Dưỡng thương ba năm tại trang viên, nay khi về lại phủ của mình, ta mang về một vị công tử tuấn tú.
Lúc này bên cạnh phu quân ta cũng có thêm một biểu muội xinh đẹp, đang góa bụa, thế là cả hai chúng ta đều có người tri kỷ bầu bạn.
Phu quân cẩn thận bảo vệ nàng ta sau lưng, nói:
“Tiểu Nhược đến đây là để chăm sóc hài tử thay nàng, nàng nên cảm tạ nàng ấy.”
Nhi tử của ta nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ:
“Con thích Nhược di nương, con muốn Nhược di nương làm mẫu thân của con.”
Ta khẽ vuốt cái bụng đang nhô lên chút ít của mình, trên mặt thể hiện sự thấu hiểu và tôn trọng.
Cả nhà này thật có ánh mắt giống nhau, ai nấy đều yêu thích bông hoa trắng mỏng manh!
Ta nắm tay vị tiểu lang quân trẻ tuổi tuấn tú, giới thiệu với nhi tử:
“Lại đây, đây là tiểu phụ thân của con, mau gọi một tiếng tiểu phụ đi.”
Tiểu lang quân ngượng ngùng cười nhẹ:
“Phò mã ca, ta không đến để chia rẽ huynh và Điện hạ, mà là đến để gia nhập cái phủ này.”
1
Ta là thân muội duy nhất của đương kim Thánh thượng.
Lúc thời vận còn chưa đến, ta cùng hoàng huynh sớm hôm nâng đỡ nhau, vượt qua bao phen sinh tử trong cuộc chiến đoạt vị. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, ta trở thành trưởng công chúa tôn quý nhất của Đại Tấn.
Ba năm trước, khi hoàng huynh bị thích khách ám sát, ta đã đỡ một đao cho huynh ấy mà chịu trọng thương, phải dưỡng thương ba năm ở hành cung suối nước nóng, mãi đến hôm nay mới được về nhà.
Trong ba năm ấy, ta chưa nhận được một phong thư nào từ gia đình, phu quân và hài tử của ta cũng chẳng hề quan tâm đến thương tích của ta.
Ngày ta trở về phủ công chúa, trời xuân rực rỡ, phong cảnh hữu tình. Đám nô bộc trong phủ tấp nập bận rộn, tựa hồ đang chuẩn bị một buổi yến tiệc.
Khi thấy ta trở về, ai nấy đều ngạc nhiên, quản gia căng thẳng nuốt nước bọt không biết làm sao, đành nhìn sang phò mã gia, chính là phu quân ta, Tiêu Vân Sinh. Chỉ thấy biểu tình trên mặt Tiêu Vân Sinh lạnh như băng, hờ hững nói :
“Công chúa sao lại về đây?”
Ta nhướng mày, mỉm cười hỏi lại:
“Ta trở về phủ công chúa của chính mình, chẳng lẽ cần ai phê chuẩn? Ngược lại là ngươi, từ khi nào ta đồng ý cho ngươi cư ngụ trong phủ công chúa vậy?”
Nhi tử của ta, Tiêu Văn Cảnh, năm nay tám tuổi, nhăn nhó mặt mày như một tiểu đại nhân, nghiêm túc nói với ta:
“Mẫu thân, người vừa trở về đã tức giận với phụ thân, thật là không ra thể thống gì. Theo tam tòng tứ đức, mấy năm qua người chẳng học được chút hiền thục nào cả. Phụ thân là gia chủ, ông ấy ở đâu chẳng được.”
Phụ tử hai người đều mang vẻ mặt ghét bỏ, chẳng mấy vui vẻ khi thấy ta trở về.
Ta còn chưa kịp mở miệng thì một nữ tử mặc váy dài màu xanh nước, búi tóc kiểu phụ nhân, từ từ bước ra từ phía sau họ.
Nàng ta có dung mạo thanh tú, cử chỉ đoan trang, nhã nhặn. Mỗi động tác, mỗi lời nói của nàng ta đều toát lên vẻ thanh tao, làm người khác không khỏi muốn bảo bọc, không nỡ để nàng chịu chút đau khổ nào.
Nàng ta thản nhiên khom người hành lễ, khéo léo nói:
“Thiếp thân là Linh thị, bái kiến công chúa. Những năm qua công chúa dưỡng bệnh bên ngoài, tiểu công tử và phò mã gia đều rất mong nhớ người.”
Ta cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: núi không có hổ thì khỉ nào dám chiếm ổ phượng hoàng?
Nhận ra ánh mắt không thiện cảm của ta, Tiêu Vân Sinh liền chắn trước mặt nữ tử kia, như sợ ta làm gì nàng ta. Hắn giới thiệu:
“Đây là biểu muội của ta, Linh Uyển Nhược, có ân cứu mạng với Cảnh nhi. Phu quân nàng ấy đã qua đời vài năm trước, mẹ chồng không thương, gia đình cũng không muốn giữ lại. Ta thương nàng ấy số phận hẩm hiu nên mới đưa về phủ để an cư.”
Ta thấy chán ghét đến cực điểm, rõ ràng là kim ốc tàng kiều, lại còn lấy tiền bạc của thê tử để nuôi dưỡng người khác, vậy mà còn vờ như mình độ lượng thanh cao.
Thứ người đê tiện, thật biết cách tỏ vẻ đáng thương. Cái gọi là ân cứu mạng đó, ta cũng đã nghe loáng thoáng, chẳng qua chỉ là Cảnh nhi ham chơi bỏ học, tình cờ gặp Linh Uyển Nhược và được nàng ta đưa về phủ công chúa mà thôi.
Linh Uyển Nhược mỉm cười dịu dàng, ánh mắt lộ vẻ đắc ý, giọng mềm mại nói:
“Không biết hôm nay công chúa hồi phủ, là Uyển Nhược sơ suất. Thiếp thân sẽ lập tức bảo quản gia quét dọn viện để nghênh đón công chúa.”
Con trai ta, Tiêu Văn Cảnh, lập tức đáp lời:
“Nhược di nương, không phải lỗi của người, đều tại mẫu thân không báo trước cho chúng ta là người sẽ về khiến người phải vất vả rồi.”
Một nha hoàn bước lên, nghiêm giọng quát Linh Uyển Nhược:
“Láo xược! Ngươi thân phận gì mà trước mặt công chúa lại xưng hô như thế, phải tự nhận là nô tỳ mới đúng.”
Con trai ta quay đầu, không thèm nhìn đến sắc mặt kinh ngạc của ta rồi lao đến trước mặt Linh Uyển Nhược, bảo vệ nàng ta:
“Mẫu thân, Nhược di nương hiểu biết lễ nghĩa, ôn nhu hiền thục, không phải là nô tỳ. Còn nữa, phụ thân là phu quân của người, người nên hầu hạ tốt phu quân, đừng suốt ngày quát tháo, làm nữ tử nên ôn hòa, khiêm tốn mới tốt.”
Ta ư? Một Công chúa như ta mà còn phải đi hầu hạ người khác sao? Muốn ta hầu hạ ai vậy?
2
Ta nhíu mày, nhìn hai cha con dung mạo giống nhau đứng trước mặt.
Nếu không biết còn tưởng Linh Uyển Nhược là chủ nhân nơi đây, ba người trước mặt mới là một gia đình.
Ta nhìn kỹ Linh Uyển Nhược từ đầu đến chân. Làn da trắng như ngọc, mịn màng tựa sáp, trang phục và trang sức đều đắt đỏ, dáng vẻ hẳn là được người khác chiều chuộng.
Xuân Lê kinh ngạc thốt lên:
“Công chúa, thứ cài trên đầu nàng ta chẳng phải là…”
Quan sát kỹ, ta nhận ra trâm cài trên đầu và cả y phục của Linh Uyển Nhược đều là đồ của ta.
Sắc mặt ta lập tức trầm xuống, Xuân Lê hiểu ý liền bước tới, rút cây trâm vàng khỏi đầu Linh Uyển Nhược, lúc nàng ta chưa kịp phản ứng đã bị một cước đá quỵ xuống đất.
“Láo xược! Dám cả gan trộm đồ vật ngự ban, tội đáng muôn chết!”
Vài nha hoàn hiểu chuyện liền xúm lại, tháo hết trang sức và y phục của nàng ta xuống.
Sau khi lột hết những món đồ mà nàng ta đã lấy của ta xuống thì trên người nàng ta bây giờ chỉ còn lại mỗi cái yếm và khố y, cái đó là của nàng ta, thì đám nha hoàn mới lui ra.
Nhìn vào những thứ mà Linh Uyển Nhược đã dùng, ta chỉ cảm thấy ghê tởm và chán ghét, nhẹ giọng nói với Xuân Lê:
“Mấy cái đó, đều thưởng cho các ngươi, tự chia nhau mà dùng đi.”
Xuân Lê vui mừng hớn hở, tiếc là chưa tặng thêm vài cái bạt tai cho kẻ thấp hèn kia, phụ lòng ban thưởng của ta.
Tiêu Vân Sinh không để ý đến điều gì khác, vội vàng ôm lấy Linh Uyển Nhược vào lòng.
Linh Uyển Nhược tóc tai rũ rượi, má đỏ sưng húp, mắt đẫm lệ trông đến tội nghiệp, run rẩy nép vào lòng Tiêu Vân Sinh.
“Biểu ca, vì sao công chúa lại nhục mạ muội như vậy…” Nàng ta yếu ớt nói.
Con trai ta như một quả pháo nhỏ lao đến trước mặt ta, tức giận gào lên:
“Mẫu thân quá đáng rồi! Chẳng qua chỉ là một cây trâm, sao người vừa về đã làm cả nhà mất vui. Mau xin lỗi Nhược di nương đi, nếu không, con sẽ không nhận người là mẫu thân nữa!”
Tiêu Vân Sinh cau mày, cẩn thận bảo vệ Linh Uyển Nhược trong lòng mình.
“Những món trang sức này là ta ban cho Uyển Nhược, nàng ấy là ân nhân cứu mạng của Cảnh nhi. Nàng ấy đã ở trong phủ chúng ta thì nàng ấy đáng được đối xử ngang với nàng, từ nay hai người hãy xưng hô tỷ muội với nhau, chúng ta hòa thuận như một nhà.”
Chậc, vừa rồi ta còn quên chưa cho hắn một cái tát để đánh thức cái đầu heo ngu ngốc của hắn nữa.
Linh Uyển Nhược cúi đầu khiêm tốn, giọng nói yếu ớt:
“Thiếp thân chỉ là một kẻ thân phận thấp hèn, sao dám sánh ngang với công chúa mà xưng hô tỷ muội. Là lỗi của thiếp thân khiến công chúa không vui, bị phạt cũng là lẽ đương nhiên.”
Nghe vậy, Tiêu Vân Sinh lại càng đau lòng.
“Uyển Nhược, nàng đừng tự ti, nàng đã cứu mạng Cảnh nhi, bao năm nay quản lý cả phủ công chúa, công lao không nhỏ. Còn con nha hoàn này thì không biết trên dưới, người đâu… lôi xuống đánh chết cho ta.”
Vừa dứt lời, các hộ vệ của hắn liền tiến lên bắt lấy Xuân Lê. Sắc mặt ta trầm xuống, lập tức ngăn lại:
“Quá hỗn xược! Tất cả dừng tay cho ta! Công lao to lớn? Phủ công chúa này chẳng lẽ không có người quản lý hay sao mà còn cần một kẻ ngoại nhân thân phận không rõ tới đây lo liệu mọi việc?”
“Công Chúa, nàng đúng là không biết phân biệt phải trái, vô lý ngang ngược! Người đâu, kéo con nha hoàn này xuống cho ta, chẳng lẽ ta đường đường là phò mã mà lời nói của ta lại không có giá trị gì sao?”
Người hầu trong phủ nhìn nhau, không biết phải làm thế nào.
Phò mã đúng là không có quyền uy trong phủ, nhưng lại có tiểu công tử luôn ủng hộ hắn. Mà công chúa thì vẫn luôn yêu thương tiểu công tử.
Quả nhiên, Tiêu Văn Cảnh giống như một tiểu bá vương, nhảy cẫng lên chạy tới trước mặt Linh Uyển Nhược.
“Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, các ngươi còn đợi gì nữa, mau nghe lời phụ thân ta. Ai dám ức hiếp Nhược di nương, ta sẽ xử chết kẻ đó.”
Tâm phúc của Tiêu Vân Sinh cùng một nhóm người hầu lập tức xông lên giữ chặt Xuân Lê, định kéo nàng ấy đi.