15
Sau chuyện huyên náo hôm đó, Thôi Cẩn đến ít đi, ngược lại, Vĩnh Ninh lại đến thăm ta thường xuyên hơn.
Nàng ấy chạy tới suốt ba ngày hai lượt, cuối cùng nghiêm túc nói:
“Ngụy tỷ tỷ, hay là tỷ dọn đến phủ của ta ở tạm vài hôm đi.”
Nàng ấy mang vẻ mặt nghiêm nghị, giữa hàng mày ánh lên sự lo lắng:
“Kinh thành sắp nổi phong ba rồi.”
Ta hiểu ý nàng ấy, gật đầu, rồi theo nàng ấy về phủ.
Mấy ngày sau, Thất hoàng tử dẫn đại quân tạo phản.
Đi cùng hắn, còn có cả Trần Trúc Sinh.
Hắn ta thậm chí còn dừng lại trước phủ quận chúa, lớn tiếng nói:
“Uyển Nương, ta đã biết nàng là con gái tội thần Ngụy Tương Nghi, cũng biết nàng vẫn còn trong sạch.
“Giờ thái tử đã bị phế, ta sẽ xin Thất hoàng tử ban hôn cho ta và nàng! Uyển Nương, nàng chỉ có thể là của ta!”
Vĩnh Ninh cầm thanh kiếm, phì một tiếng khinh bỉ:
“Hừ, con cóc ghẻ nào dám gào thét trước phủ của ta vậy?! Còn đòi cưới Ngụy tỷ tỷ, đúng là mơ giữa ban ngày!”
Nàng ấy quay sang an ủi ta: “Tỷ tỷ đừng nghe hắn nói, hoàng huynh sẽ không sao đâu!”
Ta mỉm cười gật đầu: “Ừ, ta tin huynh ấy.”
Lời vừa dứt, ta nghe thấy tiếng tên xé gió, tiếp theo là tiếng hô: “Trần công gia đã chết! Thái tử đã trở về! Thái tử đã trở về!”
Ta và Vĩnh Ninh đều vui mừng ra mặt.
Tiếng đánh nhau bên ngoài từ vang vọng rồi dần dần im lặng.
Vĩnh Ninh chỉ vào lá cờ phấp phới trên tường cao, nói: “Tỷ tỷ nhìn kìa, gió đã ngừng rồi.”
Ta gật đầu: “Phải, gió đã ngừng.”
16
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:
“Trẫm từng nghe lời gièm pha, khiến cả gia tộc trung nghĩa Ngụy gia chết oan, là lỗi lầm của trẫm.
“Nay trẫm hạ lệnh xét lại án cũ của Ngụy gia, không được phép sai sót. Ngoài ra, ban hôn cho tiểu nữ Ngụy gia, Ngụy Tương Nghi làm thái tử phi. Khâm thử.”
Thẩm Dự An trao chiếu thư cho ta, mỉm cười: “Có hài lòng không?”
Ta nhìn đi nhìn lại tờ chiếu, nước mắt không kìm được mà rưng rưng, gật đầu: “Hài lòng, tất nhiên là hài lòng.”
Ngài ấy bước đến gần, khẽ thì thầm: “Đừng khóc nữa, hôm nay cũng chẳng có chuyện gì cả, hay là chúng ta cùng đi đến Tinh Quan, để quốc sư chọn cho một ngày lành cưới hỏi?”
Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay ngài ấy: “Được.”
17
Ngày ta và Thẩm Dự An thành thân được tổ chức vô cùng trọng thể.
Cho đến đêm động phòng, ta mới hỏi ngài ấy: “Người mang mặt nạ hôm đó, đưa cho ta túi tiền, có phải là chàng không?”
Ngài ấy đè xuống người ta: “Xuân tiêu nhất khắc đáng giá ngàn vàng, nương tử tuyệt đối đừng phụ lòng đêm đẹp này mới phải.”
Trong màn đỏ ấm áp, chiếc giường khẽ rung lên từng đợt.
Ta thốt ra những tiếng thở dốc xin tha, nhưng ngài ấy chỉ hôn nhẹ lên môi ta: “Ngoan, đêm còn dài mà.”
End