Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUÂN TIÊU ĐÁNG GIÁ NGÀN VÀNG Chương 1 XUÂN TIÊU ĐÁNG GIÁ NGÀN VÀNG

Chương 1 XUÂN TIÊU ĐÁNG GIÁ NGÀN VÀNG

9:25 chiều – 01/11/2024

Ta là hoa khôi chốn thanh lâu.

Tình cờ cứu được một thư sinh đầy mình máu me.

Hắn ta hứa hẹn rằng một ngày nào đó nhất định sẽ chuộc thân cho ta.

Quả nhiên, ta đã đợi được ngày hắn ta chuộc thân cho ta.

Nhưng lại nghe hắn ta nói với bạn bè: “Hoa khôi thanh lâu, biết nhiều trò lắm, nhưng xuất thân thấp kém, chỉ có thể làm thiếp hèn.”

Ta chợt nhớ đến một nam nhân khác, khi ta cởi bỏ y phục, ngài ấy lại khoác lên cho ta một chiếc áo choàng, nhẹ nhàng nói: “Cô nương cớ gì lại tự coi nhẹ mình đến vậy, chẳng lẽ một đêm xuân chỉ đáng giá một thỏi vàng này thôi sao?”

Ta lặng lẽ rời đi.

Lần gặp lại hắn, ta đứng bên cạnh Thái tử.

Hắn ta giận dữ gào lên: “Nàng dám bỏ rơi ta sao?!”

01

Ta trong bếp nhỏ đã nấu xong bát canh ngọt, chuẩn bị đem đến thư phòng cho Trần Trúc Sinh.

Hôm nay hắn ta đưa các huynh đệ và bạn bè đến đây, nói rằng sẽ ngâm thơ kết bạn, cùng nhau ôn tập cho kỳ thi sắp tới.

Họ đã ở trong thư phòng gần nửa ngày, không biết có định đến Phồn Lâu uống rượu hay không, nên ta chỉ nấu canh ngọt, để họ tạm thời ấm bụng.

Đi đến cửa, ta vừa rảnh một tay định gõ cửa, lại bất ngờ nghe thấy họ nhắc đến tên mình.

“Khi nào huynh định nói với Sở cô nương rằng huynh là tiểu tướng quân của phủ Trần hầu?”

Chốc lát sau, ta nghe thấy giọng nói bâng quơ của Trần Trúc Sinh: “Không định nói, dù sao ta cũng không có ý cưới nàng làm chính thê.”

“Không cưới? Nhưng chuyện huynh tiêu tốn ngàn vàng vì mỹ nhân khi ấy, đến giờ vẫn còn nghe bàn tán không ít, chẳng lẽ không phải vì tâm đắc với Sở cô nương nên mới chuộc thân cho nàng ta sao?”

Trần Trúc Sinh có vẻ vừa nhấp một ngụm trà, giọng nói so với trước đó mượt mà hơn.

“Chuộc nàng ta khi ấy chẳng qua vì nàng ta cứu ta, chỉ là trả ơn mà thôi.”

Một người khác cũng tiếp lời: “Nghe nói lần trước ngẫu nhiên gặp ở Ngự Hoa Viên, quận chúa được Hoàng thượng yêu quý nhất vừa gặp Trần huynh liền xiêu lòng, có lẽ chẳng bao lâu nữa là chúng ta được uống rượu mừng Trần huynh rồi.”

“Chỉ là,” người ấy nói tiếp, “quận chúa cao ngạo, giữ lại Sở cô nương ở đây e rằng sẽ rắc rối. Nếu Trần huynh không có ý định gì khác với nàng ta, hay là nhường nàng ta cho ta?”

Ta đứng ngoài cửa, trong lòng như bị một cú đánh, toàn thân căng cứng, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Trần Trúc Sinh.

Hắn ta vẫn uể oải, nhưng lại đáp: “Ai nói ta không có ý định khác với nàng ta?”

Ta chưa kịp mừng rỡ thì nghe hắn ta nói tiếp —

“Uyển Nương là hoa khôi thanh lâu, những trò nàng ta biết đương nhiên phong phú hơn các quý nữ danh môn trong kinh thành.”

“Nhưng xuất thân nàng ta thấp kém, chỉ có thể làm ngoại thất. Nếu một ngày nào đó nàng ta sinh cho ta một đứa con, chỉ cần nàng ta ngoan ngoãn nghe lời, ta cũng không ngại nghĩ đến việc nạp nàng ta vào cửa.”

“Nhưng cũng chỉ là thiếp hèn, không hơn gì nữa.”

Từng lời như nhát dao cắt vào tim ta, đè nát cột sống ta.

Ta nghe bọn họ cười vang, đem bát canh ngọt đổ hết xuống gốc cây hải đường hắn ta từng trồng để ta cười.

Rồi quay lưng rời đi.

02

Chiều muộn, Trần Trúc Sinh trong trạng thái say khướt bước vào phòng ta.

Thấy ta không như mọi khi đứng lên đón tiếp, hắn ta thoáng vẻ nghi hoặc, rồi lại trở về dáng vẻ ôn hòa thường ngày: “Uyển Nương, nàng đang làm gì mà chăm chú thế?”

Ta cúi đầu, đưa túi hương thêu dở lên cho hắn ta xem: “Ta đang thêu túi hương cho chàng đây. Họa tiết không bằng thêu đôi uyên ương, được không?”

Lông mày hắn ta khẽ nhíu, ánh mắt lướt qua chút bực bội: “Uyển Nương, nàng cũng biết mà, kỳ thi sắp đến, ta mà công khai mang túi uyên ương, e rằng sẽ bị người đời dị nghị.”

Hắn ta đi tới, từ phía sau ôm lấy ta, hôn lên cổ ta từng chút một, giọng mơ hồ: “Uyển Nương, nàng ngoan nhất, chắc chắn sẽ hiểu cho khó khăn của ta, đúng không?”

Ta hạ mi mắt, không đáp lời.

Nụ hôn của hắn ta dần trở nên mạnh bạo, đôi tay vòng quanh eo ta cũng dần trượt lên cao.

Giọng hắn ta trầm khàn nhuốm màu dục vọng: “Uyển Nương, hay là hôm nay, chúng ta cứ…”

Ta đẩy hắn ta một cái, nhưng không đẩy nổi.

Đành nhẹ giọng nói: “Trúc Sinh, ta từng nói rồi, đêm ta gả cho chàng, chúng ta động phòng hoa chúc, còn bây giờ, không phải lúc.”

Động tác hắn ta chững lại.

Ta làm như không để ý, hỏi: “Trúc Sinh, sau kỳ thi, chàng cưới ta, có được không?”

Trần Trúc Sinh không chút do dự buông ta ra.

Bị mất đi điểm tựa bất ngờ, ta suýt nữa ngã khỏi ghế.

May mà ta tự ổn định lại được.

Hắn ta vẫn như thường lệ, đổi chủ đề: “Uyển Nương ngoan, ngày mai ta và đám bạn hôm nay sẽ ra ngoài ngâm thơ thưởng cảnh, trước kỳ thi sẽ không trở về. Nàng ở nhà ngoan ngoãn chờ ta, biết không?”

Trần Trúc Sinh chắc chắn ta sẽ đồng ý, nên không quay đầu lại mà rời đi.

Vì thế, hắn ta cũng không thấy được nước mắt mà ta kìm nén bấy lâu, đã âm thầm chảy dài trên gương mặt ta.

Vừa rồi, đó là cơ hội cuối cùng ta dành cho hắn ta, cũng là cơ hội cuối cùng dành cho bản thân mình.

Hắn ta đã không còn là chàng trai ôn nhu như lần đầu gặp gỡ, mà đã trở nên xa lạ.

Ta nghĩ, ta không còn lý do gì để tiếp tục chờ đợi, đã đến lúc phải ra đi.

03

Rời khỏi chiếc lồng giam mà Trần Trúc Sinh kỳ công tạo ra cho ta, thật ra không hề khó khăn.

Vốn dĩ trong phủ cũng chẳng có bao nhiêu hạ nhân.

Ngoại trừ ba tháng đầu tiên sau khi chuộc ta ra, hắn lúc nào cũng kề bên, còn lại đều là những tháng ngày lạnh nhạt trôi qua.

Bọn hạ nhân ban đầu cung kính với ta, nhưng khi thấy thái độ của Trần Trúc Sinh thay đổi, bọn chúng cũng dần trở nên khinh mạn.

Nữ tỳ không ngại lời chua ngoa, khinh miệt bảo: “Nếu ta mà làm cái nghề ấy, ta thà lấy dây treo cổ chết còn hơn. Nay được chuộc thân lại còn bày đặt làm cao! Đúng là xuất thân thanh lâu, chỉ biết giở trò đê tiện!”

Nam hầu thì không kiêng dè ánh mắt đầy ác ý, ngang nhiên đánh giá ta từ trên xuống dưới.

Ta kể nỗi ấm ức với Trần Trúc Sinh, nhưng hắn ta chỉ nói: “Uyển Nương, nàng xuất thân như thế, những chuyện này là điều không thể tránh, nàng phải học cách chịu đựng.”

Nhưng vốn dĩ, ta đâu phải có xuất thân này từ đầu.

Chỉ vì hắn ta, ta đã nhẫn nhịn bấy lâu.

Giờ đây, cuối cùng ta cũng quyết định từ bỏ.

Ta nhanh chóng thu dọn những thứ cần thiết, để tránh phiền phức không đáng có, ta chọn cách chui qua lỗ chó mà ra ngoài.

Ban đầu, ta định đến mua một con ngựa, rồi cưỡi thẳng ra khỏi thành.

Nào ngờ chưa đến chợ ngựa, đã bị một người chặn lại: “Cô nương xin dừng bước.”

Giọng nói có vẻ quen thuộc.

Ta chợt nhớ ra, là người hôm ấy trong thư phòng đã hỏi Trần Trúc Sinh khi nào định nói rõ thân phận với ta.

Ta ôm chặt bọc đồ của mình, lạnh lùng cảnh giác nhìn hắn.

Hắn  vẫn mỉm cười, cung kính hành lễ: “Nguỵ Cô nương, công tử nhà ta có lời mời.”

04

Đồng tử ta bỗng nhiên co lại, thậm chí có chút bối rối, hoang mang.

Nguỵ Cô nương.

Đã lâu lắm rồi, không còn ai gọi ta như vậy.

Ta buộc phải đi theo hắn, đến gặp công tử mà hắn nhắc đến.

Khi bước vào trà lâu, nhìn bóng lưng người trước mặt, ta hỏi: “Ngài là ai? Làm sao biết được tên của ta?”

Người đó xoay lại, giọng nói ấm áp như ngọc, nhưng đầy uy nghi: “Ngoại trừ muội muội của cô, quận chúa Vĩnh Ninh, ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với cô như vậy.”

Ta gần như ngay lập tức hiểu ra, sắc mặt tái nhợt, vội vàng cúi đầu quỳ xuống: “Dân nữ không biết là Thái tử điện hạ, xin điện hạ thứ tội. Dân nữ, dân nữ…”

Ta không biết phải nói thế nào, cũng không biết nên nói gì.

Rốt cuộc, ta vốn dĩ lẽ ra đã là người chết.

Năm đó, cả Ngụy gia trung thành, nhưng oan khuất mà bị thảm sát cả nhà.

Người chết hết lớp này đến lớp khác, sân viện rửa đi rửa lại hàng chục lần cũng không thể gột sạch lớp máu đen dày đặc.

Trước khi lìa đời, phụ thân không biết bằng cách nào đã đưa ta và đệ đệ mới bảy tuổi thoát đi, cả hai chưa từng một lần xuất hiện trước công chúng.

Lần cuối gặp nhau, nam nhân nghiêm nghị suốt đời ấy lại giãn mày cười, hiền từ như một người cha: “Hai đứa nhất định phải sống thật tốt.”

Ta mang theo đệ đệ chạy trốn khắp nơi, cuối cùng phiêu bạt đến thanh lâu, trốn chui lủi ba năm.

Nào ngờ vẫn bị phát hiện, ta cam chịu nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận cái chết.

“Ngươi tưởng rằng cô muốn giết ngươi sao?” Thái tử hỏi.

Ta khiêm nhường quỳ rạp xuống, đáp: “Dân nữ vốn đã sớm nên chết. Chỉ là dân nữ vẫn còn một câu muốn nói. Ngụy gia chúng ta đời đời trung thành, chưa từng làm gì có lỗi với bệ hạ, cũng chưa từng phụ lòng Đại Ngụy. Chỉ cầu xin điện hạ, sau khi dân nữ chết đi, xin ngài dành chút tâm sức tra xét lại chuyện năm xưa.”

Ta dập đầu ba lần, cảm nhận được có thứ gì nóng ấm chảy ra trên trán: “Xin ngài…”

Không ngờ lại có người đỡ ta đứng lên.

Ta ngửi thấy hương thông trúc lạnh lẽo trên người thái tử .

Thái tử như bật cười vì tức: “Nếu cô thật sự muốn mạng ngươi, sao còn phải hao hết tâm tư cứu ngươi và đệ đệ của ngươi?!”

Ta trợn tròn mắt, vô cùng muốn hỏi rõ ý của thái tử.

Nhưng ngay sau đó mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.

Khi ta tỉnh lại, vừa cử động ngón tay thì nghe thấy giọng nói mệt mỏi, khàn khàn của nam nhân vang lên: “Tỉnh rồi? Có thể buông tay khỏi ống tay áo của cô chưa?”

Ta cúi đầu, thấy tay mình đang siết chặt lấy tay áo của thái tử. Tấm lụa đắt giá nổi tiếng, giờ bị ta nắm đến nhăn nhúm thành một mớ hỗn độn.

Ta hơi ngượng, vội vàng buông tay.

Lúc ấy ta kiệt sức ngất đi, ý niệm duy nhất trước khi ngã xuống là tuyệt đối không để thái tử rời đi, nhất định phải hỏi rõ ngọn ngành.

Nghĩ đến mục đích của mình, ta vội hỏi: “Điện hạ, câu ngài nói trước đó có ý gì?”

Thái tử không đáp, lại hỏi một câu khác: “Ngụy Tương Nghi, ngươi có muốn báo thù cho Ngụy gia không?”