Vào ngày Tạ Vô Diễn khải hoàn trở về, ta đang dạo trên phố lớn, bày trò trêu ghẹo Tân khoa trạng nguyên. Hắn ghì cương dừng ngựa lại, chỉ tay vào ta và ra lệnh cho thị vệ phía sau:
“Người này, mang về phủ cho bản tướng quân.”
Sau đó, hắn lại chỉ vào trạng nguyên lang:
“Còn kẻ kia, trừ khử…”
1
Ai ai cũng biết Phúc An quận chúa thích trêu đùa mỹ nam, nhưng kinh thành này chỉ có một người duy nhất có thể quản được ta, chính là Phiêu Kỵ tướng quân Tạ Vô Diễn.
Chẳng phải vì gì khác, mà bởi vì hắn chưa bao giờ phí lời với ta. Mỗi lần đều chỉ cần một sợi dây thừng cùng một thị vệ, trói chặt tay chân ta rồi ném lên giường hắn.
Lần này cũng vậy…
Đợi hắn diện kiến thánh thượng xong trở về phủ, ta đã thiếp đi từ lâu. Trong giấc mộng, ta thấy trạng nguyên Lâm Tri Húc, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn ta mà khẽ nói:
“Tại hạ kính ngưỡng quận chúa.”
Ta ôm lấy đầu chàng và đặt một nụ hôn nồng nhiệt lên đôi môi xinh đẹp ấy. Rồi khi tỉnh giấc, trước mặt ta là gương mặt đầy dấu hôn của Tạ Vô Diễn.
Hắn nửa cười nửa không:
“Nhớ ta đến thế sao?”
Ta gật đầu lia lịa, rồi hạ giọng cầu xin:
“Ngài cởi trói cho ta được không?”
Hắn không đáp, chỉ từ từ rút tay ra khỏi vòng ôm của ta rồi lững thững kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên giường. Trên bàn nhỏ có một xấp tranh chân dung, hắn lật xem vài tấm, rồi ngước mắt nhìn ta cười:
“Nghe nói ba năm nay, nàng đã tìm cho ta mấy chục đệ đệ? Hừ, nhìn cũng chẳng ra làm sao…”
Ta nghe thế liền không vui, nhảy dựng lên chỉ vào bức chân dung của Lâm Tri Húc:
“Người này tốt lắm… Ngài làm đại ca, còn hắn làm tiểu đệ.”
“Cái gì?!” Hắn trừng mắt nhìn ta.
Không hài lòng sao?
“Vậy không thì, Ngài để hắn làm đại ca?”
2
Ta bị Tạ Vô Diễn giam lỏng rồi.
Viết thư cầu cứu phụ thân, ông ấy đáp:
“Đêm Thất Tịch tươi đẹp, ta đang cùng phu nhân tận hưởng.”
Gửi thư cho mẫu thân , bà ấy đáp:
“Phụ thân con quấn người không rời, ta không cách nào thoát được.”
Gửi thư cho trạng nguyên lang, hắn chỉ viết lại một dòng:
“Ta đã chết…”
Ta giận đến nỗi đập mạnh lá thư xuống bàn, rồi đập cửa mắng Tạ Vô Diễn:
“Ngươi chiếm được thân ta, nhưng không chiếm được tâm ta!”
Thị vệ bên ngoài bèn hô lên:
“Tướng quân, quận chúa nói ngài có thể chiếm được thân nàng!”
Ta: …
Không còn cách nào, ta đành tuyệt thực tỏ ý chí. Ta sai thị vệ truyền lại cho Tạ Vô Diễn:
“Một ngày hắn không thả ta ra, ta sẽ một ngày không ăn!”
Thị vệ đáp lại:
“Tướng quân, quận chúa nói nàng không muốn ăn.”
…
3
Bị nhốt trong phủ tướng quân đến ngày thứ ba, Lâm Tri Húc tìm đến cửa.
Nhìn Tạ Vô Diễn ung dung ngồi trên ghế thái sư gặm táo, ta biết chắc chẳng phải chuyện tốt.
Quả nhiên, Lâm Tri Húc trả lại ngọc bội ta tặng hắn.
“Cầu mong quận chúa đừng trêu đùa tại hạ nữa.”
Thần sắc trên mặt hắn trông thật đau khổ. Hắn cúi đầu từ biệt Tạ Vô Diễn rồi quay lưng rời đi không ngoảnh lại.
Tạ Vô Diễn tiến tới nắm lấy tay ta.
“Dẫn nàng đi trà lâu nghe kể chuyện nhé?”
Trực giác mách bảo ta rằng lại chẳng phải chuyện hay. Quả nhiên…
Ngày hôm ấy, người kể chuyện kể một truyện mới tên là: “Quận chúa si tình: 99 người thế thân của tiểu tướng quân.”
Nội dung đại khái rằng: Phúc An Quận chúa vì thương nhớ Tạ tiểu tướng quân mà khắp nơi tìm kiếm nam nhân có nét giống hắn. Đặc biệt trong ba năm Tạ tiểu tướng quân rời kinh, chuyện này càng tăng lên gấp bội!
Người thì có vẻ ngoài giống, người lại giống tính tình, người thì dáng người giống, người lại có giọng nói tương tự. Còn trạng nguyên mà quận chúa vừa kết giao gần đây, chỉ giống Tạ tiểu tướng quân ở nốt ruồi bên khóe mắt.
“Tỷ tỷ thấy câu chuyện này thế nào?”
Tạ Vô Diễn chống cằm, tay còn lại nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa bên tai ta.
“Ta thấy ngươi thật vô liêm sỉ.”
Hắn cười:
“Chúng ta sắp thành thân, phu quân đang thay nàng rửa sạch thanh danh mà.”
Ta tức đến nỗi tim đau nhói. Trong khoảnh khắc lơ đễnh ngó nghiêng xung quanh, ta lại nhìn thấy Lâm Tri Húc dưới lầu. Hắn đang ngước lên phía trên này, dùng ánh mắt tha thiết nhìn ta.
Cuối cùng, hắn chỉ nở nụ cười buồn bã rồi quay lưng rời đi.
A, Lâm lang của ta~
4
Tạ Vô Diễn thả ta về phủ để ta chuẩn bị cho hôn sự sắp tới của chúng ta.
Tính đi tính lại, còn khoảng nửa tháng nữa.
Ta đi tìm phụ mẫu, yêu cầu bọn họ ra mặt giúp ta từ hôn.
Phụ thân nói: “Khó khăn lắm mới gặp được kẻ mắt mù, cứ thuận theo hắn đi.”
Mẫu thân nói: “Đúng vậy, năm xưa ta cũng một lần bị mù nên mới để phụ thân ngươi lợi dụng suốt bao năm qua.”
Phụ thân nói: “Cảm tạ Tạ phu nhân vì đã mù mắt mà còn cố gắng chiếu cố đến Tạ mỗ…”
Ta: ?
Thôi, chả trông cậy vào hai người phụ mẫu không đáng tin đó được, ta quyết định bỏ trốn.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, ta chỉ đợi đến đêm khuya, lúc sắp hạ lệnh giới nghiêm thì lén ra khỏi thành, nhưng không ngờ lại bị thị vệ của Tạ Vô Diễn chặn ở cổng thành.
Ta liền kề dao vào cổ đe dọa:
“Nếu không cho ta ra khỏi thành, ta sẽ chết ngay trước mặt Tạ Vô Diễn!”
Thị vệ liền chạy đi báo, vừa chạy vừa hô lớn:
“Tướng quân, quận chúa nói nếu ngài không đến nhìn nàng, nàng sẽ chết cho ngài xem!”
…
5
Tên thị vệ này tên là Tạ Thập Tam, cánh tay phải đắc lực của Tạ Vô Diễn. Ta và Tạ Vô Diễn có được mối hôn sự này cũng “nhờ” phần lớn vào hắn!
Lúc đó Lâm Tri Húc vẫn chưa là trạng nguyên mà chỉ là công tử nhà hào phú nhất kinh thành. Ta vừa gặp đã thích hắn rồi. Lần nào cũng mời mọc nồng nhiệt, nhưng lần nào cũng bị hắn từ chối. Vậy nên ta mới tìm Tạ Vô Diễn để hỏi ý.
Khi đó Tạ phủ có khách quý, hạ nhân không tiện để ta vào, chỉ nói có gì cần cứ nhờ họ chuyển lời.
Ta bảo:
“Phiền ngươi chuyển lời cho Tạ Vô Diễn, rằng ta gần đây thích một nam nhân, muốn hắn bày kế giúp.”
Lời này khi truyền đến tai Tạ Thập Tam thì vẫn chính xác.
Nhưng chẳng hiểu sao, ta chờ bên ngoài cửa Tạ phủ không bao lâu thì liền thấy Tạ Vô Diễn theo sau vị khách quý ấy đi ra ngoài cửa. Và, vị khách quý đấy chính là Hoàng đế.
Ngài vỗ vai ta, ngay tại chỗ ban hôn…
Ta như bị sét đánh đến đơ người, cứ ngẩn ngơ đứng đó. Mãi cho đến khi Hoàng đế rời đi, ta mới biết Tạ Thập Tam đã truyền lời ta thế nào:
“Quận chúa nói nàng thích ngài.”
…
6
Không từ hôn được, ta đành cùng Tạ Vô Diễn tâm sự thật lòng.
Ngày đầu tiên…
“Ta thấy ta quá xấu, không xứng với ngài.”
“Không sao, ta mù mà…”
Ngày thứ năm….
“Thực ra thì… Ta là nam nhân.”
Tạ Vô Diễn:
“Không sao, ta cũng vậy.”
Ngày thứ mười….
“Hồi nhỏ ta từng ngã xuống nước.”
“Ta biết.”
“Khi đó để lại bệnh căn, không thể sinh con.”
“Không sao, ta sẽ sinh…”
Ta? Ngài? Ngài sinh sinh sinh… sinh ra ma quỷ chắc!
Ngày thứ mười lăm… Là ngày chúng ta thành thân.
Lâm Tri Húc đến chúc mừng.
Một bức Xuân Yến Đồ, một hũ rượu Thu Nhật cùng một lời chúc, mong ta và Tạ Vô Diễn bách niên an khang.
Ta cúi đầu, qua lớp khăn đỏ mà nhìn bóng hắn dần khuất xa trong tầm mắt.
Lòng ta đau khổ không thôi.
Bạch nguyệt quang của ta~~~…
7
Sau khi qua cửa, Tạ Vô Diễn chẳng màng tới ta.
Ngủ, ta ngủ trên giường, hắn ngủ dưới đất, nhưng sáng nào tỉnh dậy ta cũng thấy mình đang nằm trong lòng hắn.
Ăn, hắn ăn phần của hắn, ta ăn phần của ta, nhưng các món toàn là món ta thích.
Ngay cả ta đi dạo qua Nam Phong Quán hắn cũng chẳng quan tâm.
Đêm đó không may bị thủ hạ của hắn bắt gặp, lại đi báo cáo đến hắn, hắn cũng chẳng tức giận gì.
Ta hỏi Tạ Vô Diễn:
“Ngài có thật sự thích ta không?”
Hắn lắc đầu: “Thích.”
“Đừng giả vờ nữa, chắc chắn là ngài không thích.”
“Nếu thích thì sao lại không cùng ta viên phòng, sao lại chẳng nổi giận khi biết ta ôm nam nhân ở Nam Phong Quán?”
“Nếu ngài không thích ta, ta cũng chẳng thích ngài.”
“Chúng ta hòa ly đi.”
Bàn tay đang rót trà của hắn run rẩy dữ dội khiến nước trà rơi xuống.
“Nếu nàng muốn viên phòng, bây giờ cũng có thể.”
Hắn vẫn cố ra vẻ mạnh mẽ. Ta lãnh đạm đáp, nghĩ chắc chắn là hắn không thích ta.
“Nếu ngài ngại Hoàng thượng trách tội thì ngày mai ta sẽ ra đường hôn một nam nhân khác. Đến lúc đó ngài chỉ cần nói ta thất đức…”
Lời còn chưa dứt, miệng ta đã bị hắn ngăn lại bằng một nụ hôn. Trong khoảnh khắc gần sát như vậy, ta thấy trong mắt hắn như chứa đựng ánh trăng lạnh lẽo từ bầu trời.
Hắn khẽ cắn khoé môi ta, tay lại bóp nhẹ má ta, giọng nói mang theo sự đe dọa.
“Nếu nàng dám hôn kẻ khác, ta sẽ hôn nát môi nàng trước.”