Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT Chương 5 PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT

Chương 5 PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT

3:51 chiều – 02/11/2024

Bên ngoài, tiếng cười của dân chúng hiếu kỳ vây xem vang lên rần rần, Triệu thị lang mở cửa với gương mặt tối sầm.

“Nghe nói thị lang muốn để đồ phế vật trong nhà mình nắm binh quyền?”

“Thật lòng mà nói, ngay cả Đào Nhi của nhà ta còn xứng đáng với binh quyền hơn kẻ phế vật nhà ngài.”

Đào Nhi giơ ngón cái với ta.

“Không giấu gì, ông đây từng chỉ huy cả một liên đội!”

Triệu thị lang giận đến ngất đi, chủ yếu là vì tên con trai phế vật của hắn kéo hắn lại mà bảo:

 “Lão già này đúng là có vấn đề rồi, con không có ý chí ở triều đình.”

Phải rồi, ý chí của hắn nằm ở kỹ viện.

Mục tiêu thứ hai, Thẩm Thượng thư của Đình úy.

Ta và Đào Nhi dẫn theo vài gia nhân, mỗi người cầm một cây gậy dài, xông thẳng vào sòng bạc ngầm của hắn.

Không nói một lời, chúng ta cứ thế đập phá. Xúc xắc, bài bạc rơi đầy đất, ta ngồi trên bàn đánh bạc, gác chân lên, chờ đám hộ vệ vây lấy mình.

Người quản lý sòng bạc là quản gia của Thẩm phủ, đã từng gặp ta vài lần.

“Quận chúa, ngài đây là có ý gì?”

Ta làm ra vẻ ngạc nhiên, che miệng: 

“Ta không cố ý đâu.”

“Không thì cứ báo quan đi, phải bồi thường bao nhiêu thì ta sẽ không thiếu Thẩm phủ các ngươi một xu.”

Quản gia nhếch mép cười.

“Không cần bồi thường.”

Tất nhiên là không thể báo quan rồi, báo lên thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Vậy nên, nếu không cần bồi thường…

Ta lại cùng Đào Nhi đến vài cơ sở khác của Thẩm gia. Cho đến lúc trời tối mịt, ta mới bảo Đào Nhi điểm danh mục tiêu thứ ba.

“Kinh Triệu Doãn Đại nhân, Lâm đại nhân.”

Ta vung gậy lên vai, đi vài bước rồi lại dừng.

“Lâm đại nhân nào?”

Đào Nhi nuốt nước bọt.

“Là trạng nguyên lang, Lâm Tri Húc.”

Chân ta bước hụt một cái, không giữ thăng bằng được mà suýt ngã.

Lâm Tri Húc, hắn đây là công báo tư thù sao?

(*) Bạch nhãn lang: Thành ngữ tiếng Trung, ý chỉ những kẻ vong ân bội nghĩa, không biết cảm ơn sự giúp đỡ của người khác.

21


Ta đến tìm Lâm Tri Húc. Hắn ung dung ngồi đó, dường như đã chờ ta từ lâu.

“Quận chúa có thủ đoạn gì muốn dùng với ta đây?”

Ta chẳng hiểu gì cả, hùng hổ kéo váy lên, đặt chân lên ghế, ghé sát vào mặt hắn.

“Chẳng lẽ ngươi muốn đẩy người kia xuống hố chỉ để có được ta?”

Khóe môi Lâm Tri Húc giật nhẹ, nhưng rồi sắc mặt hắn lại trở lại bình thường.

“Quận chúa và Tạ tướng quân chưa hề có phu thê chi thực, dù là do hoàng thượng ban hôn, nhưng với tình hình hiện tại, nếu nàng muốn hòa ly cũng chẳng phải vấn đề lớn.”

Hắn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn ta với vẻ thản nhiên.

“Xin hỏi, vì sao quận chúa không những không hòa ly, mà còn vì hắn mà không ngại đắc tội với các quan viên khác?”

Ta có chút lúng túng, xoa xoa tay, rút chân khỏi ghế.

“Ta không phải loại người đẩy người khác xuống hố.”

Lâm Tri Húc nhìn ta chăm chú, dường như không hài lòng với câu trả lời này.

“Hắn từng bảo vệ ta nhiều lần khi còn nhỏ, giờ ta bảo vệ hắn một chút thì có sao đâu!”

Hắn vẫn không nói một lời nào.

Ta: …

“Nếu ngươi ngốc đi, ta cũng sẽ làm như vậy!”

Lâm Tri Húc bật cười: 

“Vậy để ngày mai ta ngốc cho quận chúa xem.”

Hả? Thôi bỏ đi, tốt nhất là đừng như vậy.

Nói xong hắn đứng lên, chậm rãi tiến lại gần, ép ta vào giữa cửa phòng và hắn.

“Lời ta đã nói trước đây, quận chúa còn nhớ không?”

Chuyện… chuyện gì?

“Hạ thần ngưỡng mộ quận chúa, hôn sự với Tạ tướng quân vốn chỉ là một sự nhầm lẫn.”

“Đợi đến khi hắn mất Hổ phù, chắc hẳn hầu gia sẽ không để nàng đi theo hắn nữa.”

Ta vội đẩy gương mặt hắn đang áp sát lại, lắc đầu liên tục như cái trống lắc. 

“Phụ thân ta rất thích Tiểu Tạ mà!”

“Vậy quận chúa cũng thích hắn?”

Ta… ta thích sao?

Thấy ta ngập ngừng, Lâm Tri Húc nắm lấy tay ta, sau đó không để ta kịp phản ứng thì một chiếc vòng tay bạc đã khóa vào cổ tay ta, đầu kia vòng vào cổ tay hắn.

“Thời gian này, quận chúa cứ ở đây.”

“Đợi đến khi Tạ Vô Diễn giao nộp binh quyền, ta và nàng sẽ thành thân.”

Hắn kéo ta vào nội thất rồi khóa một đầu vòng tay vào giường. Cuối cùng, hắn mở cửa, đóng cửa rồi khóa lại, động tác thuần thục gọn gàng.

Ta ngồi bên giường, vừa hoàn hồn thì thốt ra một câu chửi thề rồi la lớn cầu cứu Đào Nhi.

Chỉ là, ta quên mất rằng trước khi đến đây, sợ Đào Nhi và Xuân Xuân thấy ta có hành xử khác biệt với các quan viên tố cáo Tạ Vô Diễn, ta đã bảo họ về phủ trước.

Thật không công bằng.

Ta đặt niềm tin tuyệt đối vào Lâm Tri Húc, hắn lại quay ra tặng cho ta cái vòng tay bạc…

22


Lâm Tri Húc chăm sóc ta chu đáo, nhưng vẫn không chịu tháo chiếc vòng tay.

Đào Nhi có ghé thăm ta một lần.

Nàng nói rằng hoàng thượng đang lưỡng lự, chỉ có thể chọn một giải pháp thỏa hiệp.

Huyện Đông Chiết xuất hiện người ngoại tộc, gây nên loạn lạc. Nếu Tạ Vô Diễn có thể dẹp yên thì binh quyền vẫn do hắn nắm giữ.

Ta ngẩn ngơ.

Bảo tên ngốc như hắn đi dẹp loạn, dẹp thế nào? Ôm chân người man di, chớp chớp mắt vô tội mà nói: “Ta là kẻ ngốc, ngươi nhường nhịn ta đi!” à?

Ta bảo Đào Nhi đi theo bảo vệ hắn, còn mình thì bắt đầu nghĩ cách thoát ra ngoài.

Ngày hôm ấy, Lâm Tri Húc đến đưa cơm cho ta. Ta xoay cổ, tựa cằm lên tay, mỉm cười nhìn hắn.

“Ngươi có muốn xem ta múa không?”

Ánh mắt hắn sáng lên, rồi lại mỉm cười đầy hứng thú.

“Múa gì?”

“Kinh Hồng ấy.”

 Ta cúi đầu duỗi người, nói một cách hờ hững:

 “Kinh Hồng chỉ múa cho ngươi xem.”

Trước khi múa Kinh Hồng, phải uống rượu. Lâm Tri Húc cũng như ta, biết rõ quy tắc này. Chỉ là chúng ta đã uống không ít rượu rồi mà điệu múa vẫn chưa thực hiện được.

Hắn nắm lấy tay ta, đôi mắt ngập trong sương mờ, như thể tất cả cảm xúc của hắn đã ngưng đọng vào mùa đông ảm đạm.

“Rốt cuộc là ta bỏ lỡ, hay đến quá muộn?”

Lúc này ta cũng uống không ít, nghe vậy ngẩn người trong giây lát.

Bỏ lỡ là vì ta đã từng yêu hắn chân thành, nhưng sau bao lần vấp ngã cuối cùng vẫn không thể cùng nhau đi đến cuối. 

Quá muộn là vì trái tim ta, trước khi gặp hắn, đã trao cho người khác mất rồi.

Ngày trước ta như một kẻ ngây ngô trong tình cảm, chẳng rõ thế nào là yêu, nhưng giờ đây ta chỉ muốn Tạ Vô Diễn bình an. Ta nghĩ, có lẽ trong lòng ta đã có bóng hình của hắn.

Lâm Tri Húc gục xuống bàn, bàn tay đang nắm tay ta cũng buông lỏng.

Để lại cho hắn một tờ giấy, ta vội vàng chạy về phủ, lấy con bảo mã của phụ thân ra. Trời đã dần tối, phụ thân ta vẫn không quên nhắc nhở, hô lớn bảo ta chú ý an toàn.

“Con gái ơi, con uống rượu mà cưỡi ngựa đấy nhé! Đi chậm thôi, đừng xảy ra chuyện! Có chuyện gì thì cứu con ngựa của ta trước!”

Đúng như người ta nói, sợ gì gặp nấy.

Ta ngã xuống mương. Con ngựa quý của phụ thân ta lăn vài vòng rồi quay đầu chạy thẳng về kinh thành. Cái đuôi nó còn lắc lư như thể đang nói: “Đồ ngốc đồ ngốc.”

Ta nằm trên đất, vừa mới tỉnh táo lại thì nhìn thấy một cô gái.

A Nguyệt! Bên cạnh nàng còn có một đứa trẻ tầm hai, ba tuổi.

Chờ đã, khoan đã! Đó là con của nàng sao? Không đúng, con của nàng nhiều lắm cũng chỉ mới nửa tuổi!

Ta bò dậy, nhìn đứa bé với ánh mắt đầy kinh ngạc. Đứa bé chỉ vào ta, rồi quay sang nhìn A Nguyệt.

“Mẹ ơi, cô ấy uống rượu mà còn dám cưỡi ngựa. Chúng ta có nên báo cho chú cảnh sát không?”

Tuyệt vời, lại học thêm một từ mới.

23


A Nguyệt sống trong một căn nhà tranh, là nơi Tạ Vô Diễn mua để sắp xếp cho nàng ở lại.

Lúc đó, ta ngồi trên bậc cửa, nhìn nàng xắn tay áo chẻ củi, vừa chẻ vừa lẩm bẩm chửi rủa.

“Nói gì mà kịch bản phim cổ đại ngọt ngào, đến giờ ngay cả nam chính cũng chưa thấy đâu.”

“Hệ thống chết tiệt, trở về ta nhất định cho ngươi đánh giá một sao!”

Ta ho khan hai tiếng, cố ý để nàng chú ý tới, rồi giơ tay yếu ớt hỏi nhỏ: 

“Nam chính… là gì vậy?”

Nàng bỏ rìu xuống, ngồi bên cạnh ta.

“Chính là cha của đứa nhỏ.”

“Bản tiểu thư tốn cả đống tiền để trải nghiệm một mối tình ngọt ngào, ai ngờ hệ thống lại đưa cho ta một kịch bản nát bét, ngay cả nam chính là ai cũng chẳng biết!”

“Lúc thì bảo là hoàng tử của Nam Hung Nô, lúc thì bảo là Tạ Vô Diễn.”

“Nàng nhìn đứa nhỏ kia mà xem, chính là nó.” 

A Nguyệt chỉ vào đứa bé đang chơi đất bùn bên cạnh, lông mày nàng nhăn lại như sắp thành một nắm.

“Theo kịch bản đã chọn, ta lẽ ra phải là thê tử của nam chính, rồi trong một lần loạn lạc mất liên lạc, trải qua bao khó khăn mới gặp lại và cùng nhau sống đến bạc đầu.”

“Nhưng ta vừa đến đây đã lạc mất tung tích của nam chính, đứa nhỏ vốn còn chưa ra đời đã hơn một tuổi rồi, liên tục gọi ta là mẹ. Hệ thống lúc đó đã nói gì nhỉ? À, nó nói là nó vừa mới làm việc ngày đầu nên chưa quen nghiệp vụ.”

“Thế là ta đành phải chăm đứa nhỏ này, vừa nuôi vừa tìm nam chính. Sau đó, theo chỉ dẫn của hệ thống, ta đã theo đuổi hoàng tử Hung Nô suốt nửa năm, đột nhiên một ngày hệ thống lại nói nó nhớ nhầm, hoàng tử không phải là nam chính.”

“Nó bảo đó là một người ta từng cứu trên chiến trường, tên là Tạ Vô Diễn, nên ta ngàn dặm xa xôi tìm về kinh thành, hy vọng hắn lấy thân báo đáp, kết quả là hệ thống lại bảo sai nữa.”

Nói đến đây, A Nguyệt bật khóc như mưa, nước mắt nước mũi tèm lem.

“Kiếp trước ta tạo nghiệt gì mà lại gặp phải cái hệ thống chết tiệt này chứ aaaaa…”

Thật lòng mà nói, ta chẳng hiểu nàng đang nói gì, nhưng trông nàng cũng đáng thương lắm.

“Vậy lần trước ngươi nói có thai là sao?”

Nàng hít mũi rồi đáp:

 “Giả vờ để đuổi cô đi đấy, không ngờ cô chạy còn nhanh hơn thỏ…”

Ta sững sờ, lần đó ta đã mời mấy vị đại phu đến bắt mạch cho nàng, ai cũng bảo là có thai. Thế mà cũng giả được sao?