12
Ta nhìn ly rượu trước mặt, nhẹ nhàng kéo khăn che mặt lên rồi uống cạn. Sau đó, “bịch” một tiếng, ta ngã xuống sàn.
“Làm ơn… làm ơn, ai đó mau đưa ta ra ngoài!”
Trong lòng ta âm thầm cầu khẩn các vị thần, rồi nghe thấy Lâm Tri Húc nói:
“Tri phủ đại nhân, ngài có thể cho phép ta đưa vị cô nương này về phòng của ta không?”
Tri phủ ngay lập tức hiểu ý, cười lớn rồi ra lệnh cho người bế ta đi.
Lúc Lâm Tri Húc quay lại thì ta vẫn còn đang giả vờ ngủ. Hắn cũng không vội, ngồi bên giường, chọc vào cánh tay ta, rồi tự lẩm bẩm:
“Quận chúa có biết không, Tạ Vô Diễn đã tự ý điều binh để tìm người, hoàng thượng hiện tại còn đang muốn xử tử hắn…”
“Ngươi nói cái gì!” Ta bật ngồi dậy, túm lấy tay hắn.
“Đùa thôi.”
Ta: …
“Làm sao quận chúa lại ở đây?”
“Vậy còn ngươi, sao lại ở đây?”
“Tại hạ phụng mệnh điều tra về Lý Tri phủ.”
Thế này, đây chẳng phải là đồng minh sao!
Sau khi biết mục đích của ta, Lâm Tri Húc tỏ vẻ không vui chút nào.
“Quận chúa nên hồi kinh, Tạ tướng quân trở về thấy người biến mất chắc phát điên mất.”
Ta cúi đầu, xoắn chặt tay áo, siết rồi lại buông.
“Hắn tìm ta làm gì chứ, giữa chúng ta chẳng có gì cả, hà cớ gì lãng phí thời gian.”
“Lẽ nào quận chúa không thích Tạ tướng quân?”
Lâm Tri Húc hỏi, và ta ngập ngừng rất lâu.
Nhớ lại những ngày ta và Tạ Vô Diễn cùng lớn lên, khi còn nhỏ đám trẻ con nhà quan rất thích trêu ta là con bé lùn, hắn vì vậy mà đã không ít lần đánh nhau với họ.
Ta cũng từng hỏi hắn có thích ta không, lúc đó hắn luôn ấp úng, nói rằng chỉ muốn bảo vệ ta.
“Ngươi không thể bảo vệ ta cả đời được đâu.”
Khi ấy ta đã hỏi hắn như vậy, nhưng thiếu niên với nụ cười rạng rỡ trên mặt, tự tin đáp lại:
“Cũng không phải là không thể.”
Có lẽ vì ta và Tạ Vô Diễn quen nhau quá lâu nên có những tình cảm không thể dễ dàng định nghĩa.
Ta nói với Lâm Tri Húc:
“Ta thích hắn, nhưng có lẽ không phải là tình cảm giữa nam và nữ.”
Ánh mắt hắn sáng lên đôi chút.
“Vậy quận chúa đối với tại hạ thì sao?”
Đối với Lâm Tri Húc…
Là ánh nhìn thoáng qua đầy xao xuyến lần đầu gặp vào mùa xuân năm ta mười lăm tuổi, hay là sự không cam lòng vì bao năm không thể tiến gần thêm?
Ta không thể xác định được…
13
Lâm Tri Húc phụng mệnh điều tra Lý Tri phủ, nhưng lại cố ý tạo ra một vẻ hào nhoáng phóng túng.
Những bức thư tố cáo của dân chúng, hắn giao toàn bộ lại cho Lý Tri phủ. Ngày ngày hắn dẫn ta dạo phố, trông hệt như một hoàng đế mới cưới sủng phi.
Sau đó, hắn nói với Lý Tri phủ rằng hắn đã chán ta, hỏi có cô nương nào khác không. Rồi tiểu thư nhà họ Lý, Lý Thế Thư, tự tiến cử, trèo lên giường của hắn.
Ta đứng bên ngoài phủ, khóc lóc mắng cha mắng mẹ hắn một hồi rồi bị nha dịch đuổi đi. Đào Nhi thì lại nghĩ rằng Lâm Tri Húc muốn giành công.
“Đến lúc hắn tìm được chứng cứ và hạ bệ Lý Tri phủ, ai còn nhớ rằng chúng ta cũng từng muốn thay trời hành đạo!”
“Đào Nhi à, chỉ cần kẻ xấu bị loại bỏ, hà tất phải quan tâm ai là người làm điều đó?”
Ta tin Lâm Tri Húc, giao nơi này lại cho hắn, tự khắc sẽ không có vấn đề gì. Sau đó, ta thu dọn hành lý và tiếp tục lên đường.
Xuân Xuân không nỡ xa Đào Nhi, muốn đi cùng chúng ta. Đêm đó, trăng sáng rực, Đào Nhi đứng dưới mái hiên, ngập ngừng rất lâu rồi cuối cùng tháo tóc xuống. Khuôn mặt Xuân Xuân chỉ thoáng qua chút ngạc nhiên, rồi liền nở nụ cười như thể đã hiểu rõ.
Ta nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được lời nàng ấy nói.
“Xuân Xuân chỉ nhớ rằng khoảnh khắc rung động đầu tiên ấy đã trở thành nỗi nhớ nhung ngày ngày. Điều đó chẳng liên quan gì đến việc người là công tử hay là cô nương.”
14
Đào Nhi nói, khi huấn luyện thực chiến ngoài dã ngoại, đột nhiên có một cơn gió lớn nổi lên, và nàng chưa kịp bắn viên đạn nào thì đã đến nơi này rồi.
Ta giơ tay hỏi:
“Thế nào là thực chiến dã ngoại?”
Xuân Xuân cũng hỏi: “Thế nào là huấn luyện mô phỏng?”
Ta lại tiếp: “Thế nào là đạn?”
Đào Nhi trợn mắt trắng dã.
Nàng nói tên thật của nàng là Đào Tự Thần, là một xạ thủ bắn tỉa ưu tú của cảnh sát vũ trang.
Ta giơ tay hỏi tiếp: “Cảnh sát vũ trang là gì?”
Xuân Xuân hỏi thêm: “Xạ thủ bắn tỉa là sao?”
Đào Nhi đáp: “Hai vị mau rửa mặt đi ngủ giùm.”
Ngày hôm sau, chúng ta rời khách điếm, chuẩn bị đi về phương Nam.
Trời vừa tảng sáng thì tên Lý Thế Nguyên kia dẫn theo một đám nha dịch chặn ta ở cổng thành, không nói lời nào liền bắt chúng ta lại.
Xuân Xuân bị hắn mang đi, còn ta và Đào Nhi bị trói tay chân rồi ném vào một phòng chứa củi. Lâm Tri Húc cũng ở đó, đã bị đánh gần chết. Không cần đoán cũng biết, vở kịch đã bị phá hỏng.
Đào Nhi nhanh nhẹn mở trói cho mình trong tích tắc.
“Trói kiểu gì thế này, thật vớ vẩn.”
Ta trơ mắt nhìn nàng tự cởi dây trói ở chân, sau đó rút trâm trên đầu ta, chọc vào giấy dán cửa rồi thò tay ra ngoài.
Cạch cạch vài tiếng, khóa mở ra. Ta kích động, ôm đầu Lâm Tri Húc bảo rằng chúng ta sắp được cứu rồi.Thế nhưng khi ta ngẩng lên thì nào còn thấy bóng Đào Nhi đâu nữa, chỉ còn giọng nói nàng vọng lại trong sân.
“Lý Thế Nguyên, ngươi có gan thì động vào Xuân Xuân thử xem!”
…
15
Ta không biết Đào Nhi có còn sống không.
Sau đó, lại có người đến khóa cửa lại, và suốt một ngày một đêm, không ai mang đến cho chúng ta một giọt nước hay miếng cơm nào.
Lâm Tri Húc bị thương nặng, đói đến mức sinh ra ảo giác, kêu lạnh liên tục.
Ta chìa cổ ra: “Ngươi ăn ta đi, chỉ cần đừng cắn chết ta là được!”
Hắn cười bất lực:
“Ta không thích ăn thịt người…”
Ngươi còn kén chọn nữa à? Không ăn thì thôi..
Hắn rúc lại gần ta một chút.
“Ngực ta có bánh bao.”
?
Có đồ ăn mà ngươi không nói sớm?
Lâm Tri Húc bảo rằng khi phát hiện Tri phủ phái người theo dõi hắn, hắn đã thấy không ổn nên mua vài cái bánh bao giấu trong ngực áo.
Hai tay chúng ta đều bị trói phía sau, nên chỉ có thể dùng miệng.
Mất một lúc mới có thể kéo áo trước của hắn, lấy được bánh bao rồi còn phải đút cho hắn ăn.
“Người chú ý chút, đừng có mà thơm đến ta…”
Lâm Tri Húc nhăn mặt.
“Ngươi lẩm bẩm gì thế?”
Ta đút bánh cho hắn.
“Ta bảo người đừng có hôn trúng ta!”
Hắn cắn một miếng rồi đưa lại cho ta.
“Hôn trúng ngươi chẳng phải là ngươi được lợi sao?”
Ta lườm hắn một cái, rồi lại đút bánh bao cho hắn. Ngay lúc đó, cửa phòng bị ai đó đạp mạnh. Ta giật mình, mất đà ngã nhào lên người Lâm Tri Húc.
Quay đầu lại, liền thấy sắc mặt Tạ Vô Diễn đen kịt.
“Tống Thư Ca!!!”
Tạ Thập Tam sợ đến mức ôm chặt lấy tai.
“Tạ Thập Tam, trói nàng lại mang vào trong phòng cho ta!”
Tạ Thập Tam lẩm bẩm:
“Nàng vốn đã bị trói sẵn rồi mà.”
16
Ta cuộn tròn trên giường khóc nức nở.
Khóc vì kể từ lúc rời kinh thành, ta đã chịu đủ khổ sở, trước thì bị Lý Thế Nguyên xem thường, sau lại bị trói trong phòng củi đến đói lả người.
“Giờ còn bị ngươi bắt nạt!”
“Ta không muốn sống nữa!”
“Bịch” – một con dao găm rơi trước mặt ta.
Tạ Vô Diễn tháo dây trói cho ta, ra hiệu bằng cằm về phía con dao.
“Chẳng phải bảo không muốn sống nữa sao?”
Hì hì…
Ta vội vàng tháo dây trói cho chân mình, chạy đến bàn nhét đồ ăn vào miệng.
Hắn đứng đó nhìn ta một lúc rồi mới ngồi xuống, vừa chống cằm vừa ậm ừ mãi.
“Về chuyện A Nguyệt, ta có thể giải thích…”
“Không cần!”
Ta nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, uống một ngụm nước cho trôi xuống, sau đó, ta chạy đến bàn, lấy giấy bút ra.
“Ngươi biết đấy, ta đã quen chi tiêu rộng rãi, mỗi tháng ít nhất cũng cần năm mươi lượng bạc. Cộng thêm Đào Nhi và giờ lại có Xuân Xuân, nên ngươi đưa ta một trăm lượng mỗi tháng.”
Ta viết xong thỏa thuận rồi đưa đến trước mặt Tạ Vô Diễn.
“Mỗi tháng ta sẽ gửi địa chỉ của chúng ta cho ngươi, ký vào đây thì cả đời này ta sẽ không làm phiền ngươi và A Nguyệt cô nương nữa…”
Không khí trong phòng trở nên im lặng lạ thường.
Thôi được rồi…
Ta cúi xuống sửa “một trăm lượng” thành “tám mươi lượng”.
Tạ Vô Diễn vẫn im lặng.
Ta bực mình, đập cây bút lông lên bàn.
“Năm mươi lượng, không thể ít hơn!”
Vẫn im lặng.
“Nếu ít hơn thì ta không đủ tiền ăn món heo hấp bát bảo mà ta thích nhất đâu!”
Tạ Vô Diễn:
“Ta thấy nàng giống heo thật đấy!”
…
“Hắn mắng ta là heo!!!!!”
Ta ôm cánh tay Xuân Xuân, khóc lóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem. Xuân Xuân muốn an ủi ta nhưng bị Đào Nhi kéo đi.
“Đừng bận tâm, nàng ta lại chùi nước mũi lên người ngươi bây giờ.”
Thế là xong, bạn bè quay lưng hết rồi.
Tạ Vô Diễn đi xuống hầm tra khảo Lý Tri phủ, còn ta chạy đến phòng Lâm Tri Húc để chăm sóc hắn.
Ta định lấy khăn lau mặt cho hắn, nhưng nước quá nóng, khăn không giữ được chắc, nên “bốp” một cái, rơi thẳng vào mặt Lâm Tri Húc. Hắn lập tức tỉnh như sáo, bật dậy nhanh như chớp.
“Quận chúa, ta thật cảm ơn người!”
Ta cười ngượng ngùng đáp:
“Không có chi…”
…