17
Sự xuất hiện của Tạ Vô Diễn mang lại niềm hy vọng cho dân chúng.
Chỉ trong vài ngày, dân chúng đã dẫm nát ngưỡng cửa của phủ nha, tội trạng của cha con Lý Tri phủ được ghi chép đầy mười mấy tờ giấy. Các văn thư này sẽ được gửi về kinh thành, giao cho Đại Lý Tự xử lý.
Trong thời gian chờ kết quả, phụ mẫu của ta đã xông vào phủ nha. Mỗi người cầm một cây roi mây, rượt đánh ta, nói rằng nếu không có Tạ Vô Diễn, họ vẫn bị che mắt như thường.
“Mẫu thân hỏi con, gả cho Tiểu Tạ làm con chịu thiệt sao!”
Ta liếc nhìn Tạ Vô Diễn đang khoanh tay đứng một bên xem kịch mà nghĩ bụng, đây còn chẳng phải là ta chịu thiệt sao…
Cuối cùng, Lâm Tri Húc che chắn cho ta phía sau. Ta chỉ vào đầu hắn, hét lên với mẫu thân.
“Năm đó con đã thề rằng cả đời này nhất định sẽ lấy hắn!”
“Nếu không phải Tạ Thập Tam truyền lời nhầm, đời này con sẽ không bao giờ gả cho Tạ Vô Diễn!”
Cha ta quăng một cây roi tới, trúng ngay trán của Lâm Tri Húc.
“Ngươi to gan thật! Dám mắng thê tử của ta!”
Cảnh tượng tiếp theo, theo lời của Đào Nhi, chính là thảm họa hiện trường…
Ta chỉ lo trốn sau lưng Lâm Tri Húc, phụ thân ta chỉ lo đuổi đánh ta, mẫu thân ta chỉ lo tự nhủ không được nổi giận, nổi giận sẽ làm mặt có nếp nhăn. Đào Nhi kéo Xuân Xuân đứng bên nhai hạt dưa, và khi nhận ra, thì bóng dáng của Tạ Vô Diễn đã biến mất khỏi phủ nha.
…
Tối đó, ta bôi thuốc cho Lâm Tri Húc.
Phụ thân ta quả thực ra tay có chút nặng, khuôn mặt tuấn tú của hắn giờ đây có một vệt đỏ từ trán đến mí mắt, trông ngớ ngẩn vô cùng.
Ta không nhịn được mà bật cười, còn Lâm Tri Húc chỉ ngây ngốc nhìn ta.
“Hôm nay ta đã hiểu quận chúa giống ai rồi.”
Đúng vậy, ta quả thực được phụ thân dạy dỗ nên người. Nhưng mà…
Ta nhìn Lâm Tri Húc, nói với hắn rằng thực ra ta rất ngưỡng mộ mẫu thân.
“Ngưỡng mộ vì mẫu thân được phụ thân ta bảo vệ một cách hết lòng suốt bao năm qua.”
“Ta cũng có thể.”
“Sao cơ?”
Ánh mắt hắn nghiêm túc, bàn tay lành lạnh nhẹ nắm lấy tay ta.
“Ta nói, ta cũng có thể, hết lòng bảo vệ nàng.”
…
“Vậy là ta được hắn tỏ tình rồi phải không?”
Ta bảo Đào Nhi tự vả hai cái vào mặt để chứng minh ta không phải đang mơ.
Đào Nhi: “…”
18
Lý Tri phủ và Lý Thế Nguyên bị kết án tử hình bằng cách treo cổ.
Triều đình phái quan mới đến tiếp quản phủ, mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa, cũng đến lúc chúng ta phải hồi kinh.
Tối hôm đó, Tạ Vô Diễn hỏi ta có muốn quay về không, ta lắc đầu thì hắn thở dài.
“Mọi việc đều tùy nàng.”
Ta ngạc nhiên: “Ngươi thật sự đồng ý để ta đi?”
Hắn cười như nghe được chuyện khôi hài.
“Thiếu gia ta xưa nay vốn rộng lượng.”
Sáng hôm sau, ta ôm ngân phiếu mà Tạ Vô Diễn đưa cho, vui vẻ vẫy tay chào hắn:
“Có dịp sẽ gặp lại nhé.”
Thấy hắn kéo dây cương xoay ngựa đi, ta cũng bảo Đào Nhi và Xuân Xuân chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay giây sau đó, ta bị ai đó khiêng lên vai.
“Này, Tạ Vô Diễn, ngươi không giữ lời hứa à!”
“Ngươi không biết xấu hổ!”
Hắn ném ta lên lưng ngựa, sau đó lên ngựa, giam ta trong vòng tay hắn.
“Đã sắp mất cả thê tử rồi, ta còn cần gì mặt mũi nữa?”
…
Tạ Vô Diễn cưỡng ép đưa ta trở về kinh thành.
Trong phủ giờ không còn bóng dáng A Nguyệt cô nương nữa, ta chẳng muốn nói chuyện với Tạ Vô Diễn, nên cũng không hỏi thêm.
Hắn không hạn chế hành động của ta, trong kinh ta có thể chơi đùa tùy ý, chỉ là mỗi khi ta định rời kinh thành, Tạ Thập Tam không biết từ đâu lại xuất hiện, ném sợi dây trói cũ của ta xuống trước mặt.
Rõ ràng là một lời đe dọa trắng trợn.
Trong những ngày này, Lâm Tri Húc thường đến tìm ta.
Hôm đó, hắn bảo rằng trong rừng Tây Sơn có vài con cáo, hỏi ta có muốn đi xem không.
Khi đi đến cổng thành, Tạ Thập Tam lại định ném sợi dây ra, ta liền bảo hắn đi gọi Tạ Vô Diễn đến.
“Bảo rằng ta mời hắn cùng đi Tây Sơn xem cáo.”
Khi Tạ Vô Diễn tới, ta và Lâm Tri Húc đang ngồi xổm trước cổng thành chơi trò bện dây. Hắn không có tuổi thơ, nên ta đành tận tình dạy hắn từng chút một.
Tạ Vô Diễn túm lấy cổ áo ta lôi đi ra khỏi cổng thành. Ta vùng ra, chạy về phía Lâm Tri Húc và hỏi:
“Con cáo trông thế nào?”
“Là màu đỏ hay màu trắng? Ta chưa từng thấy cáo bao giờ. Chúng có đẹp không?”
Lâm Tri Húc cười nhìn ta.
“Có một con cáo đỏ, đẹp giống quận chúa vậy.”
Vì câu nói đó của hắn mà khi đến Tây Sơn ta cứ mải miết tìm con cáo đỏ. Tạ Vô Diễn bực mình hỏi ta đi đâu tìm cáo, ta bảo hắn ta đang tìm một con cáo đỏ.
“Nếu tìm thấy, nhất định phải gọi ta nhé!”
“Tìm thấy rồi.”
Hắn kéo ta quay lại, rồi trước khi ta kịp nhìn, hắn đã ném một hòn đá trúng thẳng vào đầu con cáo.
Ta và Lâm Tri Húc đứng ngẩn ra tại chỗ, chưa biết chuyện gì xảy ra thì chỉ thấy Tạ Vô Diễn chạy lại, hai ba bước đã tóm lấy con cáo, giơ lên trước mặt ta.
“Thứ này vừa xấu vừa ngớ ngẩn, có gì đẹp đâu?”
Ta thề rằng nếu ta còn nói với Tạ Vô Diễn thêm một lời nào nữa, ta sẽ không còn là họ Tống!
19
Đến ngày thứ mười lăm ta không thèm để ý đến Tạ Vô Diễn, Lâm Tri Húc mời ta đến tửu lâu và tặng cho ta một chú mèo con xinh xắn.
Tối về phủ, Tạ Vô Diễn chặn ta ngay trước cửa, nói rằng hắn đã sai rồi.
Ta ôm chú mèo, hỏi hắn:
“Sai ở chỗ nào?”
“Sai ở chỗ không nên bảo nàng xấu xí.”
Ta tức đến nỗi tim đau nhói.
“Ngươi có biết không? Kẻ như ngươi đáng ra phải cô độc cả đời không lấy được thê tử!”
“Nhưng ta đã lấy rồi.”
Ta đóng cửa phòng lại, không để hắn vào.
“Chờ ta rảnh, ta sẽ vào cung xin chỉ để hòa ly!”
Sau khi cánh cửa khép lại, ta nghe thấy tiếng thở dài của hắn, tiếp đến là giọng của Đào Nhi:
“Thật lòng mà nói, Tạ tướng quân, loại người như ngài ở chỗ chúng tôi có một danh xưng chung.”
“Gọi là ‘trai thẳng’.”
Sau hôm đó, vài ngày liền ta không thấy Tạ Vô Diễn trong phủ. Ta hỏi Tạ Thập Tam, hắn chỉ đáp rằng tướng quân đi chữa bệnh.
“Chữa bệnh gì?”
Đào Nhi ho khan hai tiếng.
“Ung thư.”
Ung… gì cơ?
Ta chưa kịp hiểu gì thì nàng đã vội vàng ôm tay Xuân Xuân và bảo muốn dẫn nàng ấy đi mua vài bộ quần áo mới.
Ta hét lên hỏi nàng rằng rốt cuộc Tạ Vô Diễn bị bệnh gì.
Đào Nhi thản nhiên đáp:
“Ung thư trai thẳng…”
Tạ Thập Tam bảo bệnh này không có thuốc chữa.
Ta chạy đến phủ Lâm Tri Húc để tìm hắn, hy vọng nhờ cha hắn – người đã bôn ba thương trường bao năm – xem có biết gì về căn bệnh này không.
Nhưng vừa bước vào phủ Lâm gia, Tạ Thập Tam đã hớt hải đuổi theo, lắp bắp hô lên:
“Tướng quân… tướng quân… hắn…”
Chẳng lẽ?
“Hắn chết rồi?!”
Ta lao thẳng vào phủ, không nghe rõ mấy từ cuối của Tạ Thập Tam.
“Tướng quân… hắn ngốc rồi.”
…
Lúc đó, Tạ Vô Diễn đang ôm lấy eo ta, gục đầu lên vai ta, gọi ta là “phu nhân” với giọng ngọt ngào từng tiếng.
Lão tướng quân và phu nhân họ Tạ ở trong phòng khóc không thành tiếng, gào lên rằng trời xanh sao lại bất công như thế.
Đào Nhi lắc đầu, nói một câu:
“Thật trâu bò!”
Ta nghĩ bụng, cái bệnh “ung thư trai thẳng” này còn tấn công lên cả não nữa sao?
…
20
Phụ thân ta nói: “Tiểu Tạ thành ra thế này, nhà mình không thể đẩy hắn xuống hố.”
Mẫu thân ta nói: “Tuy hắn ngốc, nhưng ít nhất không bị hủy dung.”
Về phần Lâm Tri Húc, hắn ba ngày hai lượt chạy đến tìm ta, rồi lại bị quản gia đuổi đi.
Mấy chuyện đó thực ra chẳng đáng kể, vấn đề lớn là từ khi Tạ Vô Diễn trở nên ngốc nghếch, có vài quan viên vốn không ưa hắn đã bắt đầu dòm ngó quyền binh của hắn.
Phụ thân ta nói nửa tháng nay đã có bảy tám vị quan dâng tấu lên hoàng thượng, xin thu hồi Hổ phù, chọn tướng tài khác.
Mỗi khi ta dẫn Tạ Vô Diễn ra phố, cũng có người chỉ trỏ, nói hắn sát nghiệp quá nặng nên mới bị báo ứng.
Thật sự là liếm máu trên lưỡi kiếm để bảo vệ một đám bạch nhãn lang*.
Nhà họ Tạ lâm vào khốn đốn. Lão tướng quân đã sớm về hưu, không còn tiếng nói trong triều. Giờ ta chính là chỗ dựa của Tạ Vô Diễn.
Đêm đó, hắn ôm lấy cánh tay ta, hỏi tại sao người ta lại gọi hắn là kẻ ngốc. Ta nhìn đôi mắt tròn to của hắn chớp chớp ấm ức, đau lòng mà vỗ đầu hắn.
“Con ơi, họ nói cũng đúng mà.”
Nhưng không sao, ta sẽ ra tay.
Là Phúc An quận chúa oai phong lẫm liệt, chẳng lẽ ta lại sợ không xử lý nổi bọn tiểu nhân muốn đẩy người khác xuống hố kia?
“Đào Nhi, mang kiếm của ta tới!”
Đào Nhi đáp lời thì ngay lập tức chạy vào phòng, rồi dừng lại bên cửa hét lên:
“Ngài có kiếm sao?”
Ha… Đúng là không có thật, nhưng không sao, đó chỉ là chuyện nhỏ.
…
Mục tiêu đầu tiên, Triệu Thị lang của Binh bộ.
Hắn tránh không chịu gặp ta, đóng cửa không tiếp khách. Cho đến khi ta lôi con trai trưởng của hắn – người đang ăn mặc lôi thôi lếch thếch và có vài vết son đỏ trên mặt – từ xe ngựa ra.
Đường đường là một hiệu úy mà lại tìm vui trong kỹ viện trong khi đang làm nhiệm vụ.
“Hiệu úy đại nhân, ngươi có lời nào muốn nhắn nhủ với phụ thân thân yêu của mình không?”
Đào Nhi lôi hắn đến trước cổng, hắn đập cửa lớn tiếng kêu:
“Cha mở cửa đi, mất mặt quá rồi!”