Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại CHÚNG TÔI CÙNG GIẢ VỜ MẤT TRÍ NHỚ Chương 4 CHÚNG TÔI CÙNG GIẢ VỜ MẤT TRÍ NHỚ

Chương 4 CHÚNG TÔI CÙNG GIẢ VỜ MẤT TRÍ NHỚ

4:36 chiều – 30/10/2024

8
Ngày tôi rời đi, Hứa Niệm đến tiễn, nét mặt chất chứa bao niềm lưu luyến. Cô ấy ôm chặt tôi, nước mắt giàn giụa, những lời dặn dò như nỗi lòng không dứt. Tôi đành bất lực cười nhẹ:
“Chỉ là đi du học thôi mà, có phải đi luôn đâu.”
Trước khi máy bay cất cánh, điện thoại chợt rung lên, một tin nhắn từ Hứa Niệm hiện ra:
【Lục Phóng đuổi theo cậu rồi.】
Tôi ngập ngừng nhìn màn hình, cuối cùng chẳng đáp lại, chỉ xóa tin nhắn rồi tắt máy, lòng cũng khẽ trĩu nặng.
……….
Thời gian ở nước ngoài trôi qua trong guồng quay học tập và những ngày bận rộn. Dù cố gắng không nghĩ đến quá khứ, nhưng những lúc mệt mỏi đến kiệt sức, tôi vẫn không khỏi nhớ về quãng thời gian từng có với Lục Phóng. Nhớ đến những ngày bên cạnh anh ấy, một chút bình yên, một chút ấm áp, cũng là những tháng ngày vui vẻ nhất trong đời tôi.
Tính ra thì ngày anh ấy kết hôn cũng đã gần đến rồi. Nhiều lần tôi cầm điện thoại định nhắn tin hỏi thăm Hứa Niệm, nhưng lại không biết nên nói gì, cứ viết rồi lại xóa, cuối cùng cũng chẳng hỏi han gì cả. Như cảm nhận được tâm trạng của tôi, vào đêm trước lễ cưới, Hứa Niệm gọi điện đến:
“Ngày mai Lục Phóng sẽ kết hôn rồi, A Cảnh, cậu thật sự không định tranh giành một lần nữa sao?”
Tôi im lặng, không biết phải trả lời thế nào.
Mối quan hệ giữa tôi và Lục Phóng đã trở thành trò cười trong giới, bảo tôi quay lại ư? Với tư cách gì đây? Nhưng lòng lại như có tảng đá đè nặng, một nỗi trống vắng khó tả.
Hứa Niệm kiên nhẫn nói thêm:
“Gần đây, mình đi dự tiệc cùng ba, tình cờ gặp lại Lục Phóng. Anh ấy thay đổi rất nhiều, trầm lặng và trầm ổn hơn hẳn. Nếu không nhìn kỹ, có lẽ mình đã không nhận ra nữa. Cậu biết không, mình cứ có cảm giác, nếu cậu bỏ lỡ lần này, có lẽ sẽ hối tiếc cả đời.”
Tôi chỉ biết cười gượng, nói vài câu qua loa rồi chuyển đề tài, lòng vẫn cứ như có gì đó bị khuấy đảo.
…..
Đêm khuya, tôi trằn trọc không sao ngủ được, trong vô thức mở điện thoại và lướt qua ứng dụng đặt vé. Ngón tay đã lướt đến gần nút xác nhận, nhưng nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt của Lục Phóng hôm đó, lòng tôi lại bị dội một gáo nước lạnh. Tôi thoát ra khỏi ứng dụng, tắt điện thoại.
Một đêm không ngủ trôi qua, sáng sớm tôi đi ra ngoài chạy bộ để xua tan những nghĩ ngợi vẩn vơ.
Khi mở cửa, trước mắt tôi là hình ảnh một người đàn ông ngồi tựa vào cửa, cả người có phần mệt mỏi, tóc tai lộn xộn. Bị tiếng động làm tỉnh giấc, anh ta ngước lên nhìn tôi, ánh mắt đầy những cảm xúc ngổn ngang. Tôi chết lặng, như bị sét đánh ngang tai.
“Lục Phóng, sao anh lại ở đây?”
Lục Phóng đứng dậy, bộ vest chỉnh tề thường ngày giờ đã nhăn nhúm, trông anh có chút luộm thuộm mà tôi chưa từng thấy trước đây. Anh nhìn tôi rất lâu, cuối cùng chỉ thốt ra một câu đơn giản:
“Anh đã hai ngày chưa ăn gì rồi.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, anh bước vào nhà, như thể đã quen thuộc với từng góc nhỏ, đi thẳng vào phòng tắm mà không một lời giải thích. Tôi ngẩn người đứng trước cửa nhà tắm, nhìn cánh cửa vừa đóng lại mà chẳng biết phải làm gì.
Không lâu sau, bên trong vọng ra giọng anh, yếu ớt và khổ sở:
“A Cảnh, anh thật sự đói quá rồi.”
Tôi: “…”
Dù gì cũng là ở nơi đất khách quê người, không thể thấy chết mà không cứu được.
Tôi vào bếp, nấu một tô mì đơn giản, đặt lên bàn. Lục Phóng từ phòng tắm bước ra, khoác chiếc áo choàng của tôi, mái tóc vẫn còn ướt rủ xuống trán, dáng vẻ lười biếng mà tự nhiên. Không nói gì, anh ngồi xuống và bắt đầu ăn, đôi đũa không dừng lại cho đến khi đã húp cạn bát nước mì. Tôi chỉ im lặng đứng dọn dẹp, nhưng rồi bị bàn tay ấm áp của anh nắm lấy.
“A Cảnh, anh thật sự rất nhớ em…”
Đôi mắt đa tình ấy đầy nỗi buồn, như thể nhìn lâu thêm chút nữa sẽ khiến người ta chìm đắm. Tôi quay đi, bình thản rút tay ra, giữ giọng lạnh nhạt:
“Anh ăn xong rồi thì có thể đi rồi.”
Nhưng anh nhanh chóng chắn trước mặt tôi, đôi mắt đầy lo lắng, giọng khẩn cầu:
“A Cảnh, anh biết mình đã sai, cho anh một cơ hội để giải thích, được không?”
9
Tôi cố vùng tay khỏi sự níu giữ của Lục Phóng, nhưng anh càng siết chặt, đôi mắt sâu thẳm mang chút gì đó vừa bối rối vừa bất lực. Tôi giữ bình tĩnh, cắn chặt răng nói:
“Được, vậy anh giải thích đi.”
Lục Phóng ngẩng lên, khuôn mặt điển trai thường ngày giờ đây như phủ lên một màn u uất, đôi mắt sáng ánh lên nỗi đau thầm kín:
“Gia đình muốn anh quay về để thực hiện một cuộc liên hôn, nhưng anh không đồng ý. Hôm đó, anh không ngờ Lục Tấn Niên cũng có mặt. Chính anh ta đã lén báo với ba anh rằng anh đang ở đó. Em còn nhớ cuộc gọi hôm đó không? Đó là lúc ba anh đưa ra tối hậu thư, lấy em ra làm cái cớ để uy hiếp. Anh vốn định đuổi theo em ngay khi ra ngoài, nhưng không ngờ Lục Tấn Niên lại giở trò, đánh ngất anh… A Cảnh, lúc đó anh chưa biết phải giải thích thế nào cho em, mong em đừng giận anh nữa.”
Tôi biết trong giới của chúng tôi, ít ai có thể thoát khỏi số phận gắn bó với các cuộc liên hôn lợi ích, nhưng không ngờ Lục Phóng cũng bị kéo vào cuộc cờ này.
Một cảm giác phức tạp tràn ngập trong tôi.
Lục Phóng tiến lại gần, hương sữa tắm thoang thoảng từ anh tràn ngập không gian, thân thuộc đến lạ. Anh ngừng lại, ánh mắt khẩn khoản:
“Anh trốn ra đây rồi, A Cảnh, đừng đuổi anh đi được không?”
Bất giác, tôi nhận ra hôm nay lẽ ra là ngày trọng đại của anh, ngày anh chính thức ràng buộc đời mình trong cuộc liên hôn đầy toan tính kia. Nhưng giờ đây, anh lại đứng trước mặt tôi, đôi mắt cháy bỏng.
Đang định hỏi thêm thì điện thoại của tôi bỗng reo vang – Là Lục Tấn Niên gọi đến. Tôi liếc qua Lục Phóng, thấy anh khẽ mím môi, thần sắc thoáng chút lạnh lẽo. Tôi mở loa ngoài, giọng Lục Tấn Niên lập tức vang lên, đầy vẻ chất vấn và không chút khách sáo:
“Cô giấu Lục Phóng ở đâu? Lê Cảnh, cho dù cô thích cậu ấy thì có làm sao, cậu ấy là con nhà họ Lục, trừ khi rời khỏi gia đình này, nó sẽ không bao giờ có thể cưới cô! Nhà họ Lục không cần một người phụ nữ không trong sạch và không có gia thế.”
Tôi bật cười:
“Lục Tấn Niên, anh nói dối nhiều đến mức tin luôn vào lời mình rồi à? Hay để tôi kể lại mọi thứ anh đã làm để bám theo tôi cho cả thế giới nghe?”
Phía bên kia, Lục Tấn Niên im bặt, rồi cúp máy không một lời đáp lại.
Tôi đặt điện thoại sang một bên, ngẩng lên nhìn Lục Phóng. Anh vẫn đứng đó, đôi mắt đờ đẫn, như thể vừa nhận ra một sự thật mà anh cố tình trốn tránh. Cuối cùng, anh cúi đầu, đầy vẻ thất vọng:
“Vậy là em đã nhớ lại hết rồi.”
Tôi không đáp, chỉ nhìn anh, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Ánh mắt của Lục Phóng lộ rõ nỗi buồn, vẻ trầm lặng ít khi thấy ở anh. Anh thở dài, vẻ nghịch ngợm thường ngày đã tan biến, rồi khẽ nói:
“Vậy… anh không làm phiền em nữa.”
Anh quay lại, mặc lại bộ quần áo cũ, chuẩn bị ra về. Ra đến cửa, anh bước đi được vài bước rồi lại ngoái đầu nhìn tôi, như muốn níu kéo một chút hy vọng cuối cùng. Tôi nhìn theo bóng dáng anh, rồi gọi:
“Lục Phóng.”
Ánh mắt anh vụt tắt, sự thất vọng dường như lan tràn trên khuôn mặt anh. Anh cúi đầu, khẽ lẩm bẩm gì đó, rồi rời đi. Khi bóng dáng anh đã khuất, tiếng chuông điện thoại lại vang lên – là Hứa Niệm.
“Lục Phóng vừa đến chỗ cậu phải không?”
“Ừ.”
Nghe vậy, Hứa Niệm hít vào một hơi dài:
“Mình biết mà! Anh ấy bỏ trốn khỏi lễ cưới đấy. Ba anh ấy tức giận đến nỗi muốn truy lùng khắp nơi để đưa anh ấy về.”
Tôi khẽ nhếch môi:
“…Anh ấy hiện không còn ở đây nữa.”
“Không thể nào! Lục Phóng còn có thể tìm ai ngoài cậu chứ? Anh ấy phải cầu xin mãi mình mới dám tiết lộ địa chỉ cho… À.”
Hứa Niệm chợt dừng lại, ngập ngừng như nhớ ra điều gì, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề, giả bộ cười:
“Chờ cậu về nước, mình nhất định sẽ đền tội.”
Tôi bật cười nhẹ, đáp:
“Coi như cậu đã bán đứng mình rồi đấy.”
Giọng của Hứa Niệm bỗng trở nên nghiêm túc:
“Nhưng thật lòng mình cảm thấy Lục Phóng là người duy nhất có thể khiến cậu thực sự hạnh phúc. Trong suốt thời gian ở bên anh ấy, cậu đã thay đổi, nhẹ nhàng và tươi sáng hơn. Tin mình đi, có lẽ anh ấy chính là định mệnh của cậu.”
Định mệnh hay không thì tôi không dám chắc, nhưng ít lâu sau, tôi gặp lại Lục Phóng. Và lần này, anh lại xuất hiện ngay cạnh bên – dưới vai trò mới là người hàng xóm của tôi.
10
Ban đầu, tôi chọn cách phớt lờ Lục Phóng, nhưng dường như anh chẳng hề nhận ra, vẫn kiên nhẫn như trước.
Mỗi sáng, khi tôi vừa mở cửa chuẩn bị ra ngoài, anh đã đứng sẵn đợi với bữa sáng kiểu Trung mà tôi thích. Đến tối, lúc trở về, vẫn là dáng anh dựa hờ trên bậc cầu thang, tay cầm thêm cả bữa tối vì biết buổi sáng tôi đã từ chối. Sự kiên trì của anh từng ngày dần dần trở thành câu chuyện quen thuộc trong khu trọ, ai cũng biết và xì xào bàn tán.
Lục Phóng gặp ai cũng nói là đang cãi nhau với tôi, anh đang cầu tôi tha thứ. Thỉnh thoảng, vài người bạn thân thiết cũng nói giúp cho Lục Phóng vài câu. Để tránh bạn bè nhắc đến anh, tôi đành phải nhận bữa sáng và tối mà anh chuẩn bị mỗi ngày.
Nhưng Lục Phóng lại được đà lấn tới, trong túi đựng đồ ăn, anh bắt đầu kẹp thêm mấy mẩu giấy nhỏ, trên đó là những nét vẽ vụng về đến buồn cười. Hình người thì trông méo mó chẳng khác nào vẽ bằng tay không thuận, những cánh hoa vẽ xiêu vẹo chẳng ra hình dáng gì, nhưng ngây ngô một cách chân thành. Có lần, tôi đem kể với Hứa Niệm, cô ấy bật cười đến chảy nước mắt:
“Lục Phóng mà vẽ dở đến vậy à, không ngờ luôn.”
Tôi cũng không nhịn được mà cười, nhưng Hứa Niệm lại nghiêm túc:
“Thôi nào, cậu thử thách cũng sắp đủ rồi, đừng để đến lúc người khác cướp mất anh ấy thì hối hận không kịp!”