Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA VỚI MẸ CHỒNG CÙNG HÒA LY Chương 4 TA VỚI MẸ CHỒNG CÙNG HÒA LY

Chương 4 TA VỚI MẸ CHỒNG CÙNG HÒA LY

3:16 sáng – 02/11/2024

Ngày trước Lục An Hành rất thích dùng hương tuyết tùng, trong vòng tay hắn luôn phảng phất mùi hương ấy.

“Những kẻ dùng hương tuyết tùng đều là kẻ phụ tình, sau này ngươi không được dùng nữa.”

Ta say bí tỉ, cố gắng mở mắt để nhìn rõ mặt hắn.

“Đừng động đậy!

Ta muốn nhìn xem ngươi trông ra sao.”

Ta loạng choạng ôm mặt hắn:

“Hì hì, ngươi không chỉ thích dùng hương giống kẻ phụ tình… mà dáng vẻ cũng y như kẻ phụ tình.”

Ta tiến gần mặt hắn, đặt một nụ hôn lên môi.

“Ngươi… ngươi từng tiếp khách chưa?”

“Chưa.”

“Vậy… ngươi có sạch sẽ không?”

Ta luôn ghi nhớ lời dặn của mẹ chồng, muốn mang về thì phải là người chưa từng tiếp khách, thân thể sạch sẽ.

“Sạch sẽ.”

Giọng hắn trầm ấm, ta cười rồi lại hôn thêm lần nữa:

“Sạch sẽ thì theo ta về nhà…”

Cuộc vui tiêu hao không ít sức lực.

Đã lâu không cùng ai so tài, ta chẳng mấy chốc đã chịu thua.

Nằm trên giường, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Ta giống như cái bánh xèo mẹ chồng từng làm cho ta, bị trở qua, lật lại.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu ta đau nhức kinh khủng, chẳng biết vì say hay vì mệt.

Dù tối qua hắn nói chưa từng tiếp khách, nhưng trải nghiệm của ta lại vô cùng thỏa mãn.

“Khụ, ngươi đã theo ta, ta nhất định sẽ không để ngươi thiệt thòi.”

Ta nhớ lại những lời các công tử lãng tử trong sách thường nói.

“Ta đã lấy đi trong sạch của ngươi, tự nhiên phải chịu trách nhiệm…”

Chưa kịp nói hết, hắn đã lạnh lùng hừ một tiếng.

Ta bỗng thấy ớn lạnh, linh cảm có điều chẳng lành.

“Nàng muốn chịu trách nhiệm thế nào?”

Giọng nói quen thuộc vang lên, hắn xoay người lại, khuôn mặt phóng đại hiện ra trước mắt ta.

Lục An Hành giận dữ nhìn ta.

Ta hét toáng lên, sợ hãi bật dậy khỏi giường.

“Sao lại là chàng!”

7

Hương quen thuộc, gương mặt tương tự.

Hình ảnh hoang đường đêm qua chợt hiện lên trong đầu ta.

Ta thật không ngờ, công tử đêm qua lại chính là Lục An Hành!

Ta thoáng có chút chột dạ, đi tìm tài tử phong lưu, cuối cùng lại tìm đúng phu quân.

Đến họa bản cũng chẳng dám viết như vậy.

Nhưng khi nhìn khuôn mặt giận dữ của Lục An Hành, ta lại chẳng còn thấy chột dạ chút nào.

Hắn có thể nuôi ngoại thất, cớ gì ta không thể tìm tài tử?

Huống hồ, phu nhân của hắn đã chết rồi, ta giờ là người tự do!

“Nếu là chàng thì không cần chịu trách nhiệm.”

Ta đứng dậy, mặc y phục, ngón tay vì mỏi mà run rẩy.

“Cớ gì với ta lại không cần chịu trách nhiệm?”

Lục An Hành lạnh lùng hừ một tiếng, đứng lên giúp ta thắt dây áo:

“Đêm qua ta hầu hạ không tốt sao?”

Mặt ta ửng đỏ:

“Chàng… chàng nói dối!

Chàng vốn chẳng trong sạch gì cả!”

Sắc mặt Lục An Hành thay đổi:

“Sao ta lại không trong sạch?

Ta còn chưa nói đến chuyện nàng tay trái ôm một người, tay phải ôm một người khác, vậy mà nàng lại chê ta không trong sạch?”

“Chàng nuôi ngoại thất!

Mẫu thân ta nói rồi, những kẻ nuôi ngoại thất đều là nam nhân bẩn thỉu!”

Lời vừa dứt, mặt Lục An Hành chợt tái nhợt.

“Cho nên nàng giả chết chạy trốn phải không?”

Giọng hắn trầm xuống, mang theo nỗi đau:

“A Vi, nàng có biết lúc ta và phụ thân thấy đám cháy lớn đó, nghe tin nàng đã chết, chúng ta có cảm giác gì không?”

Một trận hỏa hoạn thiêu rụi phủ Quốc Công, lấy đi mạng sống của hai vị phu nhân.

Người kinh thành ai cũng thở dài thương xót chúng ta mệnh bạc, nhưng phụ tử họ lại không tin chúng ta đã chết.

Ai cũng nói thi thể chúng ta đã cháy đến nỗi không còn chút xương cốt nào.

“Thi thể con người dù có cháy cũng không thể không còn chút xương cốt.”

Lục An Hành tự giễu cười nhạt: “Ta và phụ thân đều nghi rằng các nàng đã trốn đi, nhưng chẳng hiểu vì sao các nàng lại phải trốn.

Sau đó, ta tìm thấy chiếc trâm của nàng trong đống tro tàn.”

Hắn từ trong tay áo lấy ra một chiếc trâm ngọc sáng bóng:

“Đây là vật duy nhất nàng để lại cho ta.

Trang sức ta tặng nàng nhiều như thế, vậy mà chỉ còn lại chiếc trâm này.

Ta nghĩ, đây là thứ nàng cố tình để lại.”

Nhìn chiếc trâm quen thuộc, nỗi đau xưa lại dâng lên trong lòng ta.

“Phải.”

Những món trang sức hắn từng tỉ mỉ thiết kế cho ta trong lúc tình cảm mặn nồng, ta đều mang theo, ta không nỡ bỏ lại.

Nhưng chiếc trâm này là món hắn tặng sau khi đã có nữ nhân khác.

Ta không muốn giữ.

“Tại sao…” Lục An Hành mắt đỏ hoe:

“Niệm Vi, sao nàng lại đến nông nỗi này.”

Họ khẳng định chúng ta chưa chết, sau đó cẩn thận dò xét, cuối cùng phát hiện ra tung tích ở bến tàu.

Trùng hợp là, hôm đó có đến mười sáu cặp mẹ chồng và tức nữ góa phụ xuất phát từ bến tàu.

Sáu cặp đi về phía bắc, sáu cặp đi về phía nam, còn lại bốn cặp đi về phía tây.

Họ phái người truy tìm khắp nơi, tốn không ít thời gian, cuối cùng tập trung vào sáu cặp đi về phía nam.

Ba năm trời, người của họ đã đi khắp Giang Nam, nhưng vẫn không tìm ra tung tích của chúng ta.

“Sau đó, họ lần theo manh mối bắt được một vị du y, mới biết có một cặp mẹ chồng và tức nữ từ phương bắc đến, đã xuống thuyền giữa đường để sinh con.”

Lục An Hành lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Không trách được vì sao không tìm thấy tung tích của chúng ta.

Nếu ta đã trốn vào một thôn làng vô danh, đóng cửa không ra ngoài, làm sao người khác có thể dò hỏi được?

Hắn và quân phụ xin phép nghỉ, men theo các thôn làng dọc bờ sông, tìm kiếm từng thôn một.

Cuối cùng, họ đã tìm ra ngôi làng nơi chúng ta đã ở suốt ba năm.

“Khi chúng ta đến đó, các ngươi đã rời đi rồi.

Người trong làng nói rằng, các ngươi đến Dương Châu để mua nam tài tử phong lưu!”

Lục An Hành nghiến răng nói: “Nàng có biết lúc nghe tin này, trong lòng ta tức giận đến mức nào không!”

Hắn đã chạy đến mức làm hai con ngựa kiệt sức, lo sợ rằng đến chậm một bước thì ta đã ngồi trên lưng nam tài tử rồi.

8

“Bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì!”

Ta phất tay áo, bước ra ngoài, không muốn nghe những lời thổ lộ tình cảm của hắn.

Chủ yếu là nghe hắn kể về cảnh ta tìm nam tài tử, ta thật sự quá ngại.

Chưa đi được bao xa, đã thấy mẹ chồng vội vàng chạy vào sân.

Tóc bà rối bời, trên cổ lộ rõ những dấu hôn sâu cạn, trông một cái là biết đêm qua cũng đi đánh nhau với “yêu tinh” rồi.

“Đừng vào đây.”

Ta vội vàng ngăn bà lại, sợ nhi tử bà thấy bộ dạng này.

“Chúng ta chạy về hướng kia!”

Ta chỉ về phía tây: “Ở đó có để lại một cửa ngách, vốn định làm cửa cho chó ra vào.”

Chó còn chưa nuôi, chúng ta đã phải tính đường chạy trốn rồi.

“Các ngươi định chạy đi đâu!”

Phía sau đột ngột vang lên hai tiếng nói.

Chúng ta đứng đờ tại chỗ, quân phụ và Lục An Hành bước đến với gương mặt lạnh lùng.

“Muốn chạy đi đâu?”

“Các ngươi quản chúng ta chạy đi đâu làm gì!” mẹ chồng hất tóc một cái:

“Sao hả, các ngươi là kẻ bội bạc, còn chúng ta thì không thể bỏ trốn sao?”

“Đúng vậy!”

Ta lạnh lùng cười: “Không chỉ muốn chạy, chúng ta còn muốn tìm nam nhân khác nữa!”

Quân phụ mặt mày tái xanh, chậm rãi thu gọn tóc mẹ chồng, cài trâm lại cho bà:

“Vân Lan, đừng làm loạn nữa, có gì thì về nhà nói chuyện đàng hoàng.

Lại còn kéo cả tức nữ mình vào cùng, không sợ người ta cười chê sao.”

“Cười chê?” mẹ chồng khinh bỉ cười lạnh:

“Ngươi còn không sợ bị cười chê, ta sợ gì?”

Lục An Hành tiến tới nắm lấy tay ta:

“Niệm Vi, mọi chuyện đều là hiểu lầm, chuyện này nói ra thì dài lắm…”

“Hiểu lầm?”

Ta quay người nhìn hắn:

“Chàng nuôi một nữ nhân ở biệt viện, có đúng không?

Chàng dẫn nàng ta ra vào cung cấm, có đúng không?”

“… Đúng, nhưng…”

“Các đồng liêu của chàng, gọi nàng ta là tiểu tẩu, có đúng không!”

Ta nghẹn ngào thét lên, nước mắt gần như trào ra:

“Có phải không!”

Hắn nhìn ta không rời, hai tay siết chặt, hồi lâu mới khó khăn đáp:

“Đúng.”

Ta cố nén nỗi hận trong lòng, cười khổ:

“Chàng đi đi, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng.”

Mẹ chồng và quân phụ im lặng nhìn chúng ta.

“Ngài hãy cùng quân phụ giải tỏa hiểu lầm, nếu muốn trở về thì cứ về.”

Ta cười buồn: “Ta sẽ không trở về đâu.”

Mẹ chồng lao tới nắm chặt tay ta: “Con không đi, ta cũng không đi!”