Sau khi xuyên không vào sách, ta đã nhận nhầm phu quân của mình.
Ta là vị hôn thê của nam phụ trong truyện. Sau khi “tình một đêm” với hắn, ta đợi hắn vì muốn thể hiện lòng trung thành với nữ chính mà sẽ đẩy ta ra.
Khi ấy, ta có thể mang theo tiền bạc và giả chết mà thoát thân, sống một cuộc đời tự do và tiêu dao.
Nhưng ta đợi mãi, chỉ thấy hắn áp ta xuống giường mà hung hăng làm càn.
Ta hoàn toàn không hiểu.
“Ngươi làm vậy, không sợ Vân Hi Nguyệt để bụng sao?”
Hắn mỉm cười, tiếp tục quấn lấy ta, gương mặt vô tội.
“Vân Hi Nguyệt là ý trung nhân của Hoắc Tầm Chương, liên quan gì đến ta?”
Hả?
Chẳng lẽ hắn không phải là Hoắc Tầm Chương sao??!!
01
Lần đầu tiên ta gặp Hoắc Tầm Chương là vào một ngày mưa.
Ta vừa thất bại trong lần thứ ba đào hôn, lòng đã quyết định buông xuôi.
Ta đã nghĩ thông suốt.
Theo miêu tả trong sách, Hoắc Tầm Chương từ dung mạo, thân hình cho đến tính cách đều hoàn mỹ, gia sản còn giàu có không kể xiết.
Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là trong mắt hắn chỉ có nữ chính Vân Hi Nguyệt.
Giờ đây, đã không thể trốn thoát, chi bằng thực hiện hôn ước, tiện thể vơ vét chút bạc.
Chỉ cần ta khóa lòng, tích trữ thật nhiều bạc, đến khi Hoắc Tầm Chương vì nữ chính mà đẩy ta ra, ta sẽ giả chết mà thoát thân.
Sau đó, trời cao đất rộng, chẳng phải ta sẽ tiêu dao tự tại sao?
Ta cứ ngỡ mình đã chuẩn bị tâm lý đủ kỹ lưỡng.
Tuy nhiên, khi đoàn đưa dâu cập bến, chỉ cần nhìn thoáng qua Hoắc Tầm Chương đứng bên bờ, ta đã bị mỹ mạo của hắn làm kinh ngạc đến không nói nên lời.
02
Hoắc Tầm Chương cầm trong tay một chiếc ô giấy dầu màu thiên thanh.
Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng.
Chiếc áo choàng đen tuyền trong cơn mưa tựa như nét mực vẩy loang.
Nhìn kỹ hơn, đôi môi mỏng, sống mũi cao, đôi mắt đào hoa, vai rộng, eo thon.
Thật là, hắn đẹp đến mức ngay cả từng sợi tóc cũng hợp với gu thẩm mỹ của ta.
Mỹ sắc gây chấn động.
Tim ta bắt đầu đập loạn, hơi thở gấp gáp.
Trong đầu ta, chỉ còn âm thanh của những giọt mưa “tí tách” rơi trên ô của hắn.
Nghe tiếng quản gia gọi hắn là “Hoắc nhị gia”, đầu óc ta quay cuồng, rồi không suy nghĩ gì mà gọi theo:
“Nhị lang.”
Hoắc Tầm Chương là nhị thiếu gia dòng chính của Định Quốc Công phủ.
Ta là vị hôn thê của hắn, hắn là phu quân của ta.
Vậy ta gọi hắn là “Nhị lang” hoàn toàn chẳng có gì sai.
Được rồi, ta thừa nhận, ta đã động lòng vì nhan sắc.
Nhưng, đời người ngắn ngủi mấy chục năm, những thứ không mang theo khi sống cũng chẳng giữ được khi chết, tất cả đều là phù du.
Dù trời có lớn, đất có rộng, cũng không bằng niềm vui của ta là lớn nhất!
Hoắc Tầm Chương dù là nam phụ si tình thì sao?
Ngày sau hắn sẽ vì nữ chính mà đâm sau lưng ta thì đã sao?
Ít nhất bây giờ, chỉ cần hắn đứng đó, cũng đủ khiến ta hài lòng rồi.
Hắn độc thân.
Hắn lại còn mang đến cho ta giá trị cảm xúc.
Vậy thì cứ tận hưởng niềm vui trước đã.
Chủ yếu là một tâm lý của người chơi.
03
Ta nhanh chóng bước tới, chui vào dưới chiếc ô của Hoắc Tầm Chương.
Hương thơm lạnh lẽo của gỗ thông bao trùm lấy ta.
“Đại tiểu thư…”
Quản gia gọi ta, nhưng ta làm ngơ, giả vờ như không nghe thấy.
Ta giơ tay nắm lấy tay áo của Hoắc Tầm Chương đang cầm ô, quay đầu lại nói với quản gia.
“Nhị lang đã tới đón ta rồi, quản gia cứ quay về Cô Tô trước đi.”
Nguyên thân của ta là đại tiểu thư của nhà họ Nguyễn ở Cô Tô, nổi tiếng là hiền thục dịu dàng.
Khi ta xuyên không tới, thân xác này đã ngồi trên thuyền rước dâu rồi.
Ta nghĩ rằng cha mẹ nguyên thân không có mặt thì dễ dàng trốn thoát, nhưng không ngờ, tên quản gia này lại vô cùng tinh ranh.
Suốt đường đi hắn luôn miệng lải nhải, nhiều lần thử thăm dò ta.
Để tránh bị lộ tẩy, tốt hơn hết là nhanh chóng tống khứ hắn đi sớm.
Quản gia im lặng không nói gì.
Ta giật nhẹ tay áo của Hoắc Tầm Chương, ngước mặt lên, ánh mắt đầy mong chờ nhìn hắn, nũng nịu.
“Nhị lang, chàng nói gì đi?”
Đôi mắt của Hoắc Tầm Chương hơi hạ xuống.
Hắn nhìn lướt qua tay áo bị ta nắm chặt, sau đó từ từ quay sang nhìn ta.
Ánh mắt đen tuyền của hắn lạnh lẽo, tĩnh mịch như hồ nước sâu không đáy, khiến người khác không thể nào nhìn thấu.
Đôi môi mỏng khẽ động, hắn dường như muốn từ chối.
Ngón tay ta siết chặt hơn.
Đúng lúc đó, một cơn gió thổi tới, khiến lọn tóc của ta vướng vào chiếc khuy trên áo hắn.
Hoắc Tầm Chương khựng lại, ánh mắt một lần nữa rũ xuống.
Chốc lát sau, khi ta tưởng rằng hắn sẽ từ chối tiếp, không ngờ Hoắc Tầm Chương lại gật đầu!
Hắn cho quản gia và những người khác lui đi, bảo thuyền chở đồ cưới tiếp tục dọc theo kênh mà tiến về kinh thành.
Không chỉ vậy, hắn còn đuổi luôn cả hạ nhân theo mình đến từ phủ Định Quốc Công.
Chưa đến một tuần trà, trên bờ chỉ còn lại ta và hắn.
Hoắc Tầm Chương nói, hắn sẽ đưa ta đi đường bộ.
04
Cỗ xe ngựa lăn bánh trên quan đạo.
Ta ngồi tựa vào cửa sổ, không chút ngại ngùng mà nhìn chằm chằm vào Hoắc Tầm Chương.
Bầu trời vẫn rơi những hạt mưa nhỏ.
Hoắc Tầm Chương cưỡi ngựa bên cạnh xe.
Hắn khoác một chiếc áo choàng đen, che khuất phần lớn khuôn mặt.
Nhưng vẫn có những giọt nước mưa rơi xuống từ vành nón, chảy qua sống mũi cao, lướt qua môi, cằm, rồi xuống yết hầu và cuối cùng tan biến trong cổ áo.
Vẻ đẹp của hắn vừa cấm dục vừa đầy quyến rũ, xen lẫn với cảm giác lạnh lẽo đầy tổn thương.
Thật sự quá sức hấp dẫn.
Chỉ có điều, theo như miêu tả trong sách, nam phụ Hoắc Tầm Chương vốn là người ôn nhu như ngọc.
Nhưng kẻ trước mắt này, từng nét trên mặt đều không giống người dễ chịu.
Tuy nhiên, cũng có thể hiểu được.
Đến đoạn này, cốt truyện đã gần kết thúc.
Hoắc Tầm Chương đã vất vả lo toan cho nữ chính Vân Hi Nguyệt suốt mấy năm trời, cuối cùng lại trắng tay, tận mắt chứng kiến người mình yêu sánh đôi cùng kẻ khác.
Người có tâm lý kém một chút, chắc đã trở nên đen tối và oán hận cả thế giới rồi.
Hắn chỉ lạnh lùng một chút, có gì sai?
Trời nắng nóng, có hắn bên cạnh cũng giúp hạ nhiệt mà!
“Nhị lang!”
Ta gọi hắn.
“Mưa ngày càng nặng hạt rồi, chàng vào xe tránh mưa đi!”
Cỗ xe này là Hoắc Tầm Chương vừa thuê trong thành.
Lão xà ích (*) không rõ ngọn nguồn, nghe ta gọi Hoắc Tầm Chương thân mật như vậy, liền nghĩ chúng ta là phu thê trẻ.
(*) Xà ích: người điều khiển xe ngựa.
Hoắc Tầm Chương đã nhẹ giọng đính chính, nhưng lão xà ích cố chấp không thay đổi, hắn cũng không thèm quan tâm nữa.
Lúc này, lão xà ích vui vẻ hùa theo ta.
“Công tử, nhìn trời mưa này chắc còn lâu mới ngớt. Nếu ngài bị dính mưa mà cảm lạnh, phu nhân không chỉ lo lắng mà còn phải bận lòng chăm sóc.”
“Đúng đó, đúng đó!”
Ta âm thầm tán thưởng lão xà ích một lời khen.
Ngươi nói hay lắm, nói nữa đi.
Tuy nhiên, Hoắc Tầm Chương hoàn toàn không nể tình.
Hắn mắt nhìn thẳng, lạnh lùng đáp.
“Không cần.”
Ta còn chưa kịp khuyên thêm, thì Hoắc Tầm Chương đã quất roi vào mông ngựa, thúc nó chạy lên phía trước.
Lão xà ích có lẽ cảm thấy ngại thay cho ta, liền vội vàng nói đỡ.
Ta xua tay.
“Không sao không sao. Nếu hắn bị bệnh, ta sẽ chăm sóc hắn.”
Nhưng không ngờ, người cuối cùng đổ bệnh lại không phải hắn, mà là ta.
05
Ta lên cơn sốt cao vào giữa đêm.
Trước khi ngủ, tiểu nhị của khách điếm mang tới một bình trà ấm, ta uống hai chén, sau đó bắt đầu cảm thấy nóng bức.
Trong cơn mơ hồ.
Có một bàn tay lạnh lẽo chạm lên trán ta.
Ta theo bản năng ôm lấy bàn tay đó, cả người dường như muốn dán sát vào.
Trong cơn mông lung, ta lại ngửi thấy mùi hương gỗ thông.
Không biết đã qua bao lâu, ta cảm thấy mình sắp nổ tung vì nóng.
Ta đẩy tất cả mọi thứ xung quanh ra xa, những gì phát ra nhiệt.
Vẫn chưa đủ, ta bắt đầu giật tung y phục của mình.
Có ai đó nắm lấy tay ta, giọng khàn khàn ngăn cản.
Hắn nói gì đó, nhưng đầu ta như hỗn độn, chỉ bản năng thì thào.
“Nóng quá…”
“Khát quá…”
“Nước…”
Rồi, “bõm”
Ta bị ném vào nước mát.
Nước tràn vào miệng và mũi, ta quẫy đạp loạn xạ, hét lên cầu cứu.
Phía sau có tiếng cười khẽ vang lên.
“Chậc! Thật đúng là một con mèo hoang!”
Ai?
Mèo hoang?
Nói ta sao?
Ta lập tức dựng ngược lông, phản ứng gay gắt.
Ta muốn đứng lên.
Đúng lúc đó, một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay ta.
Ngón tay thô ráp, làn da mát lạnh.
Cái lạnh đó khiến ta rùng mình.
Trong chốc lát, ý thức của ta trở nên tỉnh táo hơn.
Ánh mắt ta tập trung lại, nhìn thấy Hoắc Tầm Chương.
Hắn đã thay một bộ y phục mỏng màu xanh mây, tóc đen nửa buộc.
Những giọt nước thấm ướt y phục của hắn, thấm cả vào mái tóc.
Cả đôi mắt lúc nào cũng lạnh lùng vô cảm của hắn cũng ướt đẫm.
Một vẻ đẹp mờ ảo và gợi cảm vô cùng.
Mỹ nam quá mê hoặc.
Ta nhìn xuống cổ áo của hắn.
Chợt nghĩ, giống như giọt mưa ban ngày, ta muốn chui vào khám phá bên trong hắn.
Liệu nó sẽ rộng lớn, hay là tinh tế?
Nhất định phải nhìn thấy, sờ vào mới biết được.
Sự táo bạo nổi lên từ lòng can đảm của ta.
Ta túm lấy cổ áo Hoắc Tầm Chương, cong người tới và cắn lên đôi môi hắn.
Thật lạnh.
Ta khẽ thở dài.
Tay siết chặt, kéo hắn vào bồn tắm.
Nước bắn tung tóe.
Hoắc Tầm Chương dường như cũng phát sốt, đôi môi nóng rực đến đáng sợ.
Sóng nước dập dềnh.
Làm đầu óc ta một lần nữa quay cuồng.
Khi vòng eo ta bị nắm chặt, ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hoắc Tầm Chương hỏi.
“Ta là ai?”
“Nhị lang! Chàng là Nhị lang của ta…”