Ta chỉ khẽ liếc mắt, bỗng dưng phía sau vang lên một tiếng “Hừ” đầy uy lực của đám cận vệ tùy thân lần này theo ta trở về. Thế là bọn chúng lập tức không dám động đậy.
Khi ta thành thân, phụ hoàng đã tuân theo quy tắc cũ, ban cho ta đoàn tùy tùng theo cùng. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, huynh ấy còn ban thêm cho ta ba trăm quân cận vệ. Họ chỉ nghe lệnh của ta, sự yêu thương của hoàng huynh chính là điểm tựa của ta.
3
Tiêu Vân Sinh mặt khi xanh khi trắng, giận dữ hất tay áo.
“Công chúa thật uy phong lẫm liệt, cứ thích ra oai. Vừa về đến đã vô cớ đánh người. Nàng đi xa ba năm, ba năm nay là Uyển Nhược thay nàng chăm lo cho gia đình, nàng dựa vào đâu mà về đây không phân rõ trắng đen rồi ức hiếp người khác, đúng là không biết điều.”
Nói xong hắn ngẩng cao cằm, tỏ vẻ như không muốn chấp nhặt với ta – một kẻ mà hắn cho là “phụ nhân chanh chua.”
Thấy sắc mặt ta ngày càng lạnh lẽo, hắn vẫn cứng đầu giữ lời:
“Ta chẳng thèm nói nhiều với nàng. Nàng là công chúa, nên chắc cái gì cũng đúng. Uyển Nhược, chúng ta đi thôi! Nơi này không chào đón chúng ta thì ắt sẽ có nơi khác tiếp đón.”
Con trai ta cũng học theo dáng điệu của hắn, gán cho ta cái tội “dựa quyền thế mà ức hiếp kẻ yếu.”
“Pháp luật đã nói, thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân, mẫu thân dùng quyền ép người sao có thể khiến người khác tâm phục khẩu phục.”
“Dù người là công chúa, nhưng người chúng ta yêu quý vẫn là Nhược di nương, quyền thế có lớn đi chăng nữa cũng không thể đổi được lòng người.”
Nói xong, nó chạy tới trước mặt Linh Uyển Nhược, ngoan ngoãn khoe công.
“Nhược di nương đừng sợ, hôm nay là sinh thần của người, đừng để những kẻ không liên quan phá hỏng tâm trạng. Con và phụ thân đã chuẩn bị yến tiệc và lễ vật sinh thần cho người rồi.”
Ánh mắt Linh Uyển Nhược lóe lên vẻ đắc ý, không giấu được niềm vui sướng trước sự thất bại của ta.
Hừ, Công chúa thì đã sao, nếu không được trượng phu và nhi tử thương yêu thì Công chúa chẳng qua chỉ là một nữ nhân đáng thương.
Nàng ta dịu dàng nói:
“Sinh thần của thiếp thân là chuyện nhỏ, hay là đổi thành tiệc đón gió cho công chúa vậy!”
Nàng ta nhẹ kéo tay áo Tiêu Vân Sinh, tỏ vẻ rất oan ức:
“Đừng làm công chúa phật ý, nếu không thì…”
“Ta xem nàng ta dám làm gì chứ! Dù là công chúa thì bây giờ nàng ta cũng chỉ là phụ nhân của họ Tiêu ta.”
Ta lạnh lùng cười khẩy, tháo sợi roi mềm bên hông, vung lên và quất mạnh vào người Tiêu Vân Sinh, đau đến mức hắn la oai oái.
Cái gì mà phụ nhân của họ Tiêu? Tổ tiên họ Tiêu mà biết ngươi cuồng vọng thế này thì hẳn cũng không ngẩng mặt nổi!
4
Đang định vung roi tiếp, một bàn tay thon dài trắng trẻo nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, và một giọng nói dịu dàng như ngọc vang lên bên tai, lập tức dập tắt cơn giận trong lòng ta.
“Công chúa, xin chớ tức giận… khụ khụ khụ…”
Thanh niên trước mặt có dung mạo tuấn tú, dáng vẻ đường hoàng nhã nhặn, đôi mày đôi mắt thanh tú như tranh vẽ, khiến lòng ta không khỏi xao xuyến.
Sắc mặt chàng xanh xao, nhưng vì ho mạnh mà đỏ ửng lên, trông đến thương xót.
“Sao lại không biết chăm sóc bản thân vậy? Ta đã bảo chàng cứ ở lại trên xe nghỉ ngơi, đợi đám hạ nhân chuẩn bị xong nơi ở rồi hẵng xuống mà.”
Đôi mắt của chàng trong sáng như ánh trăng, đôi môi khẽ mím lại đầy bất an:
“Ta… ta sợ công chúa hối hận. Phò mã gia xuất thân từ danh môn, còn ta chẳng qua chỉ là kẻ tầm thường, ánh sáng đom đóm sao có thể so với nhật nguyệt… khụ khụ khụ…”
Giọng chàng càng nói càng nhỏ, như chìm vào bụi đất.
Đủ rồi, lòng ta không nỡ, cũng không chịu đựng thêm nữa.
Ta nắm ngược lại tay chàng, chỉ cảm thấy người trước mắt thật đáng yêu, từng chi tiết trên khuôn mặt này đều khiến ta hài lòng mãn nguyện.
Rõ ràng trên suốt đường đi đã trấn an chàng rồi, vậy mà đến tận cửa nhà vẫn còn lộ vẻ lo âu như thế.
Ta lớn lên trong đống hỗn độn tranh đấu đến ngươi chết ta sống ở hậu cung, vốn đã quá chán ghét những chiêu trò nhỏ nhen để tranh sủng, sao lại không nhận ra chàng đang có chút ganh ghét?
Ngày trước nhìn thấy các phi tần dùng thủ đoạn vụng về để tranh sủng, ta chỉ thấy phụ hoàng quá mức dễ dãi bị bọn họ mê hoặc, mỹ nhân chỉ cần rơi vài giọt lệ là mọi chuyện đúng sai đều bị xem nhẹ.
Giờ đây ta mới hiểu, có người dù biết là họ có chút tính toán nhưng ta vẫn sẵn sàng chấp nhận nó, xem đó như một niềm vui.
Gọi là tính toán gì chứ, chẳng qua là một chút tình ý mà thôi…
Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng chàng để trấn an.
“Đồ ngốc này, chàng là của ta!”
5
Mặt cha con họ Tiêu đen như than, Tiêu Vân Sinh tức tối chỉ tay vào thanh niên bên cạnh ta.
“Kẻ hồ ly tinh không biết liêm sỉ này là ai đây?”
“Mẫu thân, người… không giữ đạo đức, đi ngược lại với luân thường đạo lí.”
Nghe vậy, thân người thiếu niên khẽ run rẩy, cúi đầu không dám nói lời nào.
Thấy chàng sợ hãi như vậy, trong lòng ta liền giận dữ không thôi.
Các ngươi giấu diếm mà nuôi một bông hoa trắng yếu đuối ở trong phủ ta, ta còn chưa tính sổ mà các ngươi còn dám làm tiểu lang quân của ta hoảng sợ sao?
Đúng là không biết điều!
Thấy ta chẳng đoái hoài đến mình mà toàn tâm quan tâm đến người khác, Tiêu Vân Sinh càng giận dữ, bàn tay run rẩy vẫn cố gắng hỏi tới:
“Hắn là ai?”
Ta mất kiên nhẫn đáp lời:
“Hắn tên là Văn Yên Châu, số phận lận đận, bị mẹ kế độc ác hãm hại rồi bán làm nô lệ. Ta may mắn gặp được liền ra tay cứu giúp. Trên đường ta bị thích khách ám sát, chính hắn đã đỡ cho ta một đao, có ân cứu mạng với ta.”
Ta nâng giọng, ngữ khí không cho phép ai phản đối.
“Hắn sức khỏe không tốt, ta cố ý đưa về phủ để dưỡng thương. Hắn là quý khách của phủ công chúa, không được phép chểnh mảng. Từ nay, hắn là chủ nhân thứ hai trong phủ này, tất cả phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.”
Đám thị vệ phía sau đồng thanh:
“Tuân mệnh!”
Tiêu Vân Sinh không thể chịu nổi nữa, ba năm nay hắn vốn đã quen thói tác oai tác quái trong phủ công chúa. Là con trai của Bình Xương hầu , cô mẫu của hắn là sủng phi của tiên đế – nay là Tiêu Thái phi, hắn lại còn là phò mã, thế là hắn nghiễm nhiên tự coi mình là chủ nhân duy nhất của phủ công chúa, ngay cả ta mà hắn cũng chẳng xem ra gì.
“Hắn có tư cách gì mà ngang hàng với ta? Hắn có thân phận gì mà đòi gia nô trong phủ xem hắn như chủ nhân chứ, hắn xứng sao?”
Biểu cảm trên mặt ta lạnh lùng, trước mặt đám nô bộc bắt hắn nhận rõ thực tế.
“Ngang hàng ư? Ngươi hiểu lầm rồi, ta mới là chủ nhân của phủ công chúa. Địa vị của Văn công tử chỉ đứng dưới ta, ngươi hiểu chưa?”
“Còn ngươi, gọi là phò mã nghe thì hay ho, nhưng chẳng qua cũng chỉ là kẻ phục vụ ta mà thôi. Ngươi là nô bộc của Thiên tử, không có tư cách ngang hàng với Văn công tử.”
Tiêu Vân Sinh nghiến răng nói:
“Phóng túng không kiêng kỵ, ngươi không biết xấu hổ như vậy, chẳng lẽ không sợ ta vào cung tố cáo với Hoàng thượng sao?”
Ta lập tức đá thẳng vào bụng hắn.
“Ngươi dám sao? Chính ngươi là kẻ hôi tanh, còn giả vờ tỏ vẻ oan uổng cái gì?”
Văn Yên Châu đứng bên cạnh ta ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt và thấp thỏm, cứng đờ không dám động đậy.
“Công chúa, có phải… ta đã gây phiền phức cho người không?”
“Ngươi cứu mạng ta, đó là công lao lớn. Trong cung biết chuyện cũng chỉ có khen thưởng ngươi, hơn nữa…”
Ta ghé sát tai chàng, thổi nhẹ một hơi và thì thầm:
“Chẳng lẽ ngươi không muốn có một danh phận sao?”
Ánh mắt Văn Yên Châu sáng lên, lấp lánh niềm hy vọng.
“Ta thân phận thấp kém… không dám mong cầu, chỉ sợ công chúa khó xử. Ta chỉ cần được ở bên cạnh công chúa, hầu hạ người là mãn nguyện rồi.”
6
Tiêu Văn Cảnh mắt đỏ hoe, lao đến trước mặt Văn Yên Châu, đẩy mạnh hắn ra.
“Ta không thích ngươi, ngươi mau cút khỏi nhà ta!”
“Người đâu, mau đuổi hắn đi!”
Nó đã tám tuổi rồi, đủ lớn để hiểu sự đời như thế nào là phải trái. Ngày thường, nó dựa vào việc mình là đứa con duy nhất trong phủ công chúa mà ngang nhiên hưởng thụ hết thảy tình thương của ta.
Ta một lòng dạy dỗ, chỉ bảo từng chút một, nghiêm khắc rèn luyện nó trong học tập và lễ nghĩa. Nhưng càng ngày, nó càng khó chịu với sự nghiêm khắc của ta và càng nghiêng về phía phụ thân nó, người chưa từng đặt ra bất kỳ quy củ nào cho nó.
Tiêu Vân Sinh vốn chẳng thích ta, dưới sự dạy dỗ của hắn, con trai ta cũng dần xa cách mẹ mình. Ta đã từng cố gắng cứu vãn tình cảm này, nhưng có lẽ duyên mẹ con quá mỏng, Văn Cảnh lại yêu thích Linh Uyển Nhược hơn cả người đứt ruột sinh ra hắn là ta đây.
Lúc ta sống chết chưa rõ ở hành cung, bọn họ kéo nhau sống vui vẻ cùng Linh Uyển Nhược, cùng Tiêu Vân Sinh chung lưng đấu cật, không hề nể mặt mà làm tổn thương ta. Thuộc hạ báo cáo tình huống lúc đó, ta biết rõ nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành phó mặc cho số phận.
Ôm Văn Yên Châu vào lòng, ta quay đầu, từng lời nói vang dội không cho phép nó phản đối:
“Văn Cảnh, không được vô lễ. Theo lễ nghi, con nên gọi hắn là tiểu phụ thân.”
Văn Yên Châu hai tai đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh như sao, hai tay bối rối kéo lấy vạt áo của ta.
Tiêu Văn Cảnh nghe vậy mà như bị đả kích lớn, mắt rơm rớm nước.
“Sao mẫu thân có thể cưới tiểu phụ thân được? Tiểu phụ thân là cái gì chứ? Mẫu thân, người đã phản bội chúng con rồi!”