8
Sau đêm đó, trạng thái của Bùi Cảnh Huyền bình thường hơn nhiều.
Mặc dù hắn vẫn bám dính lấy ta, nhưng ít nhất không còn bộ dạng yếu đuối như một chú chó nhỏ sẵn sàng rơi nước mắt bất cứ lúc nào nữa.
Cuối cùng, ta cũng thuyết phục được hắn không còn ngủ chung phòng với ta.
Hắn chuyển sang ngủ ở gian phòng bên cạnh phòng chính.
Ta đã nghĩ rằng Bùi Cảnh Huyền sẽ không vui, dù sao đó cũng chỉ là gian phòng dành cho hạ nhân.
Nhưng không ngờ đôi mắt hắn sáng rực, đồng ý ngay, vui vẻ như được nhận quà.
Để tạo thiện cảm, ta còn đặc biệt mời đại phu giỏi nhất trong thành đến khám bệnh cho hắn.
Biết đâu nếu ta có thể chữa khỏi bệnh cho Bùi Cảnh Huyền, lập tức từ kẻ thù biến thành ân nhân cứu mạng, sau này sẽ không lo bị hắn trả thù.
Đáng tiếc, từng đoàn đại phu đến rồi đi, sau khi bắt mạch xong đều lắc đầu thở dài.
“Bệnh của tiểu công tử, theo lý thuốc men khó mà chữa khỏi, chỉ có thể đợi cơ hội tự nhiên mà hồi phục.”
Ta nhìn Bùi Cảnh Huyền ngoan ngoãn ngồi ngây ngẩn trên ghế, thở dài một tiếng.
Được thôi.
Nếu có thể dễ dàng thoát khỏi số phận bị tiêu diệt, thì cũng quá đơn giản rồi.
Cuối cùng, ta cũng giải tán được 96 trong số 98 người thiếp của nguyên chủ.
Dưới sự can thiệp mạnh mẽ của cha nương nguyên chủ, ta giữ lại hai người.
Cha nương nguyên chủ nhìn ta với vẻ mặt đầy thất vọng.
“Diên Nhi, rốt cuộc con làm sao vậy? Trước đây con là thích họ nhất mà.”
“Bùi Cảnh Huyền đó rốt cuộc cho con uống loại thuốc mê gì? Nếu con không giữ họ lại, sau này chắc chắn sẽ hối hận!”
Ta: ……
Thôi được.
Dù sao so với 98 người, giữ lại 2 người cũng đã là tốt lắm rồi.
Hơn nữa —— hai người này thực sự rất đẹp trai!
Cầm kỳ thi họa, tứ thư ngũ kinh đều tinh thông.
Điều quan trọng nhất là, họ rất hiểu lòng người. Chỉ cần ta liếc mắt một cái, họ đã biết ta muốn gì.
Đúng là cuộc sống của người giàu có! Thích, thích quá đi!
Để giúp Bùi Cảnh Huyền, người lúc nào cũng bám dính lấy ta, có việc để làm trong hai tháng tới, ta đã lên kế hoạch thời gian biểu nghiêm ngặt cho hắn và còn mời vài thầy đồ đến dạy.
Ban đầu, Bùi Cảnh Huyền cực kỳ phản đối cái lịch trình dậy từ lúc gà gáy, ngủ khi mặt trời lặn, lại còn có cả bài học đêm.
Nhưng khi ta ôm ngực nói: “A Huyền phải cố gắng học tập, sau này mới có thể bảo vệ tỷ tỷ”, hắn lập tức đồng ý mà không do dự.
Các thầy đồ đã nghe danh Thẩm Thư Diên đáng sợ, ai nấy đều che ngực khi đến gặp ta, lo sợ rằng ta sẽ bắt họ làm thiếp.
Khi được hỏi về yêu cầu học tập cho Bùi Cảnh Huyền.
Ta mỉm cười nhẹ.
“Không cần lo về khoa cử, càng kỳ lạ, càng tinh tế, càng khó học càng tốt.”
Ta muốn nhấn chìm hắn trong biển kiến thức.
9
Thực tế đã chứng minh.
Chiến thuật “biển đề” của thế kỷ 21 rất hiệu quả.
Bùi Cảnh Huyền ngày nào cũng dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.
Không còn thời gian để khóc lóc trước mặt ta nữa.
Trong những ngày Bùi Cảnh Huyền bận rộn học hành, ta thường tới Xuân Phong Viện, gác chân lên và thảnh thơi cùng hai vị nam thiếp còn sót lại bồi dưỡng tình cảm.
Ta đã nghĩ kỹ rồi.
Chỉ cần bình an vượt qua được ải Bùi Cảnh Huyền, ta sẽ dẫn hai mỹ nam này du sơn ngoạn thủy, sống một cuộc đời an nhàn tự tại.
Trước khi xuyên không, ta vốn chỉ là một kẻ làm công ăn lương không có chí hướng lớn lao, ngày ngày bị ép cạnh tranh và làm việc quần quật.
Giờ may mắn đến được thời đại không cần cạnh tranh, lại còn sở hữu gia sản bạc triệu và mỹ nam bên cạnh, đương nhiên ta phải hưởng thụ thoải mái rồi.
Chỉ có điều, hai vị nam thiếp này lại có vẻ rất oán hận Bùi Cảnh Huyền.
Ngày ngày rì rầm bên tai ta.
Nam thiếp 1 ghen tị đến đỏ cả mắt: “Thê chủ đúng là sủng ái Bùi Cảnh Huyền, không chỉ vì hắn mà giải tán hết huynh đệ của chúng ta, giờ còn sẵn lòng bỏ ra số tiền lớn dạy hắn đọc sách viết chữ. Đúng là tổ tiên hắn có phúc phần lớn mới được thê chủ ân sủng như vậy!”
Ta: ?
Lịch trình từ sáng sớm đến khuya là ân sủng sao? Đây chẳng phải còn đáng sợ hơn cả mười tám tầng địa ngục sao?
Một kẻ làm công ăn lương khổ sở đến từ thế kỷ 21 như ta thực sự không thể hiểu nổi.
Nam thiếp 2 thì đau lòng như thể trời đất sụp đổ: “Bùi Cảnh Huyền tên đó lòng dạ thâm sâu, thê chủ nhất định không thể để hắn mê hoặc. Nhìn cái dáng vẻ lúc nào cũng cắn môi rơi lệ của hắn, làm gì giống như một người xuất thân từ gia đình đoan chính? Rõ ràng là người trong chốn phong trần!”
Ta: Đây là đang nói Bùi Cảnh Huyền là kẻ “trà xanh” sao??
Đừng nói bậy chứ.
Hắn chỉ là yếu đuối, nhút nhát mà thôi! Từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, còn bị nguyên chủ lăng nhục, mà có thể thành ra thế này, không biến thành kẻ biến thái đã là tốt lắm rồi.
Hắn có điểm nào giống người trong chốn phong trần, trà xanh gì chứ?
Hơn nữa, ta đến từ thế kỷ 21, hắn có phải “trà xanh” hay không, ta còn không nhìn ra sao?
Đây đúng là nói quá mà! Đang nói dở thì Bùi Cảnh Huyền bưng một bát chè lê đến đón ta.
Sau hơn một tháng học hành, tay nghề nấu nướng của hắn giờ đã thuần thục, món ăn và điểm tâm làm ra chẳng kém gì đầu bếp trong phủ.
Hắn lướt qua hai vị nam thiếp một cách lạnh nhạt, rồi nhìn về phía ta: “A tỷ, chúng ta về thôi.”
Những lúc nghỉ ngơi, Bùi Cảnh Huyền thỉnh thoảng sẽ làm vài món ngon hoặc đồ chơi thú vị cho ta.
Ta gật đầu, tạm biệt hai vị nam thiếp cúi đầu như chim cút, rồi cùng Bùi Cảnh Huyền rời đi.
Trong đình, ta và Bùi Cảnh Huyền ngồi đối diện.
Ta khen ngợi: “A Huyền, món chè lê này ngươi làm ngày càng ngon rồi!”
Đôi mắt Bùi Cảnh Huyền sáng lên: “Vậy A Huyền sẽ làm cho A tỷ suốt đời được không?”
“Được, được.”
Ta không để ý lắm đến câu nói đó.
Chỉ còn mười mấy ngày nữa, người của phủ tướng quân sẽ đến tìm hắn.
Lúc đó, Bùi Cảnh Huyền sẽ trở thành đích tử cao quý của phủ tướng quân, cho dù có nhận ta làm tỷ tỷ, cũng sẽ không bao giờ vì ta mà vào bếp làm chè nữa.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn thêm lần nữa. Những ngày qua, ta thật sự có chút không nỡ rời xa hắn.
Vừa đẹp trai lại vừa nghe lời, bảo gì làm nấy, giống như một chú chó Samoyed không có lo lắng gì.
Nghe nói trên đường hồi kinh, Bùi Cảnh Huyền sẽ gặp nữ chính nhỉ?
Hắn sẽ yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên, vì nàng mà cuồng si, vì nàng mà lao đầu vào tường.
Đáng tiếc, nữ chính lại định mệnh là của nam chính.
Họ sẽ trải qua vài trăm vòng tình yêu đầy đau khổ.
Bùi Cảnh Huyền sẽ âm thầm bảo vệ, cũng có thể ngang nhiên đoạt lấy tình yêu.
Nhưng dù cuối cùng có được nữ chính, hắn lại chẳng thể có được trái tim nàng, và vì thế mà buồn bã, trầm lặng.
Nghĩ đến cảnh Samoyed buồn rầu ủ dột, ta không khỏi chau mày.
Bùi Cảnh Huyền giơ tay vẫy vẫy trước mặt ta: “A tỷ, người không vui sao?”
Ta nhìn hắn, hắn cũng mỉm cười nhìn lại ta.
Tim ta mềm lại.
Nếu ta có thể thay đổi kết cục của bản thân, vậy có phải —— ta cũng có thể thay đổi kết cục của Bùi Cảnh Huyền không?
Nếu như Bùi Cảnh Huyền không yêu nữ chính, liệu hắn có tránh được việc cuối cùng bị nam chính chém dưới lưỡi kiếm?
Ta khẽ cười khổ.
Ngay cả bản thân ta còn không biết liệu khi Bùi Cảnh Huyền hồi phục ký ức, hắn có tha cho ta hay không.
Vậy mà ta lại lo lắng cho kết cục của hắn.
Thật là…
10
Ngày hôm sau.
Hiếm khi ta không bắt Bùi Cảnh Huyền đi học, mà dẫn hắn ra ngoài dạo phố.
Hội hoa đăng diễn ra đúng vào ngày hôm nay.
Ta dẫn Bùi Cảnh Huyền ra ngoài, vừa để tăng thêm thiện cảm, lại vừa muốn… thử xem liệu có gặp được cô nương nào khiến hắn động lòng không.
Biết đâu đấy, nếu Bùi Cảnh Huyền thật sự để ý một cô nương nào đó, đến lúc đó ta vừa làm mối, vừa làm tỷ tỷ, tỷ lệ sống sót của ta chắc chắn sẽ tăng cao, đúng không?
Ta cười tủm tỉm hỏi Bùi Cảnh Huyền: “A tỷ hôm nay dẫn ngươi ra ngoài chơi, ngươi có vui không?”
Bùi Cảnh Huyền gật đầu, ánh mắt hắn luôn dừng lại ở những món đồ chơi mới lạ trên sạp hàng bên đường.
Ta nhìn theo hướng ánh mắt hắn, là một chiếc đèn lồng hoa lê.
“Ngươi muốn không?” Ta hỏi Bùi Cảnh Huyền.
Hắn lại gật đầu, thế là ta phất tay, mua ngay lập tức.
Ta đưa chiếc đèn lồng cho hắn: “Này, A tỷ mua cho ngươi.”
A tỷ đối tốt với ngươi như vậy, sau này đừng biến A tỷ thành nhân cầm nhé.
Ngọn nến chập chờn, ánh sáng lấp lánh chiếu lên gương mặt Bùi Cảnh Huyền, tạo nên những bóng mờ lay động.
Bùi Cảnh Huyền nhận lấy chiếc đèn lồng, cúi đầu nhìn một lúc, rồi đột nhiên đưa lại cho ta.
Ta ngẩn ngơ không hiểu, cảm thấy như hắn đang làm trò con nít: “Lại không thích nữa à?”
Hắn lắc đầu, mãi sau mới thốt ra được mấy chữ: “Thích, nhưng tặng cho tỷ.”
Ta sững sờ.