Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA CÓ HAI PHU QUÂN Chương 1 TA CÓ HAI PHU QUÂN

Chương 1 TA CÓ HAI PHU QUÂN

3:33 sáng – 30/10/2024

Đây là năm thứ ba ta xuyên không. Hệ thống của ta đến muộn.

“Thưa ký chủ, phu quân của người đang trên đường đến kinh thành để xử lý công vụ, xin người giữ vững hình tượng và chờ đợi tình tiết diễn ra.”

Ta mở to đôi mắt vô hồn, ngạc nhiên: 

“Phu quân của ta đang trên đường đến kinh thành….”

“…Vậy người trên giường ta là ai??? “

1

“Chuyện gì vậy? Nàng không thoải mái sao?”

Thân thể cứng đờ của ta khiến người bên cạnh chú ý. Cánh tay mạnh mẽ của chàng ấy vòng qua ta, kéo cả người ta vào lòng, hương thơm từ chàng ấy tràn ngập quanh ta.

Lúc mới xuyên qua thế giới này, ta bị thương khi đuối nước, hai mắt không nhìn cái gì cũng mờ ảo, cơ thể thường xuyên lạnh lẽo. 

Phu quân Giang Hạc Liên của ta có thân thể ấm áp, dù là mùa hè hay mùa đông chàng ấy luôn ôm ta thật chặt để giữ ấm. Ta cũng rất yêu thích cảm giác an toàn mà vòng tay này mang lại. 

Lúc này lời của hệ thống làm ta bối rối, ta vô thức đưa tay chạm vào cơ thể người bên cạnh.

Vẫn là cơ bụng vẫn tám múi ấy, vẫn là cánh tay mạnh mẽ ấy, ngay cả khi ăn táo cũng đầy sức mạnh.

Sao có thể không phải là một người chứ! 

Người nằm bên cạnh phát ra một tiếng hừ nhẹ, ta lập tức bừng tỉnh thu tay lại. Ta và chàng ấy da kề da, mới sáng sớm với tư thế lộ liễu thế này, chút thay đổi nhỏ cũng dễ dàng bị nhận ra. Chàng nắm tay ta trong bàn tay lớn, giọng khàn khàn nói:

“Thê tử, đừng trêu ghẹo ta nữa, đêm qua nàng khóc lóc nói không muốn, nhưng giờ lại chính nàng khơi mào, còn ta là người chịu khổ.”

Nói xong chàng ấy đưa tay xoa bóp eo ta, mặt ta đỏ bừng vùi sâu vào ngực chàng ấy. Đêm qua thật là huyên náo, nếu không phải ta giở trò cũ là rơi nước mắt, chàng ấy có lẽ vẫn chưa tha cho ta.

2

“Hệ thống, ý ngươi là phu quân mới cưới của ta là nam chính trong thế giới này sao?”

“Chàng ấy là vị tướng quân bị thương lạc đến ngôi làng nhỏ này. Năm tháng trước, chàng ấy được thuộc hạ tìm thấy, sau khi hồi phục trí nhớ đã vội vàng trở về kinh thành xử lý công vụ.”

“Vậy người bên cạnh ta là ai?”

Ta cố gắng mở mắt thật to. Ta không hoàn toàn là người mù, chỉ có thể gọi là cận thị nặng… nặng… rất nặng. Trước mắt mọi thứ đều mờ mịt, màu sắc lẫn vào nhau thành những mảng lớn. Người ở ngay trước mặt ta, ta cũng không nhìn rõ đó là ai.

“……”

Hệ thống dường như đang sốc trước diễn biến cốt truyện đầy lỗi này, nên im lặng không nói nên lời. Ta gọi vài tiếng nhưng không có ai đáp lại, lập tức hiểu ra hệ thống này chẳng giúp ích gì.  Công dụng duy nhất là báo cho ta biết ta đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cổ đại hư cấu.

Nam chính là đại tướng quân chiến công lẫy lừng, trước khi xuất chinh đã hứa hôn với nữ chính, chỉ đợi ngày chiến thắng trở về để thành thân.

Nhưng trong trận chiến, nam chính bị địch mai phục, rơi xuống vực sâu và bị dòng sông cuốn trôi đến một ngôi làng nhỏ, được nữ phụ cứu giúp. Nữ phụ nhìn trang phục và ngọc bội của nam chính, đoán rằng chàng ấy có xuất thân cao quý nên nảy sinh ý đồ muốn xây dựng tình cảm với chàng ấy. 

Tuy nhiên, khi thuộc hạ của nam chính tìm thấy chàng, chàng ấy không có chút tình cảm nào với nữ phụ. Nữ phụ không cam lòng để nam chính ra đi, dựa vào ân cứu mạng để ép chàng ấy đưa nàng rời khỏi ngôi làng nhỏ.

Tiếp theo là mở đầu quen thuộc của những tiểu thuyết ngắn: 

 “Hôn phu của ta chiến thắng trở về, mang theo một nữ nhân.”

Sau đó là nữ phụ gây rối, nam chính và nữ chính hiểu lầm lẫn nhau, cuối cùng nữ phụ có kết cục thê thảm, nam nữ chính hạnh phúc bên nhau.

3

Nhưng vì hệ thống bị chậm trễ, cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo ngay từ đầu. 

Còn ta là vai nữ phụ, vừa xuyên không tới thì thấy nam chính đang ngã gục bên bờ sông, ta hoảng loạn vấp vào hắn rồi ngã vào dòng nước, đập đầu vào đá khiến mắt bị tổn thương.

Nếu không phải nam chính tỉnh lại kịp thời, thì ta đã chết đuối ngay khi vừa mới xuyên không đến. 

Nhưng, nam chính không có chút tình cảm nào với nữ phụ ư?

Ta suy nghĩ lại, trong ký ức, người đàn ông đó mỗi đêm đều yêu thương ta cuồng nhiệt, chẳng lẽ đây là biểu hiện của sự hận thù? 

Hơn nữa, chính chàng ấy là người đã cứu ta khỏi dòng nước, rồi còn dựa vào ân cứu mạng để buộc ta đáp trả ân tình, chẳng phải cũng là chàng ấy sao?

Ta nghi ngờ về cốt truyện này, và không cho rằng việc phá hỏng cốt truyện là do ta.

Hệ thống tức giận nói:

 “Sao lại không phải là do ngươi, câu cửa miệng của hắn khi gọi ngươi đã đổi từ ‘phu nhân’ đã thành ‘thê tử’, ngươi không nhận thấy điều gì khác lạ sao?”

Ta giơ hai tay ra nhún vai. 

“Không cảm thấy gì cả.”

“Ngươi…, ta bây giờ báo cho ngươi biết rằng người nằm bên cạnh ngươi đã đổi thành người khác, ngươi cũng chẳng nhận thấy gì sao.”

“Không phải vẫn là đại hán với tám múi cơ bụng sao, ăn táo cũng rất sung sức, ta sống chỉ cần vì điểm này là đủ rồi, có phải cùng một người hay không quan trọng sao? Ta thậm chí còn không biết mặt chàng ấy trông thế nào, ngươi mong ta có tình cảm với chàng ấy bao nhiêu chứ?”

“……”

Sau khi biết được cốt truyện, ta không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn sống như thường ngày. 

Hệ thống ngay từ đầu đã bảo ta phải giữ vững vai trò diễn tiếp cốt truyện, nhưng thái độ của ta chẳng thay đổi gì nhiều.

 Đôi mắt ta đã mù lòa, chẳng nhìn thấy gì, còn mong ta có thể làm được gì đây. Hơn nữa, ta không phải là diễn viên, cũng không hiểu rõ về thời cổ đại, nhận thức duy nhất của ta về nơi này là xã hội phong kiến đối với nữ nhân không mấy thân thiện, Dù đây có là tiểu thuyết hư cấu đi chăng nữa thì chắc cũng không khá hơn là bao.

Như vậy mà còn mong ta kéo cốt truyện về đúng quỹ đạo? Ta có thể chờ đợi chết già là may lắm rồi. Nói không chừng lúc nào đó lại vì mù mà lỡ bước rơi xuống sông chết đuối cũng nên.

Hệ thống bèn trò chuyện với ta, 

“Ngươi không hiểu cổ đại à? Ngươi không học lịch sử sao, ngươi học khối tự nhiên à?”

Ta lắc đầu.

“Ngươi học khối xã hội mà không hiểu cổ đại?!”

“Ta là học sinh mỹ thuật.”

“……”

Thật sự rất trùng hợp, một học sinh mỹ thuật bị mù lại xuyên không về cổ đại, chẳng giúp ích được gì.

Ta không thể nào giống những nữ chính trong tiểu thuyết khác, nào là nữ phụ lật ngược tình thế, nào là thay đổi số mệnh của nữ phụ,…Ta đi hết cuộc đời của mình cũng là khó khăn đối với ta rồi.

“Ngươi hệ thống lần sau bắt người thì chọn cho đúng đi.”

Hệ thống im lặng. Ta liền an ủi vài câu:

“Thôi nào, ngươi mắt mù chọn trúng ta, giờ ta cũng di truyền từ ngươi cái mù này rồi, chúng ta cứ mau chóng vượt qua kiếp này đi, dù sao cốt truyện cũng đã loạn thế này rồi, để ta sống sung sướng một chút đi.”

“Chúng ta giờ đều là một con châu chấu trên cùng một sợi dây rồi, quan hệ của ta và ngươi chắc chắn thân thiết hơn ngươi với mấy nhân vật chính kia, đúng không nào.”

Hệ thống thở dài, giọng đầy vẻ cam chịu:

“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

“Được rồi, ngươi có thể nhìn thấy, vậy ngươi nói cho ta xem người đàn ông bên cạnh ta hiện giờ có đẹp trai không.”

“…… Biến đi.”

4

“Ta thực sự không biết người bên cạnh ngươi bây giờ là ai, ta chỉ biết cốt truyện thôi, không biết rõ được người nào cả.”

“Hơn nữa, vì sự xuất hiện của ngươi cốt truyện đã rối tung lên hết, nam chính bị tìm thấy sớm hơn, hồi phục trí nhớ sớm hơn, và trở về xử lý công việc sớm hơn.”

Hệ thống thực sự không biết người này là ai, nhưng ta đã moi được từ miệng nó một từ “đẹp trai”.

Đẹp trai là được rồi, trong tiểu thuyết mà đẹp trai thì chắc chắn không phải là nhân vật bình thường. Biết đâu ta lại vô tình ngủ với một đại nhân vật lớn cũng nên. Ta tạm thời không nói với hệ thống, sợ nó lại phát điên.

“Thê tử, ta đã về rồi.”

Phu quân giả vờ đi săn của ta đã trở về. Ta như thường lệ lại gần nũng nịu một chút, chờ chàng ấy nấu cơm cho ta.

Hệ thống liền nói: 

“Ta thấy ngươi diễn cũng giỏi mà, không lộ sơ hở chút nào.”

Ta đáp: 

“Ta đây là tình cảm thật, không hề diễn chút nào.”

“…… Thật là bó tay với ngươi.”

Bên ngoài có người gọi. Ta nằm trên ghế xích đu đung đưa, chẳng hề có ý định đứng dậy. Mong một kẻ mù như ta đứng dậy đi mở cửa cho người khác? Đùa à, lỡ ta đi lầm rồi vấp phải đá mà chết thì sao?

Ta nhấm nháp trái cây mà nam nhân cắt sẵn cho, lắng nghe tiếng bước chân chàng ấy từ bếp kéo dài ra đến cổng sân.

Trong lòng ta than thở với hệ thống, đời này của ta chỉ có hai kiểu số phận, hoặc là số hưởng, hoặc là chết sớm. Ý là nếu không hưởng được phúc thì chết sớm cho xong. Biết đâu kiếp sau lại được hưởng phúc.

“Thời gian lâu như vậy mà chưa quay lại, chắc chắn không phải người bình thường đến tìm chàng ấy.”

“Hệ thống, ngươi có thể thuật lại cho ta nghe ngoài kia đang có chuyện gì không.”

Hệ thống im lặng một lát, cuối cùng cũng đành tường thuật lại cho ta nghe. 

 “Nam nhân của ngươi đang nói chuyện với một người đàn ông ngoài kia.”

“Hai người đó đang nói gì vậy.”

Lại một khoảnh khắc im lặng, rồi đột nhiên, bên tai ta vang lên cuộc đối thoại của hai người đàn ông. Âm thanh nghe rất lạ lẫm. Ta ngẩn ra trời đất ơi, hóa ra nam nhân này ở cạnh ta còn chơi trò đổi giọng.

“…… Giang Hạc Liên hiện đang ở kinh thành?”

“Đúng vậy, thuộc hạ đã phái người cầm chân hắn, hiện tại hắn vẫn còn đang xoay sở ở kinh thành, tạm thời chưa về được.”

“Ừ, làm cho hắn thêm phiền phức, đừng để hắn trở về quá sớm.”

“Thái tử điện hạ, ngài khi nào hồi kinh, cứ mãi ở cùng một chỗ với nữ tử kia, e rằng không hợp lễ nghi.”

Ta và hệ thống cùng mở to mắt.

Thái tử điện hạ???

5

“Không thể nào “

Hệ thống hét lên, giọng điệu vỡ òa. Chưa kịp để ta suy nghĩ kỹ hơn, bên kia đã lại vang lên tiếng nói. Người được gọi là Thái tử điện hạ, giọng nói trầm thấp, dường như đã suy tư một lúc, cuối cùng mới lên tiếng:

 “Cô tự có tính toán, Giang Hạc Liên coi trọng nàng ấy, vậy nàng ấy chính là cách tốt nhất để khống chế hắn. Giả như có thời gian để nàng ấy yêu hắn, Giang Hạc Liên sẽ không còn là biến số khó kiểm soát nữa.”

Tên thuộc hạ do dự một lát, rồi khen Thái tử anh minh.

Nói nghe thật đường hoàng, ta bĩu môi về phía không khí giơ ngón giữa lên, năm tháng rồi mà còn chưa dám lột mặt nạ ra gặp ta, để ngươi sống thêm một tuần nữa xem, để coi ngươi có còn mạnh miệng không.

Hai người lại tiếp tục nói chuyện về những thứ lặt vặt khác. Nhàm chán đến mức khiến ta buồn ngủ, hệ thống trong đầu dường như đã phát điên. Cũng phải, dù không nói rõ tên nhưng đã là Thái tử, lại còn có liên quan đến nam chính, thì chỉ có một người. Phản diện “Tiêu Thanh Lâm.”

Ta vừa mới ngủ với nam chính đã làm hệ thống phát điên, giờ lại xuất hiện thêm một phản diện. Cốt truyện này rối loạn đến mức tám trăm con ngựa con bò cũng không kéo lại nổi nữa rồi.

6

Nhưng Tiêu Thanh Lâm và Giang Hạc Liên đã đổi chỗ từ khi nào? Ta cố gắng nhớ lại, bởi vì không nhìn thấy, trí nhớ của ta cũng có chút lộn xộn. 

Năm tháng trước, hẳn là lúc Giang Hạc Liên cứu một người trên núi. Lần đó chàng ấy lên núi đi săn, rất lâu vẫn chưa trở về. Ta cứ ngỡ chàng ấy đã gặp chuyện không may, trong lòng thấp thỏm không yên, dù gì thì ở cổ đại, lên núi săn bắn bị mãnh thú giết chết là chuyện thường tình.

Nếu chàng ấy chết, ta một kẻ mù, sống ở thời đại này làm gì cũng bất tiện, rất khó mà tồn tại yên ổn. Mãi đến khi tiếng côn trùng kêu vang ngoài đồng, cổng sân mới bị đẩy ra.

“Thê tử, ta đã về rồi.”

Ta vội vã từ trong phòng chạy ra, sống ở đây lâu như vậy, ta đã quen thuộc với căn phòng này. Giang Hạc Liên lao vào, ôm chặt lấy ta như thể muốn ta hòa vào trong máu thịt của chàng ấy, mỗi lần chàng ấy đi săn về đều như vậy.

“Sao hôm nay về muộn thế.”

Lúc này Giang Hạc Liên mới nhớ ra điều gì đó, nói:

“Thê tử, hôm nay trong lúc đi săn ta gặp phải hổ lớn trên núi, may có người đi ngang qua giúp ta một tay, nhưng hắn cũng bị thương, ta đành mang hắn về nên tốn chút thời gian.”

Chàng ấy vừa nói, ta phản ứng chậm chạp, dường như trong không khí có mùi máu tanh thoang thoảng.

Ta và người đó chưa gặp nhau nhiều, chuyện chữa bệnh cho hắn, cho hắn uống thuốc đều do Giang Hạc Liên lo liệu. 

Chúng ta lần đầu tiên nói chuyện với nhau là khi hắn đã ở đây một thời gian dài, ta gần như quên mất trong nhà còn có người lạ. Hắn nhẹ nhàng chào hỏi ta, 

“Quấy rầy rồi, phu nhân.”

Ta mù mắt, tất nhiên không biết ánh mắt của hắn khi nhìn ta táo bạo đến mức nào.