Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THIÊN MỆNH HOÀNG HẬU Chương 3 THIÊN MỆNH HOÀNG HẬU

Chương 3 THIÊN MỆNH HOÀNG HẬU

7:57 chiều – 02/11/2024

Vậy nên, kết cục của hai cung nữ bị đưa sang cung Dư Quý Nhân chắc chắn sẽ rất thê thảm, dù Dư Quý Nhân có là người thiện lương.

Lan Quý phi cố tình chọn hai cung nữ xinh đẹp, rõ ràng là muốn gây khó dễ cho Dư Quý Nhân.

Chỉ vì một chút tranh đua, hai mạng người có thể sẽ mất.

Trong lòng ta không khỏi dâng lên cảm giác bi thương.

Thấy mục đích đã đạt được, Lan Quý phi quay người lên kiệu ngọc.

“Hồi cung thôi!”

Kiệu ngọc từ từ lăn bánh, ta là nô tài được Lan Quý phi chọn nên tất nhiên phải theo sau kiệu.

Ta quay đầu nhìn lại, thấy Thúy Vân đứng yên một chỗ với sắc mặt u ám, còn Dư Quý Nhân thì dường như khẽ gật đầu mỉm cười với ta.

10

Đến Chiêu Dương cung, quản sự Hoàng ma ma đã sắp xếp cho ta hầu hạ ở ngoại viện, chỉ cần dọn dẹp lá rụng và cỏ dại trong viện mỗi ngày, thêm vào đó là chuẩn bị nước ngâm chân cho Lan Quý phi hàng ngày.

Tuy vậy, không được phép hầu hạ gần, ta chỉ cần để nước ngoài viện.

Hoàng ma ma cùng các cung nữ ở Chiêu Dương cung tuy cũng khó dễ ta, nhưng so với ở Tân Giả Khố thì nhẹ nhàng hơn nhiều, lại còn được thêm một tiền mỗi tháng.

Đến Chiêu Dương cung ba tháng, ta cũng hiểu được một điều, chỉ cần lúc Hoàng thượng đến dùng bữa hay nghỉ lại thì tránh xa, sẽ không làm phật lòng Quý phi.

Nhưng nếu khi Hoàng thượng đến mà xảy ra sai sót, sẽ bị đánh chết ngay, không sai lệch chút nào.

Ta luôn cẩn thận, chưa hề xảy ra sai sót, ta cứ ngỡ những ngày tháng cuối cùng cũng được yên ổn, thì biến cố lại đến.

Nguyên nhân của biến cố chính là việc Dư Quý Nhân ở Thự Tú cung hoài thai long tự.

Ngày thái y xác nhận, Hoàng thượng mừng rỡ, lập tức phong nàng làm Dư Tần, sau đó liên tiếp mười ngày đều lưu lại Thự Tú cung, đến mức quên cả ngày định kỳ ghé Chiêu Dương cung hàng tháng.

Lan Quý phi tức giận, tự mình đến Thự Tú cung, mong Hoàng thượng đến dùng bữa, nhưng không ngờ Hoàng thượng lại lấy cớ Dư Tần cần an thai mà từ chối.

Lan Quý phi trở về, tức đến nỗi đập nát hết đồ sứ trong phòng, khiến đám nô tài ở Chiêu Dương cung ai nấy đều khiếp sợ, làm việc cũng thêm phần cẩn trọng.

Sự tranh sủng giữa các tần phi, ta vốn nghĩ không liên quan đến mình, cho đến khi Thúy Vân đến Chiêu Dương cung tìm ta.

“Nghe nói Dư Tần nương nương biết ngươi khéo tay làm bánh hạt dẻ, nay hoài thai muốn ăn, nên bảo ngươi đến làm.”

“Ngươi là kẻ hèn mọn mà lại có phúc hầu hạ Dư Tần và long tử trong bụng nàng, đó là phúc phần của ngươi tám đời tích lại đấy.”

Thúy Vân nhìn ta đầy vẻ ngạo mạn, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.

Thấy ta im lặng, Thúy Vân lớn tiếng quát:

“Sao? Không muốn à?”

“Dư Tần nương nương hiện đang hoài long tự, nếu ngươi dám chểnh mảng khiến long tử gặp chuyện bất trắc, mười cái đầu của ngươi cũng không đủ chặt.”

Ta nào dám không đồng ý, chỉ là cảm thấy đây là một cái bẫy, ta càng không hiểu vì sao lại chọn ta?

11

Ta theo sau Thúy Vân bước về phía Thự Tú cung, tay nắm chặt ống tay áo, bên trong giấu một gói bột mà Hoàng ma ma đã nhét vào cho ta lúc rời khỏi Chiêu Dương cung.

Lúc đó bà ta nói: “Nương nương nói, cái thai trong bụng Dư Tần khiến nương nương rất khó chịu, nên chuyện này giao cho ngươi. Nếu làm xong, không chỉ bảo vệ được tính mạng ngươi, mà còn cho ngươi lên làm cung nữ nhất đẳng của Chiêu Dương cung.

“Dĩ nhiên, nếu ngươi dám phản bội nương nương, nương nương sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

“Ngươi chỉ là một cung nữ hèn mọn, có thể làm việc cho nương nương, là phúc phận tích đức ba đời.”

Lan Quý phi rõ ràng muốn lợi dụng cơ hội ta làm bánh hạt dẻ cho Dư Tần để hạ độc hại long thai trong bụng nàng.

Lan Quý phi không phải kẻ ngốc. Việc Dư Tần muốn ta làm bánh hạt dẻ đã rất khả nghi, dường như cố ý giăng bẫy để nàng mắc lưới, nhưng rõ ràng nàng không quan tâm.

Bảo ta hạ độc, thành công thì cứ đổ hết tội lên đầu ta, nàng sẽ sạch sẽ rút lui.

Nếu thất bại, nàng cũng chẳng mất gì, vì ta chỉ là một nô tì, chẳng ai bênh vực, chết đi cũng chẳng có ai thương xót.

Ta chỉ không hiểu Dư Tần đang nghĩ gì? Nàng không phải người ngốc, không thể không biết Lan Quý phi muốn hại long thai của nàng, dùng đứa con trong bụng để vu oan cho Lan Quý phi thật sự khả thi sao?

Dù thành công, chỉ có ta phải chết, còn muốn kéo Lan Quý phi vào chuyện này thì không dễ dàng gì. Chẳng lẽ nàng không thấy rõ điều này?

Ta đầu óc rối bời, cảm thấy mình thật đáng thương, chỉ muốn sống sót, sau này kiếm bạc để chuộc mẫu thân về, sao lại khó đến thế?

12

Quy trình làm bánh hạt dẻ không phức tạp, nguyên liệu cũng đã chuẩn bị sẵn, nên chưa đến nửa canh giờ đã xong.

Thúy Vân dẫn ta bưng bánh hạt dẻ vào nội viện, suôn sẻ vào tới tẩm điện.

Vừa vào điện, ta thấy Dư Tần đang nửa nằm trên ghế mềm.

Ta bước tới hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Dư Tần nương nương, kính chúc nương nương vạn phúc kim an!”

Dư Tần hơi hé mắt: “Bình thân đi!”

Ta ngoan ngoãn đứng dậy, Dư Tần liếc qua đĩa bánh hạt dẻ trong tay ta, rồi cười khẽ: “Thúy Vân nói bánh hạt dẻ của ngươi làm ngon hơn người khác, không biết trong đó bỏ gì đặc biệt, hôm nay bản cung phải thử xem sao.”

Lời nói này đầy ẩn ý, khiến lòng ta chấn động, tay bưng đĩa bánh cũng khẽ run rẩy.

Thúy Vân từ phía sau đẩy mạnh ta: “Mau dâng bánh lên đi.”

Ta hơi động thần sắc, tay bưng đĩa bánh lỡ trượt, toàn bộ bánh hạt dẻ rơi xuống đất.

Đĩa vỡ nát, bánh hạt dẻ vương vãi khắp nơi.

Sắc mặt Thúy Vân thay đổi, túm chặt lấy tay ta, giận dữ quát: “Vô lễ!”

Ta nhịn đau, quỳ xuống trước mặt Dư Tần: “Nô tỳ không bưng cẩn thận làm rơi bánh, nô tỳ biết tội, xin nương nương trách phạt.”

Dư Tần híp mắt, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng, nhưng chỉ thoáng qua.

Nàng cười nhẹ: “Không sao, chỉ là bánh hạt dẻ thôi, không đáng gì, hôm nay xem ra không ăn được nữa rồi, ngươi lui về đi.”

Lòng ta thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn thoát nạn lần này.

Nhưng trở về phải làm sao giải thích với Lan Quý phi đây?

Ta thấp thỏm quay về Chiêu Dương cung, nhưng chưa kịp vào đến viện, mấy tên thị vệ từ phía sau đã xông tới, đè ta xuống đất.

Ta vẫn chưa hiểu chuyện gì, tên thị vệ dẫn đầu giận dữ quát: “To gan, nô tài ngươi dám hạ độc hại long thai, nói… ai đã sai khiến ngươi?”

Lòng ta chùng xuống, quả nhiên Dư Tần không định bỏ qua cơ hội này.

13

Ta mơ hồ bị đưa về Thự Tú cung, đến khi quỳ trong nội viện mới hoàn hồn lại.

Trước mặt đã có rất nhiều người ngồi, ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

“Hoàng thượng! Chính là tiện tỳ này đã hại nương nương. Nương nương vừa ăn bánh hạt dẻ do nó làm xong, liền đau bụng không ngớt, thái y cũng nói nương nương bị động thai do ăn thuốc hoạt huyết… mà hôm nay nương nương chỉ ăn bánh hạt dẻ, rõ ràng chính nó đã hạ độc.”

Thúy Vân quỳ bên cạnh ta, vừa khóc vừa tố cáo.

Lòng ta run lên, trước mặt thật sự là hoàng thượng sao?

Nhưng ta không dám ngẩng đầu.

Lúc này, giọng nói dịu dàng của Lan Quý phi vang lên: “Hoàng thượng, Thu Thiến là người của thần thiếp, nếu nàng phạm tội thì tội chết cũng không tránh khỏi, thần thiếp tuyệt đối sẽ không bao che!”

Lan Quý phi nhanh chóng kết tội, muốn ta gánh chịu tất cả.

Giọng nói yếu ớt của Dư Tần cũng vang lên: “Hoàng thượng, thần thiếp muốn biết vì sao Thu Thiến lại hại thần thiếp. Thần thiếp muốn nàng tự nói ra, nếu nàng có oan khuất, xin hãy tha mạng cho nàng.”

Dư Tần biểu hiện dịu dàng, nhân hậu như lời đồn, nhưng trong lời nói, ý tứ rất rõ ràng. Nàng muốn nhân cơ hội này kéo Lan Quý phi xuống nước, thậm chí không ngại giữ mạng sống cho ta.

“Có gì oan khuất chứ, đánh chết ngay đi…”

Lan Quý phi rõ ràng nhận ra ý đồ của Dư Tần, nên lập tức muốn giết người diệt khẩu, nhưng lời nói vừa dứt thì đã bị hoàng thượng ngắt lời.

“Đủ rồi!”

Không gian lặng ngắt như tờ, không khí dường như đặc quánh lại, khiến mọi người cảm thấy ngột ngạt.

Rồi ta cảm nhận được một ánh mắt sắc bén rơi xuống người mình: “Ngẩng đầu lên!”

Ta chầm chậm ngẩng đầu lên, đối diện với bóng dáng hoàng thượng trong bộ long bào vàng rực.

Vầng trán thanh tú, đôi mắt sáng như sao, sống mũi cao, giữa hàng mày nhẹ chau đã toát lên một khí thế anh dũng, uy nghi khiến người khác không dám nhìn thẳng. Đó chính là hoàng thượng đương triều, Lăng Tử Tiêu.

Ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, ta thấy trong đôi mắt vốn lạnh lùng của hoàng thượng thoáng qua sự kinh ngạc và chấn động.