16
Ta ngồi đó mà chẳng tài nào đọc nổi quyển sách trước mắt, trong đầu chỉ vang vọng câu nói kia: “Ta và Tề công tử đang bàn chuyện thân.”
Hắn thật sự muốn cưới Hứa Phi Nhi sao? Sau một hồi trăn trở, ta lệnh người chuẩn bị xe ngựa, xuất cung.
Bước vào phủ Đại Hồng Lô, trên đất quỳ một hàng dài, nhưng không thấy Tề Mặc đâu.
“Tề Mặc đâu? Bảo hắn ra gặp bản cung.”
Đại Hồng Lô phu nhân cười cợt bảo: “Tề Mặc bệnh rồi, sợ lây bệnh sang cho điện hạ.”
“Bệnh ư?” Ta lạnh lùng liếc phu nhân, “Bệnh gì?”
“Bị phát ban.”
“Để hắn ra gặp bản cung, nếu quả thực phát ban, bản cung có thể mời thái y đến xem bệnh cho hắn.”
“Nô tài không dám đâu thưa điện hạ, bệnh phát ban này dễ lây lắm.”
Ta sa sầm mặt: “Vậy bản cung tự đi xem.”
Phu nhân còn định ngăn cản thì bị thị vệ của ta kéo ra.
Ta sải bước tiến vào khu viện hẻo lánh của Tề Mặc, chỉ thấy hắn bị treo lơ lửng trên cây, người đầy vết roi rướm máu.
“Hắn đã phạm tội gì?”
Phu nhân lắp bắp không nói nên lời. Không nén nổi cơn giận, ta giáng cho bà ta một cái tát.
“Phu nhân chẳng lẽ không biết Tề Mặc là ân nhân cứu mạng của bản cung? Phu nhân đối xử với ân nhân của bản cung như thế, chẳng lẽ là không coi bản cung ra gì?”
“Nếu phủ này không chứa nổi hắn, thì để hắn ra ngoài lập môn hộ riêng!” Nói xong, ta quay sang thị nữ, “Tìm cho Tề công tử một ngôi nhà lớn ở nơi tốt.”
Ta bế ngang Tề Mặc rời phủ, lấy thuốc bôi thương tích luôn sẵn trên xe ngựa để xử lý vết thương cho hắn.
Hắn nắm chặt vạt áo, khớp tay trắng bệch, quay mặt tránh ánh mắt ta.
“Điện hạ không nên.”
“Muốn lưu lại sẹo ư?”
Sức hắn không lại ta, đành để ta cởi áo chữa trị.
Bôi thuốc kim thương lên, hắn cắn răng nắm chặt thanh gỗ trên xe, mồ hôi toát đầy trán.
Ta dùng khăn lau mồ hôi cho hắn, khi hắn ngẩng lên, ánh mắt chúng ta gặp nhau.
Đôi mắt hắn lại lóe lên ánh sáng.
“Tề Mặc, trừ ngôi vị phò mã, bản cung có thể đáp ứng ngươi mọi thứ.”
Ánh sáng trong mắt hắn thoáng chốc vụt tắt.
“Ta chẳng cần gì khác.”
“Ta đã mua cho ngươi một ngôi nhà, tránh xa những kẻ làm tổn thương ngươi. Chuyện ăn mặc dùng chẳng cần ngươi phải lo lắng.”
“Điện hạ, ta không muốn thành con chim bị giam trong lồng, xin điện hạ giữ cho ta chút thể diện.”
“Tề Mặc, chẳng lẽ ngươi nhất định phải có cái danh phận đó sao?”
Hắn nhìn thẳng vào ta, đáp: “Phải.”
Ta giận hắn không biết điều, đá vào thành xe, quay về cung trong bực tức.
17
Trong cung lại có tiểu hoàng tử ra đời.
Phụ hoàng phế truất Thái tử trước, lập tiểu hoàng tử làm Thái tử kế vị.
Phụ hoàng đến dùng bữa cùng mẫu hậu, muốn mẫu hậu truyền dạy tất cả sở học cho tiểu Thái tử, hứa hẹn ban kim bài miễn tử cho phủ Tư Đồ, đời đời vinh hiển.
“Mẫu hậu không đủ sức, dạy không nổi nữa.”
Phụ hoàng cùng mẫu hậu lại xảy ra tranh cãi, ta chỉ biết cúi đầu lặng lẽ dùng bữa.
Phụ hoàng tức giận trừng mắt, lật đổ cả bàn ăn.
Ta cầm chén cơm đến chỗ để cũng không có, đành đứng dậy hành lễ tiễn phụ hoàng rời đi.
Về đến tẩm cung của mình, thì nghe được tin Tề Mặc sắp thành thân.
Người hắn lấy là Hứa Phi Nhi.
Hắn thà lấy một thứ nữ, cũng không chịu cùng ta hưởng vinh hoa phú quý sao?
Ta cuối cùng cũng không kìm nén được, che mặt, thúc ngựa đi cướp hôn.
Ta nhốt Tề Mặc vào trong căn nhà lớn ta đã mua riêng cho hắn.
Hắn mặc bộ hỉ phục đỏ rực, làn da lại càng thêm trắng ngần.
Ta chỉ đẩy nhẹ, hắn đã ngã xuống giường.
“Ngươi không chịu ở bên bản cung, lại muốn cưới một thứ nữ? Nàng có gì tốt?”
“Ta và nàng đồng cảnh ngộ, ta thương xót nàng, muốn bảo vệ nàng.”
Mỗi lời hắn nói như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng ta.
“Bản cung không cho phép ngươi bảo vệ kẻ khác.
“Tề Mặc, ở lại bên bản cung, ngươi muốn gì có nấy.”
Hắn đẩy ta mạnh mẽ: “Người điên rồi.”
“Ta điên đấy! Ngươi là của ta, mãi mãi chỉ có thể là của ta.”
Ta mất bình tĩnh, Tề Mặc càng giãy giụa, ta càng muốn chiếm đoạt.
Phải chăng chỉ khi phá hủy thanh danh của hắn, hắn mới ngoan ngoãn ở lại đây? Khi trời tảng sáng, Tề Mặc mệt mỏi đến mức không kịp tắm, chỉ ngủ thiếp đi.
Khắp người hắn in hằn dấu vết ta để lại.
Trên đất là bộ hỉ phục bị ta xé rách cùng những vật dụng và bánh trái bị rơi xuống.
Ta chỉnh đốn trang phục trở về cung, nước vào điện, đã thấy mẫu hậu ngồi đợi trước án thư.
Người hỏi: “Con qua đêm không về, đã đi đâu?”
Ta liếm môi, khó mà mở lời.
“Môi sao lại rách thế kia?”
“Chẳng may cắn phải.”
“Cổ họng cũng khàn đến vậy, nói đi, con đã làm gì?”
Ta không dám nhìn vào mắt mẫu hậu, bịa chuyện: “Ngắm trăng.”
Mẫu hậu thường dạy ta, không thể ỷ thế mà áp chế người khác.
Nhưng ta thật sự không thể chịu được việc Tề Mặc cưới một thứ nữ.
“Người cướp hôn trên phố ngày hôm qua, là con phải không? Con đã giấu người ta ở đâu?”
Đối diện sự uy nghiêm của mẫu hậu, ta kéo vạt áo, quỳ xuống: “Mẫu hậu, nay hắn đã là người của con rồi.”
“Ta thường dạy con như vậy sao?”
“Nhi thần biết sai, sớm biết phụ hoàng có ý này, nhi thần đã không từ chối.”
Mẫu hậu nhìn ta đầy thất vọng: “A Nghi, sao con lại thừa hưởng cái tính xấu xa của phụ hoàng con như vậy chứ?”
Người phất tay áo tức giận bỏ đi, không thèm để ý đến ta nữa.
18
Vị hôn phu tương lai của ta cũng nghe thấy tiếng liền đến chất vấn.
“Ngươi dù là công chúa, nhưng cũng là thê tử của Lý gia ta. Ngươi phải thủ tiết, không thể nuôi dưỡng kẻ khác bên ngoài.”
“Bản cung muốn nuôi thì nuôi, ngươi có tư cách gì mà lên giọng trước mặt ta?”
“Ngươi… thật là phóng túng!”
Hắn ta giận đến đỏ bừng mặt, định đánh ta nhưng lại không dám.
Hứa Phi Nhi cũng chạy đến trước kiệu của ta, vừa khóc vừa cầu xin ta thả Tề Mặc.
“Điện hạ, thần nữ không thể sống thiếu Tề Mặc, nếu không lấy được huynh ấy, thần nữ sẽ chết mất. Xin công chúa điện hạ rộng lòng thương xót.”
“Sống chết của ngươi thì liên quan gì đến bản cung? Nếu còn dám đến quấy rầy bản cung, bản cung sẽ xử tử ngươi trước.”
Mẫu hậu ra mặt, chọn cho Hứa Phi Nhi một mối nhân duyên tốt, tuy là chi ba, nhưng ít nhất cũng là đích tử.
Đối với nàng ta, đây đã là một cuộc hôn nhân tốt nhất rồi.
Ta cách vài ngày lại đi thăm Tề Mặc, hắn càng ngày càng như cái xác không hồn.
Ta tặng hắn bao nhiêu vàng bạc châu báu để vui lòng, hắn cũng chẳng buồn ngước mắt nhìn.
Ta nâng cằm hắn lên: “Ngươi đừng tưởng ta có chút tình ý mà cứ làm mình làm mẩy mãi. Sự kiên nhẫn của ta là có giới hạn.”
“Vậy thì thả ta đi!”
“Sao ở bên ta ngươi lại không vui? Ngươi nói ngươi thích ta, rốt cuộc là thích con người ta, hay chỉ muốn cái danh phận phò mã?”
“Còn ngươi thì sao? Ngươi vì không cam lòng, hay có tình ý, hay chỉ vì tham đắm thân thể của ta?”
“Tề Mặc, trên giường đừng nói những lời làm mất hứng.”
Tề Mặc là kẻ chịu không nổi sự trêu chọc.
Hắn khẽ hé môi, đắm chìm trong những điều ta ngang ngược bày ra.
19
Thị nữ thân cận của mẫu hậu đến mời ta vào cung mẫu hậu.
Mẫu hậu không vấn tóc, mặc bộ y phục giản dị, quay lưng đứng trước cỗ máy kỳ lạ kia.
“Mẫu hậu.”
Người quay lại, trong mắt đầy vẻ không nỡ.
“A Nghi, đi cùng mẫu hậu có được không?”
Ta lắc đầu.
Ta đã sắp xếp đâu vào đấy, chỉ còn một bước nữa là chạm tay vào ngai vàng.
Ta không thể từ bỏ quyền lực tối thượng đã gần ngay trước mắt.
“Vậy con phải tự chăm sóc bản thân, mẫu hậu sẽ không thể ở bên con nữa.”
Ta nghẹn ngào, nước mắt dâng tràn trong đôi mắt: “Vâng.”
Ta và mẫu hậu ôm nhau, nước mắt người rơi trên vai ta.
Người từng bước, từng bước quay đầu lại, mong rằng ta sẽ đổi ý mà đi cùng người.