngoãn vâng lời, đoan trang, đứng đắn.

Trong mắt Triệu Trường Phong, tiểu thư là một tiểu thư khuê các lớn lên trong nề nếp nữ công gia chánh, sẽ không gây sóng gió, mà lại chẳng có gia thế khiến vua phải kiêng dè.

Vì thế, hắn yên lòng.

Còn Oanh Nhi, giữ lại sớm muộn cũng thành tai họa.

Ta nhìn Oanh Nhi trong bộ trang phục của một quý nhân, cúi người hành lễ, giọng bình thản: “Nô tỳ xin vấn an Oanh quý nhân.”

“Thái hậu muốn nô tỳ đến đưa quý nhân và Vương công công lên đường.”

“Vừa rồi, Thái thượng hoàng đã băng hà rồi.”

Oanh Nhi kinh hãi vô cùng: “Không, không, không thể nào! Ta là người bên cạnh nương nương, chúng ta đều cùng nương nương lớn lên từ nhỏ kia mà!”

Ta nhẹ đặt chén độc dược lên tay, giọng lạnh lùng: “Quý nhân đã làm mắt tai cho Triệu Trường Phong suốt bao năm, lòng đã bị phủ mờ bởi mỡ heo, quên mất ân tình chủ tớ ngày xưa rồi. Tiểu thư nhân từ, cho ngươi làm quý nhân mấy năm, nay cũng đến lúc hoàn trả lại.”

“Và cả Vương công công.”

Oanh Nhi và Vương công công vội quỳ gối, giọng run rẩy van xin: “Hoa Viêm cô nương, xin tha cho chúng tôi, xin tha cho chúng tôi một mạng!”

“Giờ đây, nương nương đã là Thái hậu, quyền hành nắm trong tay, cớ gì không tha cho chúng tôi một đường sống!”

Ta nắm chặt cằm bọn họ, ép uống chén thuốc độc.

“Ta nghe một câu của bệ hạ dạy cho nương nương, giờ ta cũng đã học được.”

“Chỉ có người chết mới không mở miệng. Nếu các ngươi là kẻ đã bội phản chủ tử từ lâu, chẳng phải sẽ khiến danh tiếng của nương nương bị vấy bẩn sao?”

“Oanh Nhi, ngay từ khi ngươi chọn giám sát tiểu thư và báo cáo hằng ngày cho Triệu Trường Phong, tiếng chuông tang của ngươi đã vang lên rồi.”

“Khi A Lệ bị trúng độc từ bát chè năm ấy, Oanh Nhi, ngươi chẳng lẽ không biết vì sao sao?”

21

Tang lễ của Triệu Trường Phong diễn ra hoành tráng và long trọng.

Người ngoài nhìn vào, đều thấy tiểu thư khóc rất thương tâm.

Họ cho rằng nàng đang thương tiếc Triệu Trường Phong, nhưng thực chất nàng khóc cho mười năm dài đằng đẵng bị vùi lấp nơi cung cấm.

Năm mười lăm tuổi, nàng hân hoan nghe người trong lòng nói: “A Cẩm, nàng sẽ là chính thê duy nhất của ta.”

Năm mười sáu tuổi, nàng chấp nhận số phận chỉ có thể làm một thiếp thất trong Đông Cung, tự an ủi rằng, chỉ cần trái tim còn chân thành, mọi điều đều không khổ.

Năm mười bảy tuổi, nàng nhìn người mình yêu đem về nữ tướng của Mộ Dung gia, thêm vào đó là một câu chuyện tình đậm sâu khác.

Năm mười tám tuổi, nàng mang thai, và người mà nàng coi như muội muội, A Lệ, đã thay nàng uống bát thuốc độc do chính người nàng yêu hạ độc, trong khi Đông Cung lại đón nhận vị Thái tử phi thứ ba.

Năm mười chín tuổi, nàng sinh hạ Vĩnh Nhi, từ đó nàng học cách giả ngốc, giả vờ hiền lành.

Năm hai mươi sáu tuổi, cuối cùng nàng cũng nắm được quyền lực và sự giàu sang trong tay.

Nhìn lại, nước mắt đã hóa thành một dòng sông.

Là nước mắt của Thẩm Thanh, của A Lệ, của Mộ Dung Kiều, và của tất cả những nữ nhân đã bị thao túng trong bàn tay của kẻ khác nơi cung cấm.

Sau tang lễ của Triệu Trường Phong, nhà họ Nguỵ dâng thư lên, Thái hậu và tân đế ân chuẩn, cho phép phụ nữ trên khắp thiên hạ được vào thư viện học, được dự khoa thi để tìm cầu công danh, được vào triều làm quan, và hậu cung cũng có quy chế thăng tiến cho cung nữ.

Cuối cùng, nữ nhân không còn chỉ là quân cờ trong tay nam nhân.

Ba năm sau, ta thi đỗ, tuy không phải Trạng nguyên, Bảng nhãn hay Thám hoa, nhưng cũng nằm trong Tam giáp, có danh tiến sĩ.

Ngày đầu tiên lên triều.

Tiểu thư đến phủ của ta để đưa đón.

“Hoa Viễm, hôm nay là ngày trọng đại của ngươi, ai gia tiễn ngươi vào cung.”

Ta và tiểu thư đã cùng nhau đạt được những gì đã từng nói khi xưa.

Còn câu chuyện của ta, chỉ mới bắt đầu.