Kiếp trước, vào ngày tông môn tuyển chọn linh thú, ta đã chọn con Thanh Loan có huyết thống thuần khiết.
Kết cục, ta lại trở thành kẻ nuôi linh thú hộ cho tiểu sư muội. Bị Thanh Loan vứt bỏ, ta bỏ mạng trong miệng yêu thú, mắt trơ trơ nhìn nó bảo vệ tiểu sư muội mà rời đi.
Lần này mở mắt ra, ta trở về đúng ngày tông môn chọn linh thú.
Ta không chút do dự chọn ngay con Hắc Giao có huyết thống tạp chủng, nhường Thanh Loan cho tiểu sư muội, để nàng ta tự lo mà thuần phục nó.
1
Cứ mỗi mười năm một lần, Ngự Thú Tông sẽ sắp xếp cho đệ tử nội môn kết khế ước với linh thú.
Ta là cô nhi của trưởng lão trong tông môn, năng lực xuất chúng, tất nhiên được ưu tiên chọn trước.
Linh thú trong tông môn đều được tuyển chọn từ bốn biển tám phương, phẩm chất không đồng đều.
Trong lứa linh thú lần này, con nổi bật nhất chính là Thanh Loan thần điểu.
Nó cao quý vô cùng, dù trên cổ đeo vòng cấm bằng đồng, vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, không coi đám tu sĩ chúng ta ra gì.
Trưởng lão chấp sự quyết định, giao con Thanh Loan này cho ta.
Thanh Loan tính tình kiêu ngạo, chẳng chịu bước tới gần ta nửa bước, chỉ liếc mắt trắng lên trời, tỏ ra không phục.
Cho đến khi tiểu sư muội Phương Nghi Sanh bế con Hắc Giao nhỏ đang kêu ríu rít xuất hiện trước mặt nó, Thanh Loan mới hạ thấp cái đầu cao quý của mình.
Con Hắc Giao nhỏ này cũng chẳng phải là do Phương Nghi Sanh tự nguyện chọn, mà là con linh thú bị dư lại sau khi các môn hạ đã chọn hết.
Nàng ra vừa mới vào nội môn, lẽ ra có thể chờ lần kết khế ước sau để chọn một linh thú tốt hơn, nhưng nàng ta không chịu nghe lời khuyên, nhất quyết tham gia đợt kết khế ước lần này cùng với các sư huynh sư tỷ đã tu hành lâu năm.
Kết khế ước với linh thú chính là chọn lấy chiến hữu của mình.
Thường ngày, sư huynh sư tỷ có thể nhường nhịn nàng ta, nhưng trong tình huống này, chẳng ai có thể quan tâm đến cảm xúc của nàng.
Nàng ta bế con Hắc Giao nhỏ, mắt rưng rưng, như thể chịu đựng một nỗi oan ức to lớn.
Lại thêm Thanh Loan rõ ràng có ý với nàng ta, ta đột nhiên thành kẻ ác chia rẽ họ.
Trưởng lão mặt lộ vẻ khó xử, chỉ có thể khiển trách Phương Nghi Sanh: “Căn cơ ngươi chưa vững, dù hiện tại Thanh Loan có để mắt tới ngươi, nhưng sau này ngươi cũng không thể khống chế được nó.”
Không ngờ, ta đứng dậy tạ ơn trưởng lão, rồi bước tới trước mặt Phương Nghi Sanh.
Nàng ta cắn môi giải thích: “Sư tỷ, ta biết mình không có tư cách tranh giành với tỷ, chỉ là từ nhỏ ta lớn lên nơi thôn dã, chưa từng được thấy Thanh Loan thần điểu bao giờ…”
Chưa nói hết câu, mắt nàng ta mở to kinh ngạc khi thấy ta xách con Hắc Giao nhỏ trên tay nàng ta lên.
Ta mỉm cười, quay sang nói với trưởng lão chấp sự: “Trường Anh thấy con Hắc Giao này thuận mắt. Con Thanh Loan kia đã không muốn nhận ta, vậy ta liền thành toàn cho sư muội, đổi với muội ấy.”
Các đồng môn đều nói ta điên, khuyên nhủ: “Sư tỷ, tỷ có năng lực, con Hắc Giao này huyết thống tạp nham, không bằng để lại cho tiểu sư muội.”
Nhưng ta thì biết…
Con Thanh Loan này, chẳng phải thứ tốt lành gì.
Ta tên là Lạc Trường Anh, từ nhỏ lớn lên trong Ngự Thú Tông.
Năm ta bảy tuổi, cha nương ta qua đời.
Ta trơ mắt nhìn họ bỏ mạng dưới móng vuốt của yêu thú.
Nếu không có Tông chủ kịp thời cứu mạng, cả nhà ta đã sớm đoàn tụ trong bụng yêu thú rồi.
Tông chủ thấy ta đáng thương, thu nhận ta làm đồ đệ, nhờ vậy mà ta được tông môn ưu ái hơn hẳn.
Kiếp trước cũng chính là cảnh tượng này: Thanh Loan kiêu ngạo, không muốn kết khế ước với ta.
Chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy, ta lại nghĩ, “Nó thật mạnh mẽ, ta thật sự thích nó.”
Là đệ tử của Tông chủ, ta lẽ ra phải làm gương cho sư đệ, sư muội, thuần phục Thanh Loan để nâng cao sức mạnh của tông môn.
Ta đổ biết bao thiên tài địa bảo vào người Thanh Loan.
Linh đan diệu dược mà mỗi đệ tử được chia đều có hạn, chỉ dựa vào tông môn cung cấp để nuôi Thanh Loan là không đủ.
Ta liều mạng đi nhận nhiệm vụ giết yêu thú ăn thịt người.
Yêu thú chính là linh thú đã rơi vào ma đạo, mất đi thần trí, chỉ còn lại bản năng tấn công.
Thế nhưng, khi ta mang thân thể đầy thương tích trở về tông môn, Thanh Loan giả vờ không nhìn thấy ta.
Chỉ khi ta lấy linh thảo hoặc đan dược ra, nó mới tới gần, rồi ung dung ăn như lẽ đương nhiên.
Mười năm trôi qua, ta giúp Thanh Loan đột phá khỏi thân thể linh thú, hóa thành hình người.
Dung mạo hắn tuấn tú như vẽ, thân hình cao ráo như ngọc, đứng đó tựa như tiên nhân hạ phàm.
Nhưng nét mặt hắn lại luôn lạnh lùng, không thèm nói với ta lấy một câu.
Chỉ khi cần ta đi tìm thiên tài địa bảo, hắn mới ra lệnh như thể ta là kẻ hầu của hắn.
Khi ấy, ta nghĩ, linh thú có huyết thống thuần khiết thường có tính cách riêng, điều này là bình thường.
Ta tin rằng, một ngày nào đó, Thanh Loan sẽ công nhận ta.
Nguyện ý cùng ta kề vai chiến đấu, ta đã chẳng phải một mình đối diện với những yêu thú hung tàn kia nữa.
Cho đến một ngày, ta vô tình thấy Thanh Loan giúp tiểu sư muội vén lại sợi tóc rơi xuống, trong ánh mắt hắn toàn là sự nuông chiều và dịu dàng.
Phương Nghi Sanh thì nhảy nhót quanh hắn, còn đội vòng hoa mà nàng ta tự đan lên đầu hắn.
Lúc đó, lòng ta sụp đổ.
Không ai có thể chịu nổi khi toàn bộ tấm chân tình của mình bị phản bội.
Ta bừng bừng lửa giận.
Đúng lúc gặp một sư muội đang cưỡi Bạch Hổ đi ngang qua, nàng ta nhìn về phía hai người đang đùa giỡn xa xa, rồi cảm thán: “Sư tỷ, mỗi lần tỷ ra ngoài làm nhiệm vụ, đừng nhờ tiểu sư muội trông nom Thanh Loan nữa.
Tỷ xem kìa, Thanh Loan sắp thành của nàng ấy rồi.”
Ý nàng ấy rõ ràng: “Tỷ nên cẩn thận hơn đi.”
Ta ngẩn ra, vội vàng hỏi khi nào ta từng nhờ nàng ta chăm sóc Thanh Loan.
Sư muội không hiểu: “Sư tỷ, mỗi lần tỷ xuống núi, tiểu sư muội đều tới tìm Thanh Loan, nàng ấy luôn nói là tỷ nhờ nàng ấy trông nom mà.”
Ta choáng váng. Ở ngoài, ta liều mạng đến kiệt sức, vậy mà lại bị người ta lợi dụng ngay trước mắt.
Ta giận dữ quát: “Nàng ấy không có linh thú của riêng mình hay sao, sao lại đến cướp của ta?”
Sư muội cười mỉa: “Tỷ nói con Hắc Giao nhỏ đó ư? Nó đã chết vào năm trước rồi.”
Ta bỗng hiểu ra mọi chuyện.
Mười năm qua ta nuông chiều Thanh Loan, không ép hắn kết khế ước với ta.
Cũng vừa đúng mười năm, linh thú của Phương Nghi Sanh đã chết.
Nàng ta chỉ cần chờ đến lần kết khế ước sắp tới là có thể thuận lợi thu nhận Thanh Loan vào tay.
Ta thật nực cười. Mười năm qua, ta chỉ là kẻ nuôi hộ linh thú cho người khác.
Ta không phải là người hiền lành như trong truyện.
Ta bắt đầu cố ý nhằm vào Phương Nghi Sanh, chẳng có gì phải giấu giếm.
Chính sự đố kỵ đã khiến ta hận nàng ta vì đã cướp mất Thanh Loan của ta.
Khi đối mặt với nàng ta, lòng ta đã chìm trong tăm tối.
Mọi hành động của ta cũng đã khiến Thanh Loan phẫn nộ.
Để trừng phạt ta, hắn dụ dỗ ta đến sau núi, rồi mở phong ấn nơi đó. Yêu thú bị phong ấn ở sau núi ngay lập tức nghe thấy động tĩnh, ùn ùn kéo ra.
Dù Thanh Loan là thần thú, nhưng trong đám yêu thú bị phong ấn kia, có một con đã hóa ma—Chúc Long.
Đừng nói đến ta, mà cả Ngự Thú Tông cũng đứng trước thảm họa diệt vong.
Thanh Loan vốn có thể bay ngàn dặm trong chớp mắt, nếu hắn muốn cứu ta thì đã thừa sức.
Khi yêu thú cắn gãy chân ta, ta cố gắng quay đầu cầu cứu, chỉ thấy Thanh Loan dang đôi cánh lớn, che chở cho Phương Nghi Sanh, đưa nàng ta chạy trốn khỏi Ngự Thú Tông.
Kiếp này, ta muốn xem thử, không có ta làm kẻ ngu si bỏ mạng, Thanh Loan bao giờ mới có thể hóa hình người.
Phương Nghi Sanh sẽ phải làm sao để nuôi nổi con thần thú tham lam kia.
Quay lại hiện tại, trưởng lão chấp sự thấy khuyên ta không được, đành phải thôi.