Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA VÀ TIỂU SƯ MUỘI TRỌNG SINH Chương 2 TA VÀ TIỂU SƯ MUỘI TRỌNG SINH

Chương 2 TA VÀ TIỂU SƯ MUỘI TRỌNG SINH

2:44 chiều – 03/11/2024

Nhưng ông cũng cảm thấy việc giao Thanh Loan cho một đệ tử mới vào nội môn, căn cơ còn chưa vững, thật sự là quá lãng phí. 

Đáng tiếc, không biết Thanh Loan ăn phải cái gì, cứ bám dính lấy Phương Nghi Sanh, không cách nào lôi ra được.

Linh thú có huyết thống thuần chủng trăm năm khó gặp, trưởng lão chấp sự sợ làm thương tổn đến Thanh Loan, đành nhìn sâu vào Phương Nghi Sanh một cái, rồi vẫy tay dẫn người lập trận kết khế ước. 

Sau khi kết khế ước, linh thú coi như đã nhận chủ, chỉ có thể nghe lệnh của chủ nhân, nếu dám làm thương tổn đến chủ nhân, sẽ bị phản phệ.

Linh lực từ trận pháp kích thích Hắc Giao, nó cố hết sức quấn chặt lấy tay ta, như thể sợ ta thay đổi ý định mà bỏ rơi nó. 

Phương Nghi Sanh vừa được Thanh Loan, đang đắc ý tột cùng, thấy Hắc Giao quấn lấy ta, không khỏi buột miệng nói ra…

“Sư tỷ và con Hắc Giao này quả là có duyên,” lời vừa thốt ra, giọng điệu không khác gì kẻ được lợi còn làm ra vẻ.

Chẳng cần ta mở miệng, đã có những sư đệ, sư muội bất bình thay ta mà đáp trả.

“Sư muội nói chuyện coi chừng cắn phải lưỡi. 

Nếu không nhờ sư tỷ nhường cho ngươi, làm gì đến lượt ngươi kết khế ước với Thanh Loan! 

Nếu ta là ngươi, đã quỳ lạy tạ ơn sư tỷ ba lần chín lạy rồi.”

“Thôi, thôi, đừng nói nữa, không thấy nàng ta sắp khóc rồi sao?”

“Khóc, khóc, khóc! Suốt ngày chỉ biết khóc, may mắn của Ngự Thú Tông chắc đều bị nàng ta khóc mất hết rồi.” 

Ta ở trong Ngự Thú Tông nhiều năm, tông chủ và các trưởng lão ưu ái ta thế nào bọn họ đều nhìn thấy. 

Hơn nữa, ta làm tròn trách nhiệm của một sư tỷ, chăm sóc bọn họ rất chu đáo, vì vậy khi Thanh Loan được giao cho ta, họ đều tâm phục khẩu phục. 

Nhưng cuối cùng, lại để cho Phương Nghi Sanh nhặt được cái lợi to như vậy, bảo sao họ không cam lòng.

Thanh Loan thấy Phương Nghi Sanh ấm ức, xoay quanh nàng ta lo lắng, nhưng có lo cũng vô ích. 

Linh thú đã nhận chủ thì phải chia sẻ pháp lực với chủ nhân, mà Phương Nghi Sanh mới chỉ vừa có linh căn, nào có chút pháp lực nào đáng kể. 

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong hai kiếp, Thanh Loan phải chịu khổ.

Không sao, khổ ư? 

Ăn khổ quen rồi cũng thành thói.

Còn con Hắc Giao trên tay ta, thấy ta không có ý định bỏ rơi nó, cuối cùng cũng yên tâm mà ngất lịm đi.

Ta ở trong một tiểu viện giữa lưng chừng núi, đó từng là nơi ở của gia đình ba người chúng ta.

Sau khi cha nương mất, sư tôn không cho ai khác chiếm giữ, để lại cho ta.

Về đến nơi, ta mới bắt đầu nghiên cứu kỹ con Hắc Giao này. 

Nó quá nhỏ, trông chừng chỉ vài chục tuổi, có lẽ vừa mới trưởng thành. 

Nhưng lại có chút khác biệt so với những con Giao Long mà ta từng biết.

Giao Long ưa nước, đuôi tựa như rắn, không có sừng, nhưng lại có vây đuôi như cá. 

Có lẽ nó là giống lai giữa Giao Long và Giao Nhân.

Nơi ở của ta có một dòng linh tuyền. 

Vừa thả Hắc Giao vào nước, nó lập tức tỉnh lại, lặn lên lặn xuống, tùy ý hấp thu linh khí trong nước. 

Ta mỉm cười nói: “Ngươi cũng gan to đấy, chẳng sợ ta hạ độc để kết khế ước với một linh thú khác tốt hơn hay sao?”

Hắc Giao ngẩn ra, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh trừng lớn nhìn ta, rồi phun nước về phía ta.

Ta đáp lại bằng một cú cốc đầu: “Ngoan ngoãn mà dưỡng thương đi. 

Thanh Loan ta còn nuôi được, huống hồ ngươi chỉ là một con Giao Long nhỏ.”

Sáng hôm sau, khi mở mắt ra, ta lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn. 

Cứng ngắc quay đầu lại, ta phát hiện bên cạnh mình có một người đang nằm ngủ. 

Gương mặt rắn rỏi, màu lúa mạch, với hàng mi dài đen như cánh quạ khẽ rung động, trông như một con bướm đen đang muốn dang cánh bay.

Mỹ nam nằm ngay bên cạnh, nhưng điều đó không ngăn nổi việc ta sợ hãi đến toát cả mồ hôi lạnh. 

Mỹ nam này có thể nằm cạnh ta mà không đánh thức ta, tu vi chắc chắn cao hơn ta. 

Có lẽ mỹ nam này cảm nhận được sự căng thẳng của ta, người bên cạnh từ từ tỉnh lại.

Ta lập tức lùi vào góc giường, quát lớn: “Ngươi là ai?  Đây là địa bàn của Ngự Thú Tông, tốt nhất đừng có làm loạn!”

Nó chống người ngồi dậy, lúc đó ta mới nhận ra nó đang mặc nam phục mà ta đã chuẩn bị sẵn cho linh thú hóa hình. 

Nhìn quanh, bộ y phục nữ cũng cùng kiểu dáng, nhưng bị ném bừa bãi trên mặt đất. 

Áo bào hẹp tay màu đen thêu hoa văn chìm tinh tế khoác lên người nó, làm nổi bật đôi vai rộng và eo thon.

Mũ nam rất cao, thậm chí còn phải co chân mới có thể nằm vừa trên giường của ta. 

Dưới hàng mi dài dày là đôi mắt rắn màu vàng kim đang nhìn thẳng vào ta.

Đáp án đã rõ ràng — Hắc Giao.

Ta thử dò hỏi: “Ngươi là Hắc Giao?”

Mỹ nam mỉm cười, khóe môi cong lên, để lộ hai chiếc răng nanh nhọn, rồi giơ tay cốc đầu ta một cái, trả lễ: “Vô lễ. Ta có tên, gọi là Huyền Cửu.”

Hóa ra Huyền Cửu bị kẻ thù truy sát, gặp tam sư thúc của ta, nên biến thành con Hắc Giao nhỏ với hy vọng tam sư thúc có thể cứu mạng nó. 

Mà tam sư thúc của ta lại là người thích nhặt “đồ bỏ.”

Ta cứng họng. 

Huyền Cửu đã hóa hình, chứng tỏ tu vi của nó không hề thấp, kẻ có thể làm Hắc Giao bị thương đến mức này chắc chắn có tu vi cao hơn nó rất nhiều. 

Ta chỉ muốn khóc, nghĩ thầm: Xong rồi, lần này chắc chết mất thôi. 

Kẻ thù của ngươi sẽ không đến tìm ta gây phiền phức đấy chứ?

Thật là thế gian khổ nạn, vừa vứt bỏ xong đống rắc rối với Thanh Loan, lại đến một kẻ phiền phức khác. 

Hóa ra ta là người chuyên thu nhặt “đồ bỏ”!

Huyền Cửu tiến lại gần, nụ cười đầy nguy hiểm: “Ngươi và ta đã kết khế ước rồi. Ngươi là chủ, ta là tớ. 

Mong rằng chủ nhân hãy chăm chỉ tu luyện, đừng để kéo ta xuống.”

Huyền Cửu quả là có bản lĩnh. Ta thuộc linh căn thủy, vừa vặn hợp với nó. 

Nó dạy cho ta một bộ pháp môn giúp linh thú hấp thu linh lực từ nước, rất hiệu quả. 

Ngay cả sư tôn cũng khen ngợi ta tiến bộ rõ rệt.

Ngày thường, ta ngồi luyện công bên linh tuyền, còn nó thì nằm trên cây đào cạnh đó để giám sát. 

Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đào hồng phấn rụng lả tả xuống mặt nước.

Ta ngước mắt nhìn lên, thấy Huyền Cửu đang nhắm hờ đôi mắt, thiu thiu ngủ.

Mái tóc Huyền Cửu tung bay trong gió, làn da màu đồng cổ dưới ánh nắng mặt trời toát lên vẻ rắn chắc khỏe mạnh. 

Cổ áo hơi mở ra, cảnh tượng đẹp đẽ ấy khiến ta một lúc không thể rời mắt.

Đúng là yêu nghiệt! Còn chưa kịp ngắm đủ, thì có kẻ phá hỏng bầu không khí xuất hiện.

Phương Nghi Sanh lấp ló ngoài viện của ta, cất tiếng gọi: “Lạc sư tỷ!”

Ta đành bất lực đứng dậy khỏi linh tuyền. Huyền Cửu cũng xoay người xuống khỏi cây, nhặt chiếc áo khoác bên cạnh và choàng lên người ta. 

Phương Nghi Sanh nhìn thấy Huyền Cửu thì ngây ra, mãi cho đến khi ta hỏi nàng đến đây làm gì, nàng ta mới tỉnh lại.

Nàng ta không trả lời ta ngay, ngược lại còn hỏi về Huyền Cửu: “Vị này là…?”

Ta mỉm cười, nắm lấy tay Huyền Cửu: “Ngươi quen đấy, là con Hắc Giao nhỏ hôm kết khế ước đó. 

Tiểu sư muội, ngươi còn từng nói ta và hắn rất có duyên cơ mà.”

Trong ánh mắt Phương Nghi Sanh thoáng qua vẻ hối hận. 

Ta chẳng buồn đoán xem nàng ta đang nghĩ gì, chỉ hỏi: “Ngươi đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?”

Giờ này lẽ ra phải là lúc các đệ tử luyện công, Phương Nghi Sanh lại có vẻ lúng túng, ấp a ấp úng mãi không chịu nói. 

Ta phải dọa đuổi nàng ta đi thì nàng ta mới mở miệng.

Nghe xong lý do nàng ta đến, ta bật cười lạnh lùng: “Ý ngươi là muốn ta giúp ngươi nuôi Thanh Loan?”

Lời vừa dứt, ta cảm thấy bàn tay bị siết chặt. Quay lại thì bắt gặp ánh mắt bất mãn của Huyền Cửu. 

Ta nở một nụ cười an ủi hắn, rồi quay sang Phương Nghi Sanh: “Không nuôi nổi thần điểu thì tự mình tìm cách, ta nào có nợ gì ngươi.”

Phương Nghi Sanh gấp gáp nói: “Sư tỷ, sao lại nói không nợ ta?”