Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CỨU RỖI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN Chương 4 CỨU RỖI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Chương 4 CỨU RỖI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

2:48 chiều – 30/10/2024

Ngay sau đó, ta nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng, cảm thấy cuối cùng những ngày tháng qua ta không hề uổng phí.

Dù Bùi Cảnh Huyền ăn của ta, uống của ta, lại còn dùng tiền của ta để mua đồ tặng ta.

Nhưng mà, hắn đã tặng ta đồ đấy!

Đây chẳng phải chứng tỏ ít nhiều ta cũng có một vị trí trong lòng hắn sao.

Dù sau này hắn hồi phục trí nhớ cũng sẽ không để ta rơi vào kết cục thảm thương.

Tốt! Đứa trẻ ngoan!

Ý định tìm cho hắn một cô nương tốt càng trở nên kiên định.

Ta nắm lấy tay hắn, hòa mình vào đám đông đông đúc trên cây cầu bắc qua sông.

Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của ta, nếu có nơi nào thích hợp nhất để nảy sinh tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, thì nhất định chính là ở đây.

Đèn hoa vừa được thắp lên, dòng người tấp nập, một ánh nhìn thoáng qua, tình duyên đã định trọn đời.

Ta dựa vào lan can cầu, hỏi: “A Huyền, ngươi thấy cô nương đối thơ kia thế nào?”

Da trắng như ngọc, cổ tay trắng ngần như tuyết, nhan sắc đúng chuẩn kiểu bạch nguyệt quang lạnh lùng, ngay cả ta nhìn cũng động lòng.

Bùi Cảnh Huyền liếc mắt qua, rồi thu lại ánh nhìn, lạnh nhạt đáp: “Không thế nào cả.”

Ta lại hỏi: “Vậy còn cô nương kia, người đang chọn trâm châu thì sao?”

Mắt ngọc mày ngài, hoạt bát linh động, đúng kiểu ngọt ngào mà ta thích nhất!

Bùi Cảnh Huyền vẫn không biểu cảm: “Ồn ào.”

Ta cau mày không đồng tình: “A Huyền, ngươi phải có lễ độ.”

Sao có thể nói về các cô nương như thế được.

Bùi Cảnh Huyền chỉ đáp: “Vâng.”

Ta tiếp tục nhìn quanh trên cầu.

Bạch nguyệt quang không thích, cô nương ngọt ngào cũng không ưa.

Trong nguyên tác, nữ chính được miêu tả thế nào nhỉ?

Đúng rồi, là một nữ hiệp mặc hồng y, phiêu bạt giang hồ.

Ta tìm khắp nơi để đối chiếu nhưng vẫn không tìm được cô nương nào giống nữ chính.

Ta thở dài, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ hắn chỉ thích nữ chính kiểu đó thôi sao?”

Bùi Cảnh Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào ta: “A tỷ nói gì vậy? Nữ chính gì chứ? A tỷ sốt ruột muốn gả ta đi để cùng hai vị nam thiếp kia hưởng ba người thế giới sao?”

Lời buộc tội vô cớ này làm ta sững sờ.

“Nếu A tỷ đã chán ghét ta, nói thẳng ra là được, ta tự nhiên sẽ rời đi. Cớ gì lại phải giả bộ ân cần trước mặt ta như thế?”

Gì cơ, ta ăn ngon, uống ngon, cho ngươi chơi vui, còn bị ngươi chửi là kẻ giả tạo ư?

Ta cũng bắt đầu nổi nóng.

“Ngươi nếu không vui thì tự mình đi đi, cần gì ta phải đuổi? Tấm lòng tốt lại bị xem là lòng dạ kẻ xấu!”

Ta nhét mạnh chiếc đèn hoa lê vào tay hắn, tức giận chạy về phía đầu kia của cầu.

Trên đường, ta càng nghĩ càng bực.

Từ khi xuyên không đến giờ, mỗi đêm ta đều mơ thấy mình bị làm thành nhân cầm, ngâm trong thùng nước, bị kiến cắn nát da thịt, sống không được, chết cũng chẳng xong.

Nỗi sợ hãi đó như sắp nhấn chìm ta, ta không muốn chết.

Vì thế ta phải ngày ngày cố lấy lòng Bùi Cảnh Huyền. Giờ thì hay rồi, còn bị hắn chê cười là kẻ có tâm địa xấu xa.

Thật là vô ơn! Ta giận dữ đá vào gốc cây liễu bên sông.

Không ngờ trượt chân, ta ngã thẳng xuống dòng nước lạnh buốt.

Ta muốn khóc mà không có nước mắt, vì ta không biết bơi!

Được rồi được rồi.

Nói chết đuối thì thật chết đuối đây, cái miệng quạ đen của ta!

Ta ra sức vùng vẫy, nhưng vô ích.

Lạnh giá khiến ta bắt đầu chuột rút, cơ thể mất hết sức lực.

Trước khi mất đi ý thức, ta chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt đầy lo lắng.

11

Sau khi ngã xuống nước, ta mắc một trận ốm nặng. Và từ đó, ta không còn gặp lại Bùi Cảnh Huyền nữa.

Vì việc ta rơi xuống nước, cha nương của nguyên chủ giận dữ, họ đã cho dừng các buổi học của thầy đồ và đuổi Bùi Cảnh Huyền đến Xuân Phong Viện.

Tất cả chuyện này ta mới biết được sau khi khỏi bệnh. Trong lòng ta có chút phức tạp.

Sau khi bình tĩnh lại, ta nhận ra rằng hôm đó mình đúng là lo chuyện bao đồng, A Huyền dù sao cũng là đại phản diện Bùi Cảnh Huyền của tương lai.

Hắn có con đường riêng của mình, ta không có quyền can thiệp, cũng không đủ sức mà can thiệp.

Hơn nữa, một kẻ như ta, chỉ là vai pháo hôi, lo lắng cho kết cục của phản diện thì thật nực cười.

Đêm hôm đó cũng chính là Bùi Cảnh Huyền đã cứu ta. WXét về tình lẫn lý, ta nên đến cảm ơn hắn một tiếng.

Tính theo ngày, người từ kinh thành chắc cũng đang trên đường tới đón hắn rồi.

Những ngày cuối cùng này, ta không thể để công sức gây dựng thiện cảm của mình uổng phí.

Ta đến Xuân Phong Viện.

Nơi này vẫn không có gì thay đổi.

Nam thiếp 1 và nam thiếp 2 đang nằm trên ghế phơi nắng, thấy ta tới vội vã đứng dậy đón chào.

Ta hỏi: “Bùi Cảnh Huyền đâu?”

Nam thiếp 1 và nam thiếp 2 liếc nhau, ánh mắt đầy vẻ kỳ lạ.

“Hắn tự nhốt mình trong phòng, cũng không ăn cơm cùng chúng ta, ai mà biết hắn đang làm gì.”

“Đúng thế, từ khi hắn chuyển đến, mỗi đêm ta đều nghe thấy những âm thanh kỳ lạ. Không chừng hắn bị ma ám rồi đấy!”

Khóe miệng ta giật giật, cái quái gì thế này?

Ta khuyên các ngươi nên cẩn trọng trong lời nói, Bùi Cảnh Huyền sắp trở thành đại ma đầu rồi đấy.

Nói mấy lời như vậy, đến lúc mười cái đầu cũng không đủ để chém đâu.

Ta đẩy cửa phòng Bùi Cảnh Huyền, bên trong không có ai.

Ngoài chiếc giường có dấu vết đã được sử dụng, những nơi khác đều sạch sẽ, ngăn nắp như cũ.

Ta cúi mắt, Bùi Cảnh Huyền chắc vẫn còn giận.

Nếu vậy, ta cũng không cần đến trước mặt hắn mà gây phiền phức, tránh việc giảm bớt thiện cảm.

Mấy ngày tiếp theo, ta ngoan ngoãn ở trong viện đọc sách. Mùa thu đã đến, nhưng lũ muỗi không hề giảm bớt.

Mỗi sáng thức dậy, trên cổ ta lại xuất hiện vài vết đỏ.

Ta bực bội xoa xoa, cái thế giới quái quỷ này đến một cái hương muỗi cũng không có.

Đúng lúc đó, một tên tiểu đồng vội vã chạy vào, ngã nhào xuống đất.

“Tiểu thư, không xong rồi! Phủ chúng ta bị bao vây rồi!”

12

Trong đại sảnh, cha nương của nguyên chủ đã bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ chết khiếp.

Cả phủ Thẩm rộng lớn, chỉ còn mình ta – kẻ đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước – vẫn còn giữ được bình tĩnh mà nói chuyện.

Ta siết chặt lòng bàn tay, cố nặn ra một nụ cười: “Vị tướng quân này, tới phủ chúng ta có việc gì cần làm?”

Người đến liếc ta một cái lạnh lùng, sát khí mạnh mẽ khiến ta run lên, chân như muốn khuỵu xuống.

“Ngươi chính là Thẩm Thư Diên, kẻ có 99 nam thiếp?”

Ta lảo đảo, cái danh này cũng quá khó nghe rồi.

Ta cố gắng giữ nụ cười: “Đúng là ta, có việc gì không?”

Người đó đột nhiên rút kiếm ra, kề thẳng vào cổ ta: “Ngươi đã lăng nhục tiểu hầu gia nhà ta, đáng chết.”

Mắt ta tối sầm, kịch bản này đến quá nhanh khiến ta không kịp phản ứng.

Chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết, một giọng nói vang lên: “Phi Thiên, dừng tay.”

Ta ngẩng đầu nhìn, là Bùi Cảnh Huyền – người ta đã lâu không gặp.

Hắn mặc trên người bộ y phục màu đen, gương mặt như ngọc.

Không thể nói rõ được, khí chất của hắn dường như đã thay đổi, mà cũng như chưa từng thay đổi.

Lúc này, khi ánh mắt ta chạm vào ánh mắt của hắn, ta mới nhận ra, đôi mắt hắn sâu thẳm như xoáy nước vô tận, có thể nuốt chửng ta.

Ta bối rối dời tầm mắt, trong chớp mắt linh tính lóe lên.

Bùi Cảnh Huyền… đã sớm khôi phục ký ức! Tim ta đập mạnh, ta không khỏi nhắm mắt lại.

Có phải ta sẽ chết không? Chắc là sẽ chết.

Ta đứng yên lặng, chờ đợi phán quyết cuối cùng.

Ta chờ rất lâu, không dám thở mạnh, cho đến khi xung quanh trở nên yên tĩnh.

Hả? Hắn đi rồi sao?

Ta khẽ nhấc mí mắt lên, chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm. Bất ngờ, ta lại chạm phải đôi mắt sâu thẳm đó một lần nữa.

Bùi Cảnh Huyền ngồi trên ghế chủ tọa, lông mày hơi nhướng lên, khóe môi như có như không nụ cười, nhìn ta.

Ta biết là không thể né tránh được nữa, bèn cười gượng: “A… Bùi Cảnh Huyền, ngươi khỏi bệnh rồi sao?”

Hắn khẽ gật đầu, không nói lời nào.

Ta ráng sức tìm chuyện để nói.

“Chuyện đó… không ngờ ngươi lại là tiểu thiếu gia thất lạc của phủ tướng quân, chúc mừng ngươi.

“Nghe nói kinh thành có nhiều thứ kỳ lạ và các loại kỳ môn độn giáp, chắc ngươi sẽ thích.”

……

Bùi Cảnh Huyền vẫn im lặng.

Ta thực sự không biết phải nói gì thêm, cuối cùng bối rối buông một câu khô khan.

“Chúc ngươi thượng lộ bình an.”

Bùi Cảnh Huyền không phản ứng gì, đột nhiên lên tiếng: “A Tỷ chẳng phải đã từng hứa với ta rằng, ta muốn gì, tỷ cũng sẽ bồi thường đó sao?”

Ta cố nhớ lại, đúng là có chuyện đó, liền gật đầu.

Lông mi của Bùi Cảnh Huyền khẽ rung: “Ta muốn tỷ.”