8
Mấy ngày không thấy Tạ Vô Diễn, hỏi quản gia mới biết hắn đã nhận lệnh triều đình đi dẹp loạn.
Ta nhàn nhã nằm trong phủ suốt mấy ngày, cho đến khi một nữ nhân đến thăm.
Nữ nhân ấy vận y phục vải thô, búi tóc giống ta, khi cười cũng có hai lúm đồng tiền nhạt nhòa giống ta. Từ dáng vóc, hình cốt, tất cả đều giống ta đến bảy phần.
Đào Nhi thầm thì bên tai:
“Quận chúa phiên bản 2.0.”
Nàng ấy hành lễ, nhưng không gọi ta là “quận chúa,” mà là “tỷ tỷ.” Nàng nói mình đến từ Nam Cương, từng cứu Tạ Vô Diễn một mạng nơi chiến trường, và hiện giờ đã có thai. Đại phu chẩn đoán cái thai đã ba tháng. Tính thời gian, chính là một tháng trước khi Tạ Vô Diễn hồi kinh.
Ta có chút u uất, giờ mới hiểu tại sao Tạ Vô Diễn lại vội vã cưới ta về phủ như thế. Có phải là muốn lấy ta làm bình phong cho nữ nhân này chăng?
Nàng tự xưng là A Nguyệt, dáng vẻ khi khóc trông thật đáng thương. Nàng chỉ dám đứng nép bên cửa, hỏi liệu ta có đuổi nàng đi không.
“A Nguyệt là thật tâm yêu tướng quân, mong tỷ tỷ tác thành.”
Nàng nói rồi toan quỳ xuống, ta vội sai Đào Nhi đỡ nàng lên và đưa về phòng khách.
Suy nghĩ cả đêm, ta quyết định thành toàn cho họ.
Mài mực, viết thư, ta gửi Tạ Vô Diễn một phong:
“Ta đã hiểu tâm ý chàng, về có điều bất ngờ.”
Ta nói với A Nguyệt:
“Tạ Vô Diễn cũng thật lòng yêu muội.”
Dành ba ngày dạy nàng nhận mặt những người bên ta, bảo rằng từ nay về sau, nàng chính là Tống Thư Ca.
“Tỷ tỷ nói thật sao? Người ta không ngốc đến nỗi ai là Phúc An Quận chúa mà cũng nhận nhầm đâu.”
Ta: …..?
Thế là ta bảo nàng đi gặp phụ mẫu của ta. Vừa vào cửa, phụ thân ta nhìn nàng một cái rồi nói với mẫu thân:
“Con gái chúng ta dạo này trông gầy quá.”
Mẫu thân: “Ông không nhận ra tôi cũng gầy đi à!”
“Ông không yêu tôi nữa rồi!”
Đấy, trên đời này chẳng ai để tâm đến ta cả. Vậy nên trước ngày Tạ Vô Diễn hồi kinh, ta thu dọn mọi thứ, lên đường bỏ trốn.
9
Ta đã muốn xuất kinh từ lâu, cuối cùng cũng có cơ hội.
Đào Nhi là người lớn lên cùng ta, năm mười bốn tuổi bị ngã chấn thương đầu, sau khi tỉnh dậy thì không hiểu sao lại học được một thân võ nghệ cao cường. Nàng từng kéo ta vào góc, hỏi quân đội ở đây có phát “súng bắn tỉa” không. Đến giờ ta vẫn không biết “súng bắn tỉa” là thứ gì.
Cuối cùng, ta chỉ làm cho nàng một đôi song đao, nhưng mấy năm nay nàng vẫn chưa có dịp dùng. Lần này, nàng nhất quyết muốn đi cùng ta, nói là muốn trải nghiệm cuộc sống giang hồ tự do tự tại, gặp chán ghét là giết ngay.
Chúng ta đi đến một tiểu trấn cách kinh thành mấy chục dặm, vừa tới đã thấy một cảnh tượng ác bá cướp đoạt dân nữ.
Cả hai đều giả dạng nam nhân, vóc dáng Đào Nhi cao ráo, thêm bộ quần áo đen từ cổ đến chân, nhìn rất anh tuấn. Vậy nên khi nàng ra tay cứu cô nương kia, nàng ấy nhìn Đào Nhi với ánh mắt sáng rực.
Tên ác bá tự xưng là Lý Thế Nguyên.
“Dám đánh ta? Ngươi có biết gia thế của ta không?”
Đào Nhi quăng đốc đao vào mặt hắn.
“Chúng ta ai mà chẳng có một gia thế tên là Trung Hoa.”
Tên ác bá tiu nghỉu chạy mất, nói hẹn ngày mai tại con hẻm phía đông thành quyết chiến.
Đào Nhi hùng hổ nói: “Ai không đi thì người đó là cháu nội!”
…
Đêm đến, Đào Nhi thu dọn hành lý kéo ta bỏ trốn.
“Không phải đã nói ai không đi là cháu nội sao?”
Đào Nhi cạn lời.
“Đi thì chắc chắn sẽ bị đánh thành cháu nội mất.”
Không ngờ vừa ra khỏi khách điếm đã gặp cô nương kia.
Nàng thu mình nằm co ro trước cửa, trông đáng thương vô cùng. Bị chúng ta đánh thức, nàng rưng rưng nước mắt, cầu xin Đào Nhi dẫn nàng đi.
“Công tử đừng chê ta, ta có thể làm việc lặt vặt, nấu ăn cũng được.”
“Nếu… nếu…”
Mặt cô nương đó hơi ửng đỏ, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
“Nếu có thể, ta cũng nguyện theo công tử cả đời…”
Ta sắp tự cấu đùi mình đến bầm tím để kìm nén tiếng hét phấn khích xuống cổ họng. Thật sự, bây giờ ta chỉ muốn lấy ghế và trái dưa hấu ra đây để ngồi xem kịch cả đêm, còn về phần Đào Nhi, nàng chỉ khẽ thở dài.
“Lúc có đốc đao thì không ai để mắt, lúc không có thì đào hoa nở rộ…”
…
10
Vì Đào Nhi có một “đào hoa” như thế, cuối cùng chúng ta vẫn không thể đi xa.
Nữ tử ấy tên là Cố Xuân Xuân, từ nhỏ đã theo cha bán đậu hoa ở phường. Tên ác bá chính là con trai duy nhất của Tri phủ, quen thói hoành hành ngang ngược, đã bức chết không ít nữ tử.
Đào Nhi nghe đến đây thì sục sôi ý chí trượng nghĩa:
“Quận chúa, cơ hội thay trời hành đạo đây rồi!”
Chúng ta vui vẻ ước hẹn quyết đấu với Lý Thế Nguyên, rồi ngay lúc hắn đến gây sự, ta liền thay y phục nữ nhân đi ngang qua trước mắt hắn. Kế hoạch thay trời hành đạo, bước một, dùng mỹ nhân kế thâm nhập nội bộ kẻ thù.
Thử nghĩ mà xem, với dung nhan khuynh quốc khuynh thành, dáng vẻ yêu kiều của bản quận chúa thì…
“Ngươi có thể đừng lượn lờ trước mặt ta không!”
Lý Thế Nguyên nổi giận đùng đùng, phun đầy nước bọt vào mặt ta.
…
“Đồ ác bá thích bắt nạt người khác mà!”
Ta ôm cánh tay Xuân Xuân khóc lóc thút thít.
“Ta ở kinh thành đã từng trêu ghẹo hết những thiếu niên tuấn tú nhất thiên hạ, ngay cả hoàng th… “
Đào Nhi ho mạnh.
“Hoàng huynh… à không, là Hoàng đại ca… còn khen ta đẹp như chó điên nữa mà!”
Xuân Xuân cười khẽ hai tiếng.
“Hoàng đại ca quả thật biết khen người. Chắc chắn là người rất có học thức…”
11
Tối nay nhà Tri phủ sẽ đón một vị khách quý nên Lý Thế Nguyên đang lùng sục khắp thành tìm vũ nữ cho phụ thân hắn.
Ta che mặt, biểu diễn một vũ khúc trong khách điếm, tiếng hoan hô của khán giả kéo hắn đến.
“Ngươi, chính là người ta chọn!”
Lúc ta chuẩn bị vào phủ Tri phủ, Đào Nhi nắm tay ta, ngập ngừng nói:
“Nếu cho ta một khẩu súng bắn tỉa thì quận chúa đã chẳng cần phải liều mạng thế này rồi.”
Ta vén rèm kiệu lên hỏi “súng bắn tỉa” là thứ gì.
Đào Nhi đáp:
“Nó được gọi tắt là biu…”
Cạn lời…
Phủ Tri phủ xa hoa không thua gì phủ Hầu gia của phụ thân ta, ngay cả đồ đạc trong sân nơi ta được sắp xếp cũng đều làm từ gỗ tử đàn thượng hạng.
Tối đến, có người dẫn ta vào tiền sảnh, Tri phủ hỏi ta biết múa điệu gì.
“Điệu Kinh Hồng.”
Vừa dứt lời, một chiếc ly rơi xuống đất, vang lên âm thanh giòn tan.
Ta ngẩng đầu nhìn qua thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lâm Tri Húc. Vậy vị khách quý hôm nay chính là hắn sao?
Ta thầm cảm thán trong lòng: Chết tiệt!
Kinh Hồng là điệu múa do ta sáng tạo, các nữ tử ở kinh thành nhiều người muốn học theo nhưng khó có thể đạt được cái thần.
Ta đang che mặt bằng khăn, lại thêm việc hắn vốn không để tâm đến thân phận của ta, lời này vừa thốt ra liền khiến thân phận ta lộ rõ.
Ta đứng ngây ra một lúc không nhúc nhích, cho đến khi hắn cầm một ly rượu bước đến, đưa cho ta.
“Kinh Hồng chỉ khi uống rượu mới có thể bộc lộ hết sự quyến rũ uyển chuyển.”
Đúng vậy, lần đầu ta sáng tạo ra điệu múa này chính là ở phủ của hắn. Khi ấy ta giận hắn vì luôn lạnh nhạt với ta nên đã uống rất nhiều rượu. Lúc ngã vào lòng hắn, hắn lại còn tỏ vẻ xa cách nói sẽ đưa ta về phủ.
“Ai bảo ta say! Ta tỉnh đến mức còn múa được mà!”
Lần đầu hoàn thành hoàn hảo điệu Kinh Hồng chính là đêm đó. Trước kia ta tập luyện nhiều lần vẫn cảm thấy chưa đạt, nhưng đêm đó thật kỳ lạ, ta tìm được cảm giác.
Sau đó, ta đặt tên điệu múa là “Kinh Hồng” để tưởng nhớ lần đầu gặp Lâm Tri Húc, ánh nhìn thoáng qua ấy khiến ta không thể quên.
Đêm đó ta mạnh dạn thề rằng đời này ta nhất định sẽ không lấy ai khác ngoài hắn!
Nhưng chưa đầy mấy ngày sau lại xảy ra chuyện ta tìm đến Tạ Vô Diễn, rồi bị Hoàng thượng ban hôn.