Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BIẾT ĐỦ MỚI THẤY HẠNH PHÚC Chương 6 BIẾT ĐỦ MỚI THẤY HẠNH PHÚC

Chương 6 BIẾT ĐỦ MỚI THẤY HẠNH PHÚC

11:30 sáng – 01/11/2024

Sau khi thành thân với ta, ta vốn định sắp xếp cho Yên Châu một chức quan nhỏ để chàng có cơ hội thi triển tài năng nhưng chàng lại thích ở nhà quản lý nội phủ, tự tay nấu nướng chăm sóc cho ta và đứa bé trong bụng.

“Công chúa, điều ta mong muốn từ trước đến nay chỉ là một mái ấm.”

Từ khi con gái chào đời, Yên Châu càng thêm say mê việc bếp núc, mỗi ngày đều nghĩ ra những món ăn mới cho hai mẹ con ta. 

Tất nhiên là chàng cũng không quên chăm chút dung nhan của mình.  Theo lời chàng nói thì chính là: 

“Phủ công chúa có một hồ ly tinh là đủ rồi.”

Là người hưởng lợi từ điều đó, ta rất hài lòng với sự giác ngộ này của chàng.

17

Về phần Linh Uyển Nhược, khi biết nàng ta mang thai, Tiêu Vân Sinh quyết tâm cưới nàng ta làm vợ.

 Tiêu lão gia bất lực, cuối cùng quyết định phân gia, để Tiêu Vân Sinh tự lập môn hộ rồi rước Linh Uyển Nhược vào cửa. Cuối cùng Tiêu Vân Sinh cũng lấy được người trong lòng, còn Tiêu Văn Cảnh cũng đạt  nguyện vọng để Nhược di nương trở thành mẫu thân của mình.

 Bọn họ đạt được mong ước, nhưng cũng từ đó mà bắt đầu oán hận nhau.

Tiêu Vân Sinh không biết làm lụng, chẳng thông thuộc công việc đồng áng, gia sản ít ỏi mà Tiêu gia chia cho hắn chẳng đủ để họ hoang phí. Dần dà, tiền bạc cạn kiệt, họ đành phải bán dần đồ đạc và trang sức. 

Từ một ngôi nhà ba gian, bọn họ chuyển về căn nhà gỗ nhỏ , rồi đến căn nhà lợp tranh rách nát.

Trong những cuộc cãi vã liên miên với Tiêu Vân Sinh, Linh Uyển Nhược đã mất đứa con. Cuộc sống nghèo khó đã bào mòn đi kiêu hãnh của họ, khiến cả hai cha con dần nhớ về những điều tốt đẹp mà ta từng đem lại.

“Ta vốn là phò mã, là phu quân của Vĩnh Hà Trưởng Công chúa, nào phải loại người tầm thường.  Công chúa xinh đẹp tuyệt trần, cả kinh thành chẳng có quý nữ nào sánh bằng.  Nếu không phải vì ta…”

Linh Uyển Nhược nghe vậy liền tức giận đập mạnh cái chén trong tay xuống đất khiến nó vỡ tan tành.

“Đồ vô dụng! Ngươi ở đây hoài niệm quá khứ thì không bằng nghĩ xem ngày mai tiền cơm lấy ở đâu ra đi!”

Tiêu Văn Cảnh đã bị cuộc sống bào mòn đi góc cạnh, ngày càng chán ghét Nhược di nương yếu đuối đáng thương mà hắn từng yêu mến.

“Nhược di nương, người đã thay đổi rồi, người trước đây không phải như thế này.”

Linh Uyển Nhược giận điên lên, cha con bọn họ chỉ biết hưởng thụ mà không chút động tay động chân. Hoang phí vô độ mà còn có mặt mũi trách cứ nàng.

Trong lúc cãi vã, cả ba xô xát với nhau. Tiêu Vân Sinh giận đến đỏ mắt, rốt cuộc nhẫn tâm bóp chết Linh Uyển Nhược. Sau đó hắn điên cuồng ngã nhào trước kiệu của ta.

Trước mắt ta là một Tiêu Vân Sinh tóc tai bù xù, y phục xộc xệch, nhưng ánh mắt lại đầy cố chấp.

“Công chúa, ta đã giết Linh Uyển Nhược rồi, ả tiện nhân ấy chết rồi. Đều là lỗi của ả, không biết liêm sỉ mà dụ dỗ ta. Ta sai rồi, người ta yêu luôn là nàng, mãi mãi chỉ là nàng.”

Văn Yên Châu giận đến mức ném mạnh chiếc quạt gấp vào mặt hắn.

“Người đâu, mang kẻ điên này lôi ra ngoài.”

“Vâng, phò mã gia.”

Nghe thấy vậy, Tiêu Vân Sinh càng thêm điên cuồng, cố bám chặt lấy kiệu của ta.

“Ta mới là phò mã, là ta. Hắn là cái thứ gì chứ, chỉ dựa vào chút nhan sắc mà dụ dỗ công chúa, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ.”

Văn Yên Châu định đứng lên tự mình đuổi hắn đi, nhưng ta nhẹ nhàng giữ hắn lại.

“Không cần để ý kẻ không liên quan, con gái chúng ta còn đang đợi ở nhà đấy!”

Nghĩ đến đứa con gái ngoan ngoãn, khóe môi Văn Yên Châu nhẹ nhàng cong lên.

“Tốt, ta sẽ về làm món bánh hoa đào mà hai mẹ con nàng yêu thích nhất.”

Văn Yên Châu tỏ ra đắc ý, chàng thầm nghĩ rằng để giữ được trái tim người phụ nữ, ngoài  dung mạo chỉn chu ra thì còn phải biết một tay nấu nướng tài tình. Và chàng tự hào rằng mình đã làm rất tốt điều đó.

18

Kiệu dần đi xa, bỏ lại Tiêu Vân Sinh phía sau.

Tiêu Văn Cảnh đỡ lấy phụ thân của mình mà nước mắt rơi lã chã. Hắn giờ chỉ còn là một người bình thường trong vạn người bình thường.

Dẫu sao cũng là huyết mạch của ta, ta phái người mang đến cho hắn vài mẫu ruộng. Không nhiều, nhưng nếu chăm chỉ canh tác cũng đủ cho cuộc sống. Tiêu Văn Cảnh cùng người cha điên dại làm ruộng ở quê. Ngày ngày làm lụng dưới ánh nắng, làn da dần trở nên đen sạm.

Nhìn lại quá khứ, hắn mới hiểu bản thân đã ngu ngốc đến nhường nào. Nhưng hắn không thể quay về như trước nữa. Ngay khoảnh khắc hắn nhận Linh Uyển Nhược làm mẫu thân, con đường ấy đã bị chính tay hắn cắt đứt.

Đời người ai cũng có duyên số riêng, mỗi người có một phúc phận, chỉ khi biết đủ thì con người mới có thể cảm thấy hạnh phúc.

End