Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA NHẬN NHẦM PHU QUÂN Chương 2 TA NHẬN NHẦM PHU QUÂN

Chương 2 TA NHẬN NHẦM PHU QUÂN

7:32 sáng – 01/11/2024

06

Một đêm cuồng nhiệt đầy khó chịu đã qua.

Mưa tạnh, mây tan.

Khi ta mở mắt, ánh sáng ban mai đã tràn ngập căn phòng.

Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào phòng, sạch sẽ ngăn nắp.

Còn người nam nhân bên giường, thì y phục chỉnh tề, gương mặt lạnh lùng, không nhìn ta.

Như thể đêm hoang dại vừa qua chỉ là một giấc mơ.

Nhưng ta chắc chắn, đó không phải là mơ.

Chưa kể đến những dấu vết xanh tím trên người ta, mà những chi tiết rõ ràng đêm qua cũng không phải là điều có thể xuất hiện trong mơ của kẻ chưa từng trải qua.

Hơn nữa, cảm giác cứng rắn, nóng bỏng nơi bụng dưới của Hoắc Tầm Chương, nếu chưa từng đích thân chạm vào, thật khó tưởng tượng nổi nó tuyệt vời đến mức nào!

Ôi không được.

Đêm qua sốt quá hồ đồ, có những điều ta chưa kịp tận hưởng trọn vẹn.

Cần phải củng cố và khám phá lại ngay thôi.

“Nhị lang.”

Ta mím môi, mắt trông chờ nhìn Hoắc Tầm Chương.

Lưng hắn dường như cứng lại một chút, từ từ quay đầu nhìn ta.

Ta xoay người, nằm úp vào chiếc gối mềm, mặt đỏ bừng, nhìn hắn chăm chăm.

Ý mời gọi không thể nào rõ ràng hơn.

Phòng yên lặng trong ba giây.

Bất chợt, Hoắc Tầm Chương đứng dậy, lao về phía cửa.

Bóng lưng hắn trông thật gấp gáp và vô tình.

Ta: “…”

Đầu óc ta hơi choáng váng, hoàn toàn trống rỗng.

Phải mất một lúc lâu, ta mới nhận ra…

Ta bị bỏ rơi sao?

Hoắc Tầm Chương mặc quần vào là không nhận ta nữa sao??

Tên nam nhân bội bạc!!

Thôi vậy.

Coi như ta đã thuê được một nam nhân.

Mà còn là miễn phí!

Huhu.

Tiếc là do sốt mà đầu óc ta mờ mịt, chẳng nhớ được cảm giác thế nào!

Ta tức giận đấm xuống giường.

“Cạch”

Cửa phòng đột nhiên mở ra.

Hoắc Tầm Chương quay lại.

07

“Ngươi quay lại làm gì? Cười nhạo ta sao? Hừ, ngươi cũng chỉ có vậy thôi. Thật sự nghĩ ta cần ngươi sao?”

Ta lập tức cứng người, cố gắng dùng chút kiêu ngạo cuối cùng để đáp trả hắn.

Hoắc Tầm Chương ngẩn ra một lúc.

Ngay sau đó, trên khuôn mặt trắng bệch của hắn dần xuất hiện sắc đỏ nhàn nhạt.

Không rõ là vì tức giận hay xấu hổ.

Hắn mở miệng, giọng khàn khàn, răng nghiến lại kêu ken két.

“Ngươi đã thử qua người khác?”

Ta có thể chịu thua chuyện này sao?

Ta nhếch môi, ba phần mỉa mai, ba phần lạnh lùng, bốn phần không sợ hãi.

Vừa định nói thì Hoắc Tầm Chương bỗng vươn tay về phía ta.

“Vậy có vẻ như, ngươi cũng không cần đến thuốc này nữa.”

Ta ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc bình thuốc nhỏ màu trắng trong lòng bàn tay hắn, theo phản xạ hỏi.

“Thuốc gì?”

Lông mi Hoắc Tầm Chương khẽ động, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người ta, rồi từ từ lia xuống dưới…

Tất cả đã rõ ràng.

Hóa ra, hắn không phải đi không nói một lời, mà là đi lấy thuốc cho ta?

Còn là thuốc bôi ở chỗ đó.

Mặt ta lập tức nóng ran.

Ta bắt đầu co người vào chăn.

Nhưng lại bị đè xuống.

Ta ngước mắt lên.

Hoắc Tầm Chương cúi xuống, nhìn thẳng vào ta.

Khóe môi hắn hơi cong, một nét cười thoáng qua.

Cũng lúc đó, ta mới phát hiện, môi hắn đã bị ta cắn rách một chút.

Một vẻ đẹp đầy sức quyến rũ và hoang dại.

Huhu.

Thật quá mê người.

Không biết có phải ánh mắt ta quá trần trụi hay không, nhưng sắc đỏ trên mặt Hoắc Tầm Chương lại lan ra tận vành tai.

Hắn giơ tay che mắt ta, hương gỗ thông phảng phất xung quanh.

Hoắc Tầm Chương khẽ ho một tiếng, rồi nghiêm túc hỏi một câu không đứng đắn chút nào.

“Có cần ta giúp không?”

“……Không cần.”

Ta vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.

Giục hắn: “Ngươi ra ngoài trước đi!”

Hoắc Tầm Chương im lặng một lát, giọng trầm khàn đáp lời.

Nhưng khi rút tay về, ngón tay chai sần của hắn nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt ta.

Cảm giác tê tê ngứa ngứa, khiến tim ta khẽ rung lên.

08

Mọi thứ đã thay đổi.

Ngay cả cơn gió thu phả vào mặt cũng ngọt ngào.

Hoắc Tầm Chương đang đánh xe.

Ta vén rèm xe, tựa cằm nhìn hắn.

Hoắc Tầm Chương nghiêng mặt, đường nét cằm sắc bén của hắn tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

“Hạ rèm xuống, gió lạnh.”

“Không muốn.”

Ta từ chối, sau đó tìm chuyện để nói.

“Sao tiểu nhị của khách điếm lại thay người rồi? Hôm qua khi chúng ta vào, tên tiểu nhị miệng lưỡi ngọt lắm, sao hôm nay không thấy nữa?”

Hoắc Tầm Chương nghiêng đầu nhìn ta một cái, sau đó lắc đầu, hờ hững nói.

“Có lẽ hắn có việc nhà nên xin nghỉ.”

“Ồ.”

Ta cũng không để tâm, lại cố tình hỏi hắn.

“Tại sao phải mua chiếc xe ngựa này? Còn nhất quyết tự mình đánh xe?”

Hôm qua, Hoắc Tầm Chương bỗng nhiên bỏ ra năm mươi lượng bạc, mua lại chiếc xe ngựa này từ tay lão xà ích, còn học đánh xe từ lão ấy.

Hoắc Tầm Chương im lặng hồi lâu, chỉ nói hai chữ.

“Tiện lợi.”

Ta tiến lại gần, cằm gần như chạm vào vai hắn.

“Tiện lợi cái gì chứ?”

Hoắc Tầm Chương không trả lời nữa.

Ta lại ghé sát hơn.

Hơi thở của ta phả lên gáy hắn, nhanh chóng khiến da sau cổ hắn ửng đỏ.

Ta cười ngọt ngào, đầu ngón tay chọc vào eo thon của Hoắc Tầm Chương: “Có phải tiện để làm thế này không…”

Lưng Hoắc Tầm Chương cứng lại, ngay cả cổ họng cũng như co thắt.

Phải một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng cảnh cáo ta.

“Đừng có mà làm loạn.”

Giọng nói khàn đục, trầm thấp, đầy kiềm nén và gợi cảm.

09

Hoắc Tầm Chương rất chu đáo.

Trên đường đi, hắn đánh xe, ban đêm nghỉ trọ cũng do hắn lo liệu chu toàn.

Còn ta chỉ việc ăn, uống, ngủ, và vui chơi.

Nhưng có một điều, Hoắc Tầm Chương không còn để ta tiếp cận gần nữa.

Liên tiếp hai đêm ngủ lại ở khách điếm, hắn vẫn giữ mình, so với Liễu Hạ Huệ còn hơn cả Liễu Hạ Huệ.

Ta không khỏi nghĩ nhiều.

Chẳng lẽ hắn đang giữ mình trong sạch vì nữ chính Vân Hi Nguyệt?

Vì vậy mà sau một đêm hoang đường, hắn quyết tâm thay đổi bản thân?

Quả không hổ danh là nam phụ si tình.

10

Thế giới này đúng là kì lạ.

Nghĩ gì liền gặp đó.

Hôm ấy, vừa mới an bài xong ở khách điếm, ta liền gặp một đôi nam thanh nữ tú.

Nam tuấn nữ kiều, cả hai đều vận áo trắng, thực sự là một đôi thu hút sự chú ý.

Khi ta nhìn họ, họ cũng nhìn ta.

Không, nói chính xác là nhìn Hoắc Tầm Chương bên cạnh ta.

Họ quen nhau?

Trong thoáng chốc, ta đã đoán ra được thân phận của đôi nam nữ ấy.

Nữ chính Vân Hi Nguyệt và nam chính thiên mệnh của nàng, Cố Chi Lâm.

Vậy đây chẳng phải là hiện trường của tuồng tu la sao?

Ta liếc nhìn Hoắc Tầm Chương.

Quả nhiên, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.

Sắp đánh nhau rồi.

Sắp đánh nhau rồi!

Tâm trạng hóng hớt của ta lập tức bùng nổ.

Cảm giác bực bội vì bị Hoắc Tầm Chương lạnh nhạt bỗng dưng tiêu tan.

“Cô nương kia đẹp thật đấy.”

Ta cố tình chọc vào eo Hoắc Tầm Chương, giọng điệu khoa trương.

Hoắc Tầm Chương tránh ánh mắt, chỉ lạnh lùng nói.

“Tiểu nhị của khách điếm bảo cuối phố có quán canh dê rất ngon, có muốn đi ăn không?”

Hắn nắm lấy cổ tay ta định kéo đi.

Nhưng Vân Hi Nguyệt đã tiến đến.

Cố Chi Lâm bên cạnh nàng chủ động chào Hoắc Tầm Chương.

“Diên Thanh.”

Diên Thanh? Diên Thanh là ai?

Ta cảm nhận rõ lực siết trên cổ tay mình bỗng nhiên mạnh hơn.

Hắn gọi Hoắc Tầm Chương sao? Tại sao lại gọi hắn là Diên Thanh?

Chẳng lẽ đó là tự của Hoắc Tầm Chương? Cổ nhân quả thật thường gọi bằng tự của những người thân quen.

Ta đang còn thắc mắc, đã thấy Hoắc Tầm Chương đáp lại một cách hờ hững, sau đó quay lại nhìn ta.

“Rốt cuộc có muốn đi không?”

Nhìn vào mắt hắn, ta có thể thấy Hoắc Tầm Chương đang rất muốn rời khỏi đây.

Ta quan sát kỹ hắn.

Giữa đôi lông mày tuấn tú là sự phiền muộn của một kẻ yêu mà không thể có được.

Thôi được.

Ai bảo hắn hiện giờ rất được lòng ta chứ?

Thế nên ta thuận theo, gật đầu lia lịa.

“Muốn, muốn, đi thôi, đi thôi!”

Hoắc Tầm Chương khẽ thả lỏng sắc mặt.

Nhưng không ngờ, vừa đi được hai bước, đã có người gọi lại.

“Diên Thanh.”

Lần này là giọng nữ.

Vân Hi Nguyệt, ánh trăng sáng trong lòng Hoắc Tầm Chương.

Ta cứ nghĩ hắn sẽ do dự, ngập ngừng, không bước tiếp.

Nhưng không, hắn không dừng lại, mắt thấy sắp bước ra khỏi đại sảnh, Vân Hi Nguyệt đuổi theo.

“Diên Thanh, đã lâu không gặp, tìm một chỗ ngồi uống trà nhé?”

Hoắc Tầm Chương không quay đầu lại.

“Không cần.”

Vân Hi Nguyệt: “……Nàng ta là ai?”

Hoắc Tầm Chương lạnh lùng: “Liên quan gì đến ngươi?”

Vân Hi Nguyệt vẫn không chịu từ bỏ.

Nàng chắn trước mặt ta và Hoắc Tầm Chương, nhìn chằm chằm vào ta.

Đôi mắt đẹp của nàng dừng lại trên tay Hoắc Tầm Chương đang nắm chặt tay ta, ánh mắt nàng nóng bỏng, chứa đựng sự thù địch rõ rệt.

“Nghe nói ngươi đi đón vị tiểu thư nhà họ Nguyễn ở Cô Tô, có lẽ đây chính là nàng ta?”

Câu hỏi rõ ràng là hỏi Hoắc Tầm Chương, nhưng mắt lại nhìn ta.

Rõ ràng là đang chất vấn ta.

Vậy nên ta tự giới thiệu, vẫy tay chào nàng.

“Chào ngươi, ta là Nguyễn Linh.”

Sắc mặt Vân Hi Nguyệt lập tức trở nên khó coi.

Nàng không nhìn ta nữa.

Thay vào đó, nàng ngẩng đầu, mắt đăm đăm nhìn Hoắc Tầm Chương, cắn môi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói.

“Diên Thanh, ngươi thân thiết với nàng ta như vậy, thật sự là…”

“Liên quan gì đến ngươi!”

Hoắc Tầm Chương hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Hắn nhíu mày, sát khí tỏa ra khắp người, quay người, hắn nhìn về phía Cố Chi Lâm, cảnh cáo hắn.

“Quản tốt người của ngươi.”

Nói xong, hắn kéo ta đi, như thể muốn tránh xa thứ gì đó vô cùng nguy hiểm.

Trong đầu ta đầy dấu chấm hỏi.

Vậy thôi sao?

Sao ta cảm giác như Vân Hi Nguyệt có vẻ rất quan tâm đến Hoắc Tầm Chương?

Ngược lại, Hoắc Tầm Chương đối với nàng ta dường như chẳng hề lưu luyến gì.

Nhưng cũng chưa chắc, có thể Hoắc Tầm Chương đang áp dụng chiêu lạt mềm buộc chặt, lùi một bước để tiến hai bước cũng nên?

Những mối tình tay ba, hai nam tranh một nữ, chẳng phải thường có kiểu tình tiết như vậy sao?

Lúc nào cũng là sự giằng co, kéo đẩy đến cực hạn.

Tự cho là đã hiểu rõ, ta không nhịn được bèn chọc Hoắc Tầm Chương.

“Này, chơi thế này dễ mất đấy.”

Hoắc Tầm Chương: “??”

Ta quay đầu nhìn lại, Vân Hi Nguyệt vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt luyến lưu không rời bóng lưng Hoắc Tầm Chương.

Ta bĩu môi.

“Dây diều mà thả dài quá thì dễ đứt, nhưng cũng không trách ngươi được.”

Đã là nam phụ si tình, thì kết cục đã định trước rồi.

Hoắc Tầm Chương sững người một lúc, sau đó sắc mặt hắn trở nên tối sầm, giọng mỉa mai.

“Ngươi thật biết hiểu lòng người.”

Ta: “……”

Chó cắn Lữ Động Tân.

Ta không muốn chấp với hắn, nhưng còn một thắc mắc nữa.

“Tại sao bọn họ gọi ngươi là Diên Thanh?”

Hoắc Tầm Chương khựng lại, lưng hắn như cứng đờ trong chốc lát.

“Đó là tự của ta.”

“Ồ.”

Đúng như ta đoán.

“Tự đó nghe hay không?”

“Hả?”

“Diên Thanh, nghe hay không?”

“……Hay.”

Hoắc Tầm Chương đột nhiên nhìn thẳng vào mắt ta: “Vậy gọi một tiếng nghe xem.”

Ta hơi mệt mỏi: “Diên Thanh.”

“Ừm.”

Hắn đáp một tiếng.

Giọng hắn vẫn thản nhiên, nhưng khóe miệng đã cong lên, ngay cả AK cũng không kìm nén được.

Đây là sở thích quái gở gì vậy?

Ta đang thầm nghĩ, thì nghe hắn nhấn mạnh.

“Từ nay về sau gọi vậy.”