Thấy ta nghi hoặc, nàng nhìn ta một cách nghiêm túc rồi nói:
“Em gái này, khoa học công nghệ phát triển rực rỡ, em không hiểu được đâu.”
“Ví dụ như ở đây, nếu một ngày nào đó ta gặp nguy hiểm, hệ thống có thể giúp ta tắt cảm giác đau, nên dù có bị đâm ngàn mũi tên cũng không thấy đau.”
Hả?
Thấy ta không tin, nàng liền quăng một cây gậy to bằng bắp chân xuống chân ta rồi chỉ vào đầu mình.
“Nếu không tin thì thử đi!”
Ta: …
Thôi, không thử đâu.
“Hừ, hôm nay nhất định phải cho em gái này thấy!”
Nói xong, nàng vung gậy đập vào đầu mình, sau đó nàng phẩy tay tỏ vẻ không hề hấn gì:
“Thật sự không đau.”
Nhưng ngay giây sau, nàng ngã xuống đất, miệng vẫn còn lẩm bẩm:
“Không đau thật, nhưng vẫn ngất được.”
Ta tròn mắt nhìn nàng, lòng tự nhủ, thật đúng là một đám thần kinh…
24
Ta, A Nguyệt và Tiên Bối cùng khởi hành đến huyện Đông Chiết.
À quên, để giới thiệu một chút, Tiên Bối chính là con trai của A Nguyệt. Nàng kể rằng trước kia nàng từng nuôi một con chó tên là Tiên Bối và một con mèo tên là Tuyết Bính.
A Nguyệt nghĩ rằng ta có nhiều phân cảnh thú vị, nên đi theo ta có lẽ sẽ tìm được nam chính của nàng.
Trên đường, chúng ta gặp rất nhiều người dân lưu lạc, họ đều từ phương Đông lưu lạc đến kinh thành, đa số đều mang thương tích. Có người còn đang tức giận chống nạnh chửi bới, nói triều đình vô dụng, lại phái một tên ngốc đi dẹp loạn.
Ta kéo một bà lão lại, hỏi về tình hình ở huyện Đông Chiết, bà lão nghiêm túc lắc đầu.
“Cô nương này, mau trở về đi, vị tướng quân ngốc ấy đã bị ngoại tộc bắt, ngay cả cô nương đi theo bên cạnh hắn cũng sắp bị ép gả rồi!”
Ta giật mình, Đào Nhi của ta!
“Ê, sao ngươi chạy nhanh thế!”
A Nguyệt đuổi theo hô to:
“Ngươi đến đó chỉ có thể chịu chết thôi đó em gái à!”
Theo kế hoạch của A Nguyệt, huyện Đông Chiết nằm gần núi, chúng ta có thể tiến vào từ lối sau núi để tránh tai mắt của ngoại tộc.
Chúng ta mất nửa đêm trèo núi, tiến đến phía sau đại bản doanh của người ngoại tộc.
Nàng tự tin vỗ vai ta.
“Cứ yên tâm, ta có bàn tay vàng mà…”
Lời chưa nói hết, nàng đã bị người khác dí dao vào cổ. Ta chưa kịp phản ứng gì thì nhìn thấy tên đó đập ngất A Nguyệt, rồi ta cũng mất ý thức.
Khi tỉnh dậy, trời đã sáng, tiếng hò reo ầm ĩ vang khắp doanh trại, ta mở mắt ra nhìn thì thấy trên các lều trại đều giăng lụa đỏ, đèn lồng đỏ rực cùng nến trải dài thành một lối đi dài.
Một đại hán râu đen mặc y phục tân lang, vai vác Đào Nhi đang giãy đạp loạn xạ, chuẩn bị đưa nàng vào động phòng.
Đào Nhi liên tục gào lên:
“Đại ca, đại ca!Ta là trai thẳng, trai thẳng đó!”
Trò hề này dừng lại khi một nam tử phi ngựa vào doanh trại.
Tóc đuôi ngựa của hắn tung bay sau lưng, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, nhìn về phía ta.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, gọi hắn là “Điện hạ”, còn hắn chỉ lặng lẽ xuống ngựa, chậm rãi đi về phía ta.
Ta nghĩ, chắc không phải hắn để ý đến ta đấy chứ, liếc nhìn Đào Nhi đã bị ép mặc vào bộ váy đỏ, ta bèn lấy hết can đảm hô lớn với hắn.
“Ngươi đừng có mơ tưởng đến bản…”
Lời chưa dứt, hắn đã đẩy đầu ta ra, bước qua ta và ngồi xổm xuống trước chỗ A Nguyệt vẫn đang bất tỉnh.
Hắn nhếch miệng cười, bàn tay dài, thon với những vết chai nhẹ nhàng chạm lên môi nàng.
“Xem này, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi.”
25
Dù tình cảm của ta có rối ren, ta vẫn nhận ra ngay tên này thích A Nguyệt.
Thấy hắn bế A Nguyệt định rời đi, ta vùng vẫy đá hắn một cái, rồi nhìn sang Tiên Bối đang ngất ở bên cạnh.
“Ngươi không mang cả con trai đi luôn à?”
Hắn lập tức sững người, ánh mắt hiện lên tia giận dữ.
“Con trai ai?”
“Con trai ngươi chứ ai.”
Ta giả bộ ngây thơ, hất cằm chỉ vào A Nguyệt.
“Đây là con của A Nguyệt, chẳng lẽ không phải của ngươi?”
“Ồ, vậy là ta nhầm, còn tưởng là con của ngươi.”
“Thế mới nói, đầu ngươi có chút… hơi xanh rồi đó… Ê ê ê, có gì từ từ nói chứ!”
Hắn bị chọc tức, lập tức rút kiếm kề vào cổ ta.
“Nói rõ cho ta, con của ai!”
Ta đảo mắt, chỉ lần lượt vào đám lính trong doanh trại.
“Của hắn? Hay của hắn? Hay là của hắn?”
Cả đám sợ đến mặt tái xanh, chỉ có tên này đen mặt, nghiến răng hỏi lại lần nữa.
“Con của ai!”
“Kiếm nơi nào kín đáo đi chứ, đâu thể nào nói không công vậy được.”
Ta ngồi trong lều của hắn, vừa uống trà vừa ăn bánh, cảm thấy no nê ấm áp rồi lại chống cằm xoa bụng, ta bảo hắn rằng ta muốn gặp Tạ Vô Diễn.
Hắn không chút do dự, ra lệnh đưa người đến.
Ta chờ mãi, cuối cùng cũng thấy Tạ Vô Diễn trong bộ dạng lấm lem bước vào lều. Hắn thấy ta ở đây liền chạy ngay tới ôm chặt lấy ta.
“Nương tử, nương tử, ta nhớ nàng quá!”
Ta vỗ đầu hắn, nhét miếng bánh hoa quế vào miệng hắn, sau đó nhìn người đàn ông kia với vẻ mặt đầy hài lòng.
“Ngươi tên là gì?”
“Hoàn Nhan Liệt.”
“Ồ.”
Ta nhìn hắn nhíu mày, lắc đầu thở dài.
“Ngươi có biết vẻ mặt của ngươi trông như thế nào không? Trông như thể ai cũng đang nợ tiền ngươi tám trăm vạn vậy đấy!”
“Đại ca! Ngươi phải cười lên chứ, A Nguyệt cô nương này lạc quan, hoạt bát, nhiệt tình và đáng yêu, chắc chỉ có ngốc mới thích loại mặt mày u tối suốt ngày của ngươi…”
Mặt hắn tức khắc đen lại, trông như sắp bóp chết ta ngay lập tức.
Tạ Vô Diễn đang ôm ta bỗng siết chặt tay hơn, như đang dồn sức chuẩn bị tấn công.
Ta cũng không dám chọc giận Hoàn Nhan Liệt, A Nguyệt còn có thể không sao, nhưng ta và Tạ Vô Diễn chắc chắn sẽ chết.
Ta bèn chỉ ra ngoài lều, giải thích rằng đứa bé kia là A Nguyệt nhặt được trên đường.
“Hoàn Đại ca, trong lòng A Nguyệt từ trước đến giờ chỉ có ngươi thôi mà!”
Hắn lườm ta một cái:
“Lão tử họ Hoàn Nhan!”
“Vâng, Hoàn đại ca!”
Ta vẫy tay, ra vẻ xúc động vô cùng.
“Nàng ấy lặn lội đường xa, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, vậy mà vẫn nhặt đứa bé này về.”
“Nàng ấy nói vì đứa bé trông giống ngươi!”
Hoàn Nhan Liệt nhíu mày:
“Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm?”
“Đúng vậy!”
Ta gật đầu lia lịa.
“Cứ bữa được bữa mất, gió mưa dãi nắng khổ sở trăm bề…”
“Thêm một cái bánh đùi gà nữa nào, Quận chúa tỷ tỷ!”
Ta đang kể lể cảnh đời bi thảm của A Nguyệt cho Hoàn Nhan Liệt, thì nàng ấy bất ngờ nói mơ câu đó.
Ta ôm mặt xấu hổ…
Nhưng nói chung, Hoàn Nhan Liệt cuối cùng vẫn tạm tin những lời nói nửa thật nửa giả của ta.
Sau khi A Nguyệt tỉnh dậy, ta nói qua tình hình cho nàng, vốn nghĩ rằng nàng sẽ tức giận, nhưng không ngờ nàng lại vỗ ngực, cảm thán:
“A Nguyệt à, ngươi giờ là hy vọng của cả làng đấy!”
Vậy là lời nói dối này đã được hai chúng ta ngầm thừa nhận.
Có điều, Hoàn Nhan Liệt quyết tâm chiếm lấy Đông Chiết, và liên tục thuyết phục Tạ Vô Diễn đầu hàng.
Dưới đây là đoạn hội thoại ta nghe trộm được giữa hai người.
“Hãy nói vị trí của các binh mã còn lại cho ta biết.”
“Hoàn Đại ca, nương tử của ta đâu rồi?”
“Tạ tướng quân, đừng không biết điều.”
“Hoàn Đại ca, nương tử của ta đâu rồi?”
“Ta sẽ giết ngươi, nói là làm.”
“Hoàn Đại ca, nương tử của ta đâu rồi?”
“Mẹ kiếp! Lão tử họ Hoàn Nhan!”
26
Quân đội nhà họ Hoàn Nhan chiếm lĩnh huyện Đông Chiết nhỏ bé một cách dễ dàng.
Ta và Đào Nhi bị giam trong một căn phòng. Theo tin A Nguyệt báo lại, Tạ Vô Diễn gần đây được chăm sóc khá tốt, thức ăn đầy đủ, còn có vẻ khá thân thiết với Hoàn Nhan Liệt, ít nhất không la hét đòi nương tử nữa.
Sau một thời gian, A Nguyệt đến thăm thường xuyên hơn nên Hoàn Nhan Liệt quyết định giam luôn nàng và Tiên Bối vào đây.
Khác biệt là từ khi họ vào, bữa ăn của ta và Đào Nhi cải thiện đáng kể.
A Nguyệt và Đào Nhi rất hợp nhau. Hai người cùng trò chuyện về những thứ như các trò cười trên mạng, những tiểu thuyết và phim dở mà họ đã xem qua.
A Nguyệt còn bảo rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nàng sẽ tìm cách nhờ hệ thống xem có đưa Đào Nhi quay về được không.
Ta nghe mà chẳng hiểu gì cả.
Rồi A Nguyệt lại xin giấy mực, vẽ vài thứ, kéo ta chơi trò “Đấu địa chủ”.
Trò này giống như chơi xúc xắc, cần phải đặt cược. Sau vài ngày, ta đã thua sạch trang sức của mình, thậm chí cả tiền tiêu vặt trong mấy tháng tới.
Họ chê ta vừa nghèo vừa chơi gà, thà chơi với Tiên Bối còn hơn chơi với ta.
Ta nghĩ cả đêm xem có gì trong tay có thể đem đặt cược được không.
Đến sáng hôm sau, ta kéo cả hai người dậy, mạnh tay viết ba chữ “Tạ Vô Diễn” lên giấy.
“Nếu ta thua, sẽ tặng hắn cho hai ngươi!”
Đào Nhi lườm một cái rồi lại nằm xuống.
“Chúng ta lấy hắn làm gì?”
Lời vừa dứt, cửa bật mở, chẳng ai khác ngoài Tạ Vô Diễn bước vào. Hắn đen mặt, đi tới, vò nát tờ giấy trên bàn rồi xốc ta lên vai.
“Về nhà.”
Ta đập đập lưng hắn.
“Ngươi không ngốc nữa à?”
“Chưa từng ngốc.”
“Ồ.”
“Vậy tên họ Hoàn Nhan đâu rồi?”
“Quay về bộ lạc của hắn rồi.”
“Thế ngươi làm trò này để làm gì?”
Hắn ném ta xuống trước một chiếc xe tù, bên trong là một người đầu tóc bù xù, thân thể đầy thương tích. Nhìn kỹ lại, hình như là quản gia của nhà Triệu Thị Lang bên Bộ Binh.
“Để bắt kẻ phản quốc.”
Thì ra, hắn giả ngốc bấy lâu là vì việc này sao…
Ta chợt nhớ đến những năm tháng của ta và hắn.
Rõ ràng ngày hôm trước còn hẹn nhau đi dạo hồ, ngày hôm sau đã dẫn quân xuất chinh, chẳng để lại một dòng tin tức nào, đi là đi mất ba năm trời.
Rõ ràng đã thành thân, vậy mà đi vào cung rồi chẳng về nhà mà lên đường đi dẹp giặc, nếu không hỏi quản gia ta còn chẳng biết hắn đi đâu…
Khi hắn bị các quan lớn đối đầu trong thời gian giả ngốc, ta vì hắn mà đi hết nơi này đến nơi khác đấu tranh đòi công bằng, còn bị Lâm Tri Húc nhốt trong nhà mấy ngày, hắn cũng chẳng đến tìm ta…
“Ngây người làm gì vậy?”