Năm mười tuổi, ta đã từng cứu một thư sinh phong nhã ở đầu làng.
Ta đã bán sạch gia sản, hết lòng nuôi dưỡng hắn ta từ một tú tài đến khi đỗ đạt trạng nguyên.
Mọi người đều nói rằng, ngày tháng tốt đẹp của ta đã đến.
Nhưng hắn ta lại đưa cho ta một tờ hưu thư.
Ta kiên quyết không chấp nhận, một lòng muốn kiện lên kinh, kiện lên hoàng thượng.
Không ngờ, sau khi uống xong chén thuốc hắn ta đưa, ta ngất xỉu và bị đóng vào trong quan tài mà c h ôn số n g.
Khi mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy tờ hưu thư do Cố Dung An đưa đến, ta vội giật lấy, quay đầu mà chạy!
01
“Khúc Uyển Nương, đây là một trăm lượng bạc, coi như ta trả ân tình mà mười năm qua nàng đã nuôi ta ăn học. Nàng cầm bạc cùng tờ hưu thư này rồi cút đi, đừng có không biết điều mà dây dưa nữa!
“Nếu không, đừng trách ta không khách khí.”
Cố Dung An ném mạnh một trăm lượng bạc cùng tờ hưu thư lên người ta, lúc này ta đang quỳ dưới chân hắn ta, khẩn cầu trong vô vọng.
Hắn ta từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt châm biếm và lạnh lùng.
Ta bỗng ngẩn ngơ, chẳng phải ta đã chết rồi sao?
Sao có thể gặp lại kẻ cầm thú Cố Dung An này?
Cảnh tượng này chẳng phải chính là lúc ta biết tin Cố Dung An đỗ đạt trạng nguyên và đến kinh thành sao?
Ta còn nhớ rất rõ ngày đó.
Một tháng trước, tin tức Cố Dung An đỗ trạng nguyên được truyền về thôn Thanh Sơn, cả thôn đều xôn xao.
Mọi người ai cũng mừng cho ta, nói rằng ngày tháng tốt đẹp của ta sắp đến.
Ta cũng nghĩ rằng hạnh phúc của ta đã đến.
Ta háo hức thu dọn đồ đạc lên kinh thành, nhưng nào ngờ điều chờ đón ta lại là tờ hưu thư và một trăm lượng bạc từ Cố Dung An.
Ta nhớ rõ rằng, khi nhìn thấy thư hòa ly và bạc, ta đã phát điên.
Ta mắng hắn ta là kẻ bội bạc, cầm thú, lòng lang dạ sói, ta kiên quyết không chịu ly hôn. Ta nói sẽ kiện đến kinh thành, kiện lên hoàng thượng, tố cáo hắn bạc tình bạc nghĩa, vong ân bội nghĩa!
Ta muốn quan lớn kinh thành đứng ra làm chủ, muốn hoàng thượng làm chủ cho ta.
Những lời của ta khiến Dung An khiếp sợ.
Hắn ta lập tức dỗ dành đưa ta trở về.
Sau đó, hắn ta dâng cho ta một chén trà.
Uống xong chén trà ấy, ta liền ngất đi.
Khi tỉnh lại, ta thấy mình ở trong một không gian chật hẹp. Ta muốn cử động, nhưng nghe thấy tiếng Cô Dung An từ trên đầu.
Hắn ta nói: “Uyển Nương, đừng trách ta, là tự nàng tìm đến cái chết. Rõ ràng nàng có thể ở lại thôn Thanh Sơn, cớ sao lại đến kinh thành?
“Nàng đến kinh thành sao lại không nghe lời ta, không cầm lấy tờ hưu thư và bạc mà rời đi? Sao nàng lại muốn hủy hoại ta?
“Rõ ràng nàng yêu ta đến thế, sao lại có thể hủy hoại ta?
“Uyển Nương, nàng muốn tìm đến cái chết, vậy đừng trách ta!”
Lúc ấy, ta mới hiểu được lý do hắn ta muốn hòa ly.
02
Hóa ra, là vì tiểu thư Trương Tình Tuyết, con gái của Hộ bộ Thượng thư Trương đại nhân, đã vừa ý hắn ta, mà hắn ta cũng đã động lòng, hai người tình cảm mặn nồng, còn hẹn thề trọn đời bên nhau, hắn ta muốn thành thân với nàng ta.
Hắn ta là một trạng nguyên chưa lập gia thất, tự nhiên không thể để lộ ra việc đã có một thê tử.
Vậy nên hắn ta mới muốn hòa ly với ta.
Nhưng ta lại không biết điều, không chịu buông bỏ danh phận phu nhân của trạng nguyên, kiên quyết không đồng ý hòa ly, còn muốn tố cáo hắn, tìm một công đạo.
Vì vậy, hắn ta đã muốn giết ta!
Hắn ta hạ thuốc mê, bỏ ta vào quan tài, định bụng chôn sống ta.
Nghe đến đây, ta ra sức vùng vẫy, khẩn cầu tha thứ, cầu xin hắn ta tha mạng, hứa sẽ đồng ý hòa ly với hắn ta.
Ta tha cho hắn ta, chỉ xin hắn ta cho ta một con đường sống.
Nhưng hắn ta lại nói rằng đã muộn rồi.
Ta nghe rõ ràng tiếng hắn ta từng xẻng từng xẻng đất đổ lên nắp quan tài, không khí mỗi lúc một ngột ngạt hơn, nỗi sợ và tuyệt vọng dâng tràn.
Ta dùng hết sức lực cố đẩy nắp quan tài bị đóng chặt, móng tay bật máu mà vẫn không nhúc nhích nổi.
Cảm giác nghẹt thở từng chút từng chút siết lấy ta.
Cho đến khi không còn một chút sức lực nào.
Cứ thế, ta bị chôn sống đến chết.
Không ngờ, ta lại được trọng sinh, sự mừng rỡ lớn lao vây kín lấy ta. Ta vô thức buông tay khỏi Cố Dung An, bản năng lùi lại vài bước.
Nhìn lại thiếu niên áo trắng thanh tao trước mặt, trong lòng ta chỉ tràn ngập oán hận.
Mười năm trước, hắn ta ngất xỉu ở đầu làng, hơi thở thoi thóp, là ta thấy hắn trông dễ nhìn, liền đem về nhà. Lúc đó, phụ thân còn mắng ta rằng sao lại có thể tùy tiện nhặt một nam nhân về?
Nhưng ta thấy hắn ta đẹp đẽ.
Hơn nữa, sau khi tỉnh lại, hắn ta nói cha nương hắn đều đã mất.
Hắn ta là một cô nhi.
Phụ thân chỉ có mình ta là con gái, lại từng có ý định tìm một phu quân về ở rể cho ta, nên mới giữ hắn ta lại, nuôi dưỡng trong nhà.
Chúng ta cùng nhau lớn lên.
Sau này, ta phát hiện hắn ta có tài đọc sách, liền nài nỉ phụ thân cho hắn đi học.
Phụ thân vừa cảnh báo rằng những kẻ trượng nghĩa phần nhiều là đao phủ, kẻ bạc tình phần lớn là hạng đọc sách, vừa lại mềm lòng đồng ý, cho hắn ta lên trấn học chữ.
Hắn ta có tư chất thông minh, năm thứ ba đã đỗ tú tài.
Phụ thân bắt đầu lo sợ rằng sau này hắn ra đỗ đạt sẽ bỏ rơi ta.
Cố Dung An là kẻ khôn khéo.
Hắn ta nhận ra ý nghĩ của phụ thân, liền nói muốn cưới ta làm thê tử, bảo rằng tuy lúc đó ta còn nhỏ nhưng có thể thành thân trước, đợi ta đến tuổi cập kê rồi mới động phòng.
Phụ thân rất vui mừng, lập tức quyết định tổ chức hôn lễ cho chúng ta.
03
Năm ta thành thân được một năm, phụ thân rời xa cõi đời. Từ ngày đó, chỉ còn lại ta và Cố Dung An nương tựa vào nhau.
Ta cùng hắn ta lên thành, mang hết số bạc trong nhà đóng học phí cho hắn, bắt đầu cuộc sống sáng sớm tối muộn bán bánh hoành thánh.
Việc học hành tiêu tốn bạc vô cùng, chỉ dựa vào tiền bán hoành thánh cũng khó lòng nuôi nổi hắn ta. Vì thế, ban ngày ta đem thân gầy đi bốc vác ở bến tàu, ban đêm lại thắp đèn ngồi thêu.
Cứ như vậy, mới đủ tiền cho hắn ta theo đuổi đèn sách.
Nhiều đêm, hắn ta nắm lấy tay ta khi ta ngồi thêu hoa, dịu dàng nói: “Uyển Nương, nàng hãy chờ ta, chờ đến ngày ta đỗ đạt trạng nguyên, nhất định sẽ cho nàng một cuộc sống tốt đẹp.”
Hắn ta còn bảo: “Uyển Nương, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng.”
Khi một thiếu niên tuấn tú thốt lên những lời đầy thâm tình ấy, lòng ta nguyện trao trọn trái tim cùng sức lực để dốc hết sức nuôi hắn ta học hành.
Ta đã yêu thương, đã cống hiến cho người phu quân mà ta hết lòng ngưỡng mộ như vậy, nào ngờ việc đầu tiên hắn làm sau khi đỗ đạt lại là muốn hoà ly với ta?
Ta làm sao có thể cam lòng, làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này?
Càng không thể ngờ rằng người phu quân mười năm đầu gối tay ấp lại muốn lấy mạng ta khi ta không đồng ý hoà ly, định bụng chôn sống ta.
Cầm thú, đúng là kẻ lòng lang dạ sói!
Xung quanh ta vang lên tiếng bàn tán rời rạc.
“Người đàn bà này thật không biết liêm sỉ! Đường đường lại dám quyến rũ trạng nguyên giữa phố!”
“Nghe nói sau khi vào ở, ả liền mặt dày nói trạng nguyên là phu quân của mình. Ta xem chẳng phải bị tâm thần rồi sao?”
“Thật quá mất mặt cho nữ nhi mà!”
“Nhưng cũng không trách được ả, trạng nguyên của chúng ta đúng là một trang tuấn tú, nghe nói khiến biết bao tiểu thư nhà quan ái mộ!”
“Càng chẳng phải là thứ quê mùa như ả có thể mơ tưởng đến!”
“Đúng vậy!”
“…”
Nghe những lời đàm tiếu giống như đời trước ấy, tay ta nắm chặt.
Nơi đây là nơi ta tạm trú lúc vừa đặt chân đến kinh thành, khu dân nghèo vùng ngoại ô kinh thành.
Lúc ấy, số bạc ta mang theo đã cạn, ta chỉ còn cách thuê tạm phòng trọ ở đây. Ta nói với bà chủ cho thuê rằng phu quân ta là trạng nguyên, nhất định sẽ gửi bạc đến.
Bà ta bán tín bán nghi mà cho ta thuê phòng, rồi giúp ta tìm gặp Cố Dung An.
Nhưng Cố Dung An lại bảo với mọi người rằng, ta với hắn chỉ là người cùng quê, ta luôn yêu thầm hắn ta và dai dẳng đeo bám, hắn ta chưa từng thành thân.
Từ đó, những người quanh đây đều mắng ta là đồ ảo tưởng.
Họ dùng những lời lẽ độc địa nhất để sỉ nhục ta.