Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KHÔNG AI BIẾT HẦU GIA LÀ MỘT NỮ NHÂN Chương 3 KHÔNG AI BIẾT HẦU GIA LÀ MỘT NỮ NHÂN

Chương 3 KHÔNG AI BIẾT HẦU GIA LÀ MỘT NỮ NHÂN

5:33 sáng – 03/11/2024

40

Ta giận vì hắn không biết phấn đấu.

Uổng phí gương mặt đẹp này, ngay cả một nam nhân cũng không dụ dỗ nổi!

41

Ta quyết định tự mình ra tay.

42

A Cửu nghe kế hoạch của ta, nổi giận: “Tại sao lại là ta?”

“Ngươi yêu Lục Hành, thậm chí không tiếc ruồng bỏ ta.”

“…”

“Vì vậy chuyện này, ngươi phải tự thân ra mặt.”

“…”

“Ngươi còn đang mang đứa con của hắn.”

A Cửu phát điên: “Vậy thì cứ để hắn làm phò mã đi, ngươi vất vả làm gì, chẳng lẽ ngươi thích hắn?”

Ta nghiêm nghị: “Tất nhiên là không. Ngươi có hiểu cầu thân nghĩa là gì không? Nếu cầu thân thành công, nghĩa là Ninh Quốc và Yến Quốc sẽ hòa hảo. Nếu hai nước hòa hảo, chúng ta làm gián điệp còn ý nghĩa gì?”

43

Ta đã lừa A Cửu.

Hai nước hòa đàm là chuyện chắc chắn, hòa thân chỉ là yếu tố phụ. Dù hòa thân không thành, cũng không ảnh hưởng đến hòa đàm.

Nhưng rõ ràng A Cửu không thể hiểu được mối quan hệ này.

Bởi vậy nên người ta nói, vẫn nên đọc sách nhiều một chút.

44

A Cửu rơi vào trầm tư.

“Hoặc ngươi thất nghiệp, hoặc hắn thất tình.” Ta nhẫn nại khuyên bảo, “Ta không phải làm điều này cho bản thân, dù sao ta cũng có hai công việc, không làm gián điệp cũng không sao, nhưng ngươi thì khác.”

A Cửu do dự, đôi mắt trong veo như nước lóe lên: “Không ngờ ngươi lại vì ta mà suy nghĩ nhiều như vậy.”

Ta không chút do dự, tiến lên nắm chặt tay hắn: “Vì ngươi, ta làm gì cũng đáng.”

45

Ta sa ngã rồi.

Không ngờ ta lại phải lợi dụng một nam nhân để kéo lại một nam nhân khác.

46

A Cửu chặn đường hai người bọn họ giữa phố, với dáng vẻ yếu ớt như Tây Thi ôm ngực, chỉ cần nói hai chữ “Tướng quân” đã đủ khiến người khác tưởng tượng xa xôi.

Hương Hà công chúa hỏi: “Ngươi là ai?”

A Cửu: “Là người đau khổ.”

Ta thong thả bước tới muộn màng: “Tẩu tẩu đừng làm loạn nữa, về nhà với ta đi. Lão Lục yên tâm, tẩu tẩu và đứa con trong bụng nàng, ta sẽ chăm sóc cho chu đáo!”

A Cửu kịp thời ôm lấy bụng mình: “Ôi, con ta, đứa con của ta.”

Ta điên cuồng ra hiệu cho A Cửu.

Quá rồi, quá rồi, diễn nữa thì quá lố!

Lục Hành: “…”

Một kẻ lắm chuyện thì thầm bên tai Hương Hà công chúa đôi lời.

Sắc mặt Hương Hà công chúa liền thay đổi.

Ta nghĩ thầm, bắt được rồi!

47

Hương Hà công chúa lẩm bẩm: “Ngon không bằng há cảo, vui không bằng tẩu tẩu, người Ninh quốc các ngươi thật biết cách chơi.”

Lục Hành: “Công chúa, nghe ta giải thích…”

Hương Hà công chúa ngước mắt lên, đôi mắt long lanh: “Có thể cho bản cung gia nhập không?”

???

Công chúa này có vẻ không đúng lắm.

Hương Hà công chúa ân cần mời chúng ta cùng đi xem kịch.

Kịch thì hay, nhưng khá tốn giọng, vai nữ chính trong trang phục màu phấn khóc đến xé lòng: “Ta không đến để phá hoại các ngươi, ta đến để gia nhập các ngươi.”

A Cửu rõ ràng không ngờ gặp phải đối thủ như vậy, ánh mắt cứ liếc nhìn về phía ta.

Ta điên cuồng nháy mắt với hắn.

Bình tĩnh, đừng mắc mưu kẻ địch!

A Cửu hiểu ý, lập tức lấy dáng vẻ yếu đuối, mắt ngấn lệ: “Công chúa thân phận cao quý, ta tự biết mình thấp hèn, quyết không dám tranh giành với công chúa. Chỉ là ta tính khó tự kiềm, chỉ mong có một chỗ đứng bên cạnh tướng quân… Không, chỉ cần để ta có thể từ xa ngắm nhìn tướng quân là ta đã mãn nguyện rồi.”

Hương Hà công chúa: “Ngươi đẹp thế này, làm sao chỉ có một chỗ đứng? Sau này, bản cung có gì, ngươi cũng có. Bản cung đứng đâu, ngươi đứng đó! Thế giới rộng lớn bao nhiêu, sân khấu của ngươi sẽ lớn bấy nhiêu!”

A Cửu: “Dù sao thì đứa trẻ cũng vô tội. Đứa trẻ trong bụng ta, ta xin công chúa hãy để nó được sinh ra.”

Hương Hà công chúa: “Ngươi xinh đẹp như vậy, nhất định phải dưỡng thai thật tốt. Con của ngươi, cũng là con của bản cung!”

A Cửu: “Thần tội lỗi sâu nặng, rõ ràng đã là người của hầu gia, nhưng lại thay lòng yêu tướng quân, thế nhưng thần không thể kiểm soát nổi bản thân.”

Hương Hà công chúa: “Ngươi xinh đẹp như vậy, làm gì có tội? Ngươi chỉ phạm phải lỗi lầm mà mọi phụ nữ trên thế gian đều có thể mắc phải thôi!”

50

A Cửu: “…”

Hương Hà công chúa ân cần: “Mỹ nhân có phải đang khát không, nào, uống chút yến sào thượng hạng từ Yến quốc do bản cung mang đến để nhuận giọng.”

51

Công chúa này đúng là có chút gì đó đặc biệt.

52

A Cửu đứng dậy.

Hương Hà công chúa: “Mỹ nhân thấy ghế cứng quá phải không? Chân của bản cung mềm, chi bằng ngồi lên chân bản cung.”

A Cửu gượng cười: “Thần muốn đi nhà xí.”

Hương Hà công chúa nhiệt tình: “Bản cung sẽ cùng ngươi đi!”

53

Ta định theo sau nhưng bị Lục Hành cản lại. Hiếm khi thấy Lục Hành thay bộ áo xanh trông như một công tử phong lưu, tao nhã.

Hắn liếc nhìn ta đầy tâm sự, ánh mắt như ẩn chứa điều gì khó nói.

Trong lòng ta mơ hồ đoán được, ta biết mà, tình huynh đệ bao năm của chúng ta sao có thể bị công chúa mới xuất hiện đánh bại.

Ta khuyến khích hắn: “Lão Lục, ngươi muốn nói gì cứ nói, huynh đệ ta chắc chắn sẽ hết lòng giúp đỡ!”

Lục Hành dường như chìm vào hồi ức: “Đúng vậy, tình cảm bao năm của chúng ta. Thấy cảnh công chúa và A Cửu vừa rồi, ta không khỏi xúc động, có những lời muốn nói với huynh. Ta không muốn tiếp tục chịu đựng nữa.”

Tim ta đập nhanh hơn: “Cứ mạnh dạn nói ra!”

“Hai chúng ta cũng đã lâu rồi chưa nắm tay nhau đi nhà xí.”

“……”

54

Sao ta lại còn mong đợi gì ở nam nhân nữa chứ?

55

Không hổ danh là nhà hát hàng đầu kinh thành, ngay cả nhà xí cũng được bố trí tao nhã đến vậy.

Ta cởi quần, rồi nghe thấy giọng Lục Hành từ bên cạnh vọng sang.

“Ngươi có ở đó không? Ở đó không?”

56

“Ngươi có ở đó không? Ở đó không?”

57

Lục Hành: “Lần này ta thật sự muốn nói chuyện nghiêm túc với huynh.”

Ta: “Cha ngươi đây đang nghe, có gì nói nhanh đi.”

Lục Hành: “Nếu giờ ta và A Cửu cùng rơi xuống hố xí, huynh sẽ cứu ai trước?”

“……”

Ta: “Ta sẽ mặc quần trước.”

58

Ta hỏi ngược lại: “Nếu ta và công chúa cùng… ngồi xí mà không có giấy, huynh sẽ đưa giấy cho ai trước?”

Lục Hành: “Cho công chúa.”

59

Được rồi, đồ khốn nạn, ta đúng là tự chuốc lấy nhục.

60

Lục Hành: “Sau đó ta sẽ ngồi chờ cùng huynh, đợi người mang giấy đến.”

Ta: “……”

Xa xa có tiếng ai đó đang hát: “Sự đồng hành là lời tỏ tình sâu sắc nhất.”

61

Thật không cần thiết.

62

Ta hỏi tiếp: “Ngươi thật sự muốn làm phò mã hòa thân à?”

Lục Hành không đáp mà nói: “Thực ra đây không phải lần đầu ta trúng xuân dược, sáu năm trước, ngày huynh trúng xuân dược, ta cũng bị hạ độc.”

Tim ta đập loạn nhịp.

Lục Hành: “Sau đó ta gặp Hương Hà công chúa.”

Ta: “???”

Lục Hành: “Có lẽ lần này công chúa đến hòa thân cũng là để tiếp nối tiền duyên với ta. Không còn cách nào khác, sức hấp dẫn của ta chính là như vậy.”

63

Tiếp nối cái mẹ ngươi!

64

Giọng Lục Hành lúc gần lúc xa: “Tống Khôn, lần này sau khi ta và công chúa…”

Hắn thậm chí đã gọi ta cả họ lẫn tên, đến huynh đệ cũng không cần nữa. Khi ta đang suy nghĩ nên dùng tư thế nào để đá Lục Hành xuống hố xí, bên ngoài đột nhiên náo loạn, át đi nửa câu sau của hắn.

“Công chúa — hộ giá công chúa —”