Tôn ma ma nói rất chắc chắn, ta không biết thân phận cung nữ hèn mọn như ta có thể leo đến đâu, cũng không hiểu sao bà lại tự tin đến vậy. Dù vậy, ta vẫn nghiêm túc gật đầu, vì đây là cơ hội duy nhất của ta: “Nô tỳ xin ghi lòng tạc dạ.”
Từ biệt Tôn ma ma, ta cẩn thận làm việc, đợi chờ ngày đó đến, không dám để lộ nửa lời, chỉ sợ Tô công công sẽ phát hiện.
Cuối cùng đến ngày, ta theo Tôn ma ma vừa ra khỏi Tân Giả Khố thì bị Tô công công chặn lại ngay cửa.
06
“Tôn ma ma, bà định đi đâu vậy?”
Tô công công vừa nói vừa trừng mắt nhìn ta một cách hung tợn. Ta cúi đầu, cả người run rẩy, rõ ràng tin tức đã bị lộ ra.
Tôn ma ma mỉm cười: “Đưa Thu Thiền đi Nội Vụ Phủ, hôm nay các cung nương nương sẽ đến chọn nô tài, tên của Thu Thiền ta đã báo lên từ tháng trước rồi, giờ phải đưa nàng qua ngay, nếu để các cung nương nương chờ thì không hay.”
Tô công công mặt mày xám xịt, biết không cản nổi, hắn nghiến răng nhìn ta, một lúc sau mới nói: “Vậy mong Thu Thiền sẽ được chủ nhân yêu quý, từng bước thăng tiến, để khỏi chết oan uổng ở Tân Giả Khố.”
Lời uy hiếp trắng trợn, rõ ràng muốn nói cho ta biết, nếu hôm nay không vào mắt của ai, thì khi quay về Tân Giả Khố, ta sẽ chết không rõ ràng.
Tôn ma ma không đáp lại, kéo ta rời đi.
Suốt dọc đường, đầu óc ta rối bời, lòng đầy lo lắng, nếu không được chọn thì sao đây, chắc Tôn ma ma cũng không thể giúp ta thêm lần nữa.
07
Đến Nội Vụ Phủ, ta được xếp đứng cùng một nhóm cung nữ.
So với các cung nữ khác, ta trông thật lạc lõng, vì họ đều được trang điểm kỹ càng, nhìn ai cũng xinh xắn dễ chịu, chỉ có ta đen đúa, gầy gò, y phục thì tả tơi.
Ta cảm thấy khả năng được chọn của mình thật mong manh, không hiểu vì sao Tôn ma ma lại chắc chắn rằng ta có thể leo lên vị trí cao.
Mơ hồ ta cảm nhận được hai ánh mắt rơi trên người mình, trong lòng nảy lên một chút cảnh giác, ta nhìn về phía ánh mắt ấy.
Liền thấy Thúy Vân cùng một tiểu cung nữ đang đứng từ xa nhìn ta, Thúy Vân chỉ vào ta, thì thầm với cung nữ kia, nàng ta cứ gật đầu liên tục.
Sau khi dặn dò xong, tiểu cung nữ ấy liền chạy về đứng phía sau ta, rõ ràng cũng là một trong các cung nữ chuẩn bị được tuyển chọn.
Thúy Vân thì bước tới bên cạnh ta, cười khẩy: “Tiện tỳ, ngươi còn vọng tưởng muốn trèo cao sao? Thật nực cười, Tô công công nhắn lại rằng ông ấy đang đợi ngươi ở Tân Giả Khố.”
Ta nhìn Thúy Vân, vẫn không hiểu vì sao nàng ta nhất quyết muốn ta phải chết.
Ta vừa định mở lời hỏi, thì bỗng nhiên có tiếng thông báo vang lên: “Dư Quý Nhân giá lâm!”
Thúy Vân lườm ta một cái, vội vàng đi ra ngoài, sau đó ta thấy nàng ta dìu một mỹ nhân mặc cung trang bước vào.
Tổng quản thái giám Nội Vụ Phủ, Lưu công công, lập tức hành lễ: “Nô tài tham kiến Dư Quý Nhân.”
Chúng ta cũng nhanh chóng cúi đầu hành lễ, nhân lúc đó ta len lén nhìn Dư Quý Nhân.
Dư Quý Nhân rất đẹp, vẻ đẹp khiến người khác không khỏi thương xót, chẳng trách hoàng thượng sủng ái nàng.
Dư Quý Nhân vừa nhập cung hai tháng trước, nghe nói nàng rất hiền lành, lại đối xử tốt với cung nhân.
Hơn nữa, nàng là muội muội của tiên hoàng hậu, hoàng thượng vốn yêu thương tiên hoàng hậu sâu sắc, nhờ vậy mà thương mến luôn cả nàng, thường xuyên tới Thừa Tú Cung để nàng hầu hạ.
Bởi vậy chẳng trách Thúy Vân một lòng muốn đến Thừa Tú Cung, nàng ta muốn tiến thân gần gũi, dễ bề trở thành quý nhân.
Dư Quý Nhân cúi xuống nói nhỏ với Thúy Vân vài câu, Thúy Vân gật đầu, sau đó bắt đầu lựa chọn cung nữ.
Không biết có phải ta nhầm không, nhưng ta cảm giác Dư Quý Nhân liếc mắt nhìn ta vài lần.
Ta không dám phân tâm, chỉ tập trung cao độ, cảnh giác trước hành động của Thúy Vân, sợ nàng ta sẽ giở trò.
Ta thấy Thúy Vân bước qua hàng cung nữ, chỉ định vài người.
“Chính các ngươi, lát nữa đi tới Thừa Tú Cung báo danh.”
Các cung nữ được chọn vui mừng khấu đầu: “Tạ ơn Dư Quý Nhân ân điển…”
Trong số đó có tiểu cung nữ vừa rồi đứng sau lưng ta, người đã trò chuyện cùng Thúy Vân.
Thúy Vân chọn xong cung nữ thì đứng lại bên cạnh Dư Quý Nhân, dường như không định làm gì ta?
Ta nhíu mày, không rõ nàng ta đang có ý đồ gì.
Lúc này, một chiếc kiệu lộng lẫy từ từ tiến vào.
“Dư muội muội, đã chọn xong nô tài rồi sao?”
Kiệu từ từ hạ xuống, giọng nói thanh thoát vang lên, một thái giám vén rèm kiệu lên, lộ ra dung nhan tuyệt sắc bên trong.
08
Lưu công công giật mình, vội vàng tiến lên hành lễ: “Nô tài Lưu Phúc tham kiến Quý phi nương nương, chúc nương nương vạn phúc kim an…”
Ta cùng các cung nữ khác rùng mình, nhanh chóng quỳ xuống.
Nếu nói Dư Quý Nhân là chủ tử hiền lành dễ gần, thì Lan Quý phi chính là độc phi khiến ai nấy trong cung đều khiếp sợ.
Hiện nay trong hậu cung không có hoàng hậu, từ khi tiên hoàng hậu qua đời, việc cai quản hậu cung đều do Lan Quý phi đảm đương.
Nghe đồn rằng Lan Quý phi đố kỵ vô cùng, hễ cung nữ hay thái giám nào làm nàng không vừa ý, đều sẽ bị đánh chết.
Có lần hoàng thượng ban ân sủng cho một cung nữ hầu cận dưới trướng của Lan Quý phi, còn chưa kịp phong vị, ngày hôm sau nàng ấy đã lỡ trượt chân rơi xuống nước mà qua đời.
Lại nghe đồn rằng, có một lần hoàng thượng nhìn cung nữ trong cung của Quý phi nhiều hơn vài lần, đêm đó cung nữ ấy vô tình té ngã, làm khuôn mặt bị sẹo vĩnh viễn.
Vì vậy, nô tài trong cung ai cũng sợ hãi, không muốn vào cung Quý phi để hầu hạ.
Ta cúi đầu, cố gắng hòa mình vào đám đông để không nổi bật, mong rằng sẽ không bị Quý phi chọn trúng.
Nhưng bất ngờ một lực mạnh từ phía sau xô tới, ta bị đẩy ngã trước kiệu ngọc của Lan Quý phi.
Mọi người đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía ta.
Trong đầu ta trống rỗng, quay đầu lại nhìn người đẩy mình, chính là cung nữ vừa nãy trò chuyện với Thúy Vân.
Ta lại quay sang nhìn Thúy Vân sau lưng Dư Quý Nhân, nàng ta đang đắc ý nhìn ta, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ và giễu cợt.
Nàng ta thật sự muốn hại chết ta.
Lưu công công kinh hãi, lớn tiếng quát: “Tiện tỳ từ đâu đến lại dám xông vào kiệu của Quý phi nương nương, người đâu, lôi xuống đánh chết…”
Hai tiểu thái giám lập tức nhận lệnh, khí thế hung hăng tiến về phía ta.
Ta thuận thế quỳ xuống trước kiệu, ngẩng đầu nhìn Lan Quý phi, người được mệnh danh là độc ác vô tình: “Mặt đất ở Nội Vụ Phủ gồ ghề, nương nương thân thể ngàn vàng không thể chịu tổn thương, xin nương nương giẫm lên người nô tỳ để xuống kiệu.”
9
Lời ta vừa dứt, Lan Quý phi bật cười: “Đúng là đứa biết ăn nói.”
Lưu công công phẩy tay ra hiệu cho hai tiểu thái giám đang tiến đến lui ra.
Lan Quý phi đứng dậy, trực tiếp giẫm lên lưng ta để xuống kiệu.
Trái tim đang treo ngược của ta từ từ hạ xuống, coi như thoát được một kiếp nạn.
“Ngươi… vào Chiêu Dương cung của bản cung hầu hạ đi.”
Lan Quý phi quay đầu nhìn ta một cái.
Tim ta lại thắt lại, hầu hạ Lan Quý phi chẳng khác nào từ hang sói rơi vào hố hổ.
Nhưng ta có thể làm gì đây? Ta chỉ còn cách dập đầu tạ ân.
Lan Quý phi bước tới trước mặt Dư Quý Nhân, lướt mắt qua mấy cung nữ mà nàng ấy chọn, rồi cười giễu cợt: “Dư muội muội thật biết tính toán, chọn nô tài đều có dung mạo bình thường, là sợ bọn họ trèo lên giường à?”
Lan Quý phi cười đắc ý, ngoái lại chỉ hai cung nữ xinh đẹp sau lưng mình, nói với Dư Quý Nhân: “Hai tên nô tài này, bản cung không dùng đến nữa, ban cho muội vậy!”
Hai cung nữ đó sắc mặt đại biến, vội vàng quỳ xuống.
Lan Quý phi lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao? Không muốn à? Không muốn thì đánh chết!”
Cả hai cung nữ rụt người lại, rồi im lặng, không dám nói gì nữa.
Dư Quý Nhân đáp lại một cách nhàn nhạt: “Tần thiếp tạ ơn nương nương!”
Ta cúi đầu im lặng, quả nhiên làm nô tài trong cung thật khó sống, sinh tử chỉ nằm trong một ý niệm của chủ tử.
Trong hậu cung, kỵ nhất là nô tài từ cung khác đưa tới, vì những nô tài này dễ trở thành gián điệp.
Vì vậy, những nô tài này hoặc bị đuổi thẳng về Nội Vụ Phủ, hoặc bị tìm cớ xử lý, tránh gây rắc rối về sau.
Nội Vụ Phủ sẽ đưa nô tài bị trả lại vào lãnh cung hoặc Tân Giả Khố để làm những công việc cực nhọc nhất.
Dù hôm nay là lần đầu tiên ta gặp Lan Quý phi và Dư Quý Nhân, nhưng qua cách nói của Lan Quý phi, có thể thấy hai người không hòa thuận.