13
Văn Yên Châu mang đến những món ăn vặt mà ta thích.
“Tiểu công tử còn nhỏ, đợi khi lớn lên, ngài ấy sẽ hiểu lòng tốt của công chúa.”
Những thứ đã mất đi không cần phải hoài niệm nữa, ta chỉ cần trân trọng người trước mắt là được. Ta kéo tay chàng, để chàng đặt tay lên bụng mình, nơi đã hơi nhô lên.
“Hiện tại, điều chàng nên quan tâm chính là sức khỏe của mình, và đứa con của chúng ta.”
Đôi mắt Văn Yên Châu ánh lên những tia sáng lấp lánh, quanh viền mắt đỏ ửng. Chàng lặng lẽ không nói gì hồi lâu, rồi lẩm bẩm lặp đi lặp lại nhiều lần.
“Là… là con của chúng ta, con của ta và công chúa.”
“Nhưng… nhưng thân phận ta thấp hèn… có được sự ưu ái của công chúa đã là phúc phận mà mấy đời ta mới tích góp được, ta…”
Ta không chịu nổi dáng vẻ rụt rè, cẩn trọng của chàng, kiên quyết nói:
“Thân phận địa vị chẳng qua là chuyện ta nói một câu là được, xứng hay không xứng là do ta quyết định.”
Văn Yên Châu cắn chặt môi, hít một hơi sâu.
“Tại sao công chúa lại đối xử với ta tốt như vậy? Là thương hại ta, hay vì ta có bề ngoài dễ nhìn?”
“Không có tại sao cả. Chàng chính là chàng, chàng xứng đáng.”
Tình cảm thế gian nào có nhiều lý do như vậy. Lẽ nào ta lại nói rằng là vì nhất kiến chung tình, thấy sắc sinh tình sao?
À, có lẽ đúng là có chút như thế thật…
Nghe vậy, Văn Yên Châu lao vào vòng tay ta, ôm chặt lấy eo ta không chịu buông. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ ta, ta cũng vòng tay ôm lấy eo chàng, chỉ lặng lẽ không nói một lời.
14
Văn Yên Châu vốn là thứ tử trong gia đình, mẹ ruột mất sớm, mẹ kế thì cay nghiệt.
Chỉ vì tư chất của chàng thông minh nên bị đích mẫu ghi hận, cho rằng chàng cản trở đường đi của trưởng tử nên đã bị bà ta hãm hại, rồi bị bán đi nơi khác.
Phụ thân của chàng không thiếu con tra nên cũng chẳng màng đến một đứa thứ tử mang tiếng “phẩm hạnh không đoan chính” này.
Lần đầu chúng ta gặp mặt, là lúc chàng bị bán đến Nam Phong Quán.
Văn Yên Châu không cam chịu số phận bị nhục mạ chà đạp nên liều mạng giãy thoát khỏi bọn tay chân của Nam Phong Quán, chạy ra ngoài và vô tình ngã xuống trước mặt ta, đúng lúc ta đang dạo chơi thư giãn gần đó.
Ta cúi xuống, chỉ thấy khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt như tiên nhân lạc xuống trần, khiến ta choáng ngợp. Trong đôi mắt đó là những vết dấu phong sương, cùng sự tan vỡ.
Có lẽ thấy ta y phục xa hoa, khí chất xuất trần, hắn bèn bám chặt lấy vạt váy của ta, cầu xin một tia hy vọng sống. Ánh mắt chàng trong phút chốc trở nên đáng thương vô cùng, trong sáng và vô hại.
“Cầu xin người… cứu ta.”
Gương mặt tái nhợt, đôi mắt tan vỡ, dáng người gầy guộc. Một mỹ nam cô đơn, khốn khổ, nhan sắc tuyệt trần. Lúc ấy, tâm trạng ta đang tốt, liền diễn một vở cứu vớt kẻ lâm nguy. Chỉ cần số bạc bằng một bộ y phục là ta đã chuộc được chàng từ tay mụ tú bà.
Vì tính tình cứng rắn, không chịu tiếp khách nên chàng bị mụ tú bà đánh đập thê thảm, liều mạng nửa sống nửa chết mới thoát được ra ngoài.
Ta đưa Văn Yên Châu về hành cung, cho thái y chữa trị.
Ban đầu chẳng có ý gì, chỉ nghĩ bộ dạng của chàng cũng đẹp, giữ bên cạnh dù chẳng làm gì cũng thấy vui mắt. Nhưng sau này ta mới nhận ra mình đã lầm, chẳng làm gì quả thực là uổng phí trời ban.
Biết được thân phận của ta, Văn Yên Châu vô cùng ngạc nhiên, vừa e sợ vừa bồn chồn bất an. So với thân phận công chúa cao quý kia thì dường như chàng mong ta chỉ là một tiểu thư nhà giàu bình thường hơn.
Ta biết chàng có những toan tính riêng, không hoàn toàn thuần khiết vô hại như vẻ ngoài. Nhưng ta lại không thấy ghét điều đó.
Có lẽ vì sợ ta bỏ rơi, chàng ở trước mặt ta luôn cẩn trọng lấy lòng, ngoan ngoãn khiến người khác thương xót.
Từ nhỏ sống trong cảnh dè dặt, lo sợ, nếm trải đủ bể dâu sinh tử, vậy mà vẫn không có nơi nương tựa. Trời đất rộng lớn, thế mà chàng lại không có chốn dung thân. Nay tình cờ gặp được quý nhân, chàng rụt rè vươn tay, chỉ mong nhận được chút che chở từ ta. Nhưng giữa chúng ta cách biệt thân phận quá lớn khiến chàng tự ti đến tận cùng. Nếu lúc đó ta quay lưng bỏ đi thì chàng sẽ không còn nơi nào để về.
Trước mặt ta, chàng giống như một con mèo xinh đẹp, không có cảm giác an toàn, co mình trong một góc khuất, thi thoảng mới hé lộ cái bụng để thu hút ta, nhưng lại không dám đến gần quá mức, giấu đi móng vuốt nhỏ, cẩn trọng bảo vệ bản thân.
15
Chàng từng trải, có tính toán, và thâm tâm vẫn giữ nhiều mưu mô. Nhưng ta thích chàng, thương tiếc cho chàng.
Trong những lần chàng cố tình dụ dỗ, ta đều thấy được trong sâu thẳm ánh mắt ấy là sự cầu xin thầm lặng. Mà cái gọi là dụ dỗ ấy chẳng qua là lặng lẽ theo ta khắp nơi, ta đi đâu chàng cũng đi theo, ngây ngô ngốc nghếch, không biết chủ động chút nào.
Lúc này, ta mới thực sự hiểu sự mê muội của phụ hoàng dành cho nhan sắc của vị Tiêu Quý phi kia. Không phải vì phụ hoàng ngu muội, cũng không phải Tiêu Quý phi quá thông minh, mà là vì phụ hoàng yêu nàng. Người muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho nàng, giữ gìn vinh hoa cho dòng họ nàng, cho nàng mọi sự sủng ái chỉ vì một nụ cười.
Hôm ấy, sau khi uống chút rượu, ta kéo chàng nằm xuống giường, rồi cúi xuống hôn.
Mái tóc đen dài của Văn Yên Châu buông xõa trên giường. Chàng co rụt lại như bị bỏng, vô thức liếm môi, vẻ vừa lo lắng vừa mong đợi. Sau đó mọi thứ cứ tự nhiên như dòng nước chảy, mây trôi. Màn lụa đỏ lay động trong cơn gió, không khí nóng hừng hực.
Sáng hôm sau, chàng nhìn ta tỉnh dậy mà mãi không nói gì, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, sau đó choàng tấm trung y rồi quỳ xuống đất, không dám nhúc nhích.
Ta vừa tỉnh rượu, trong lòng còn có chút mơ hồ.
“Là ta mạo phạm công chúa, xin công chúa tha mạng cho ta.”
Ta không nhịn được cười, tối qua còn hoang dại như thế, hôm nay lại biết sợ rồi sao?
Ta đỡ Yên Châu đứng dậy, vỗ vỗ mép giường ra hiệu cho chàng ngồi xuống.
“Ta nếu không thích chàng thì chàng nào có cơ hội bước chân vào phòng ta. Sao phải làm ra vẻ muốn sống muốn chết như vậy, chẳng lẽ chàng không cam lòng ở bên ta?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Yên Châu dần hồi phục chút huyết sắc, chàng cố gắng tỏ ra điềm tĩnh, lí nhí đáp.
“Không phải.”
“Nói lớn chút, lấy hết tinh thần của đêm qua ra mà nói.”
Văn Yên Châu mặt đỏ bừng lên.
“Ta… ta thích công chúa, rất thích.”
Ta kéo chàng vào lòng, tiếp tục hỏi:
“Thế vì sao chàng lại thích ta?”
Văn Yên Châu ngẩng đầu lên, trong mắt như muốn tràn ra tất cả tình cảm.
“Suốt đời này, ta đã từng cầu xin nhiều người, chỉ có người… đáp lại ta.”
“Người đối với ta rất tốt, rất tốt.”
Ta thật may mắn vì ngày ấy gặp được Văn Yên Châu, đã cứu lấy chàng. Ta cảm thấy may mắn vì trước đây không có ai tốt với chàng, để rồi chỉ một viên kẹo ta cũng có thể dẫn chàng đi. Nhưng lại đau lòng vì chưa từng có ai đối xử tử tế với chàng, chàng một mình trải qua những tháng năm dài đằng đẵng đầy đau khổ đó.
“Ta là công chúa, ta sẽ bảo vệ chàng, từ nay sẽ không ai dám bắt nạt chàng nữa.”
16
Với tư cách là quân vương của một nước, hoàng huynh đã đồng ý cho Văn Yên Châu một danh phận bước vào phủ công chúa. Chúng ta tổ chức một yến tiệc thành hôn vô cùng linh đình.
Với sự chuẩn thuận của hoàng huynh, không ai dám nhắc đến quá khứ của Văn Yên Châu một lời. Ai ai cũng chỉ khen ngợi chúng ta là trai tài gái sắc, sinh ra để dành cho nhau.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Văn Yên Châu dưới ánh đèn đỏ thẫm của hỷ phục càng thêm rực rỡ. Trong mắt chàng ngập tràn hình bóng của ta, ánh nhìn ấy làm ta xao xuyến.
Ta vươn tay định cởi bỏ y phục của chàng, nhưng Yên Châu lại giữ lấy tay ta, thì thầm nhỏ nhẹ.
“Công chúa, còn đứa trẻ…”
“Thái y đã nói, tháng thai đã ổn định, chỉ cần đừng quá mạnh mẽ là được.”
Ta nhẹ nhàng thổi hơi vào tai chàng, dịu dàng nói:
“Cảnh đẹp đêm lành, tối nay là đêm hoa chúc của chúng ta…”
Màn giường lay động, y phục lần lượt rơi xuống đất…
…