Trong cung mẫu hậu có hai khu vườn thần bí.
Một khu chỉ có phụ hoàng có thể tiến vào.
Một khu chỉ có mẫu hậu mới được phép đến gần.
Một hôm, ta trèo lên cây ngoài tường, thấy trong khu vườn đầy tiếng cười đùa của những nam tử.
Mẫu hậu nói rằng, đó là một nhóm phi tần khác của phụ hoàng.
“A Nghi, trong đó bất kỳ ai con cũng không nên dây dưa, nhất là kẻ mặc áo tím.”
Lúc này ta mới hay rằng phụ hoàng hề không thích nữ nhân.
1
Mẫu hậu thích nhốt mình trong khu vườn mà không một ai được bén mảng.
Ta tò mò hỏi bà bên trong đó có điều gì.
Bà đáp rằng, nơi đó chính là con đường trở về cố hương của bà, chỉ cần bà thành công, bà sẽ trở về nơi bà đã đến.
Khi ấy, ta mới sáu tuổi, ngẩng cao đầu mà không hiểu gì.
Phủ Tư Đồ rõ ràng ở hướng ngược lại kia mà.
Vả lại, chỉ cần ngồi xe ngựa là đến được.
Mẫu hậu nghiêm khắc trong việc học của ta.
Mỗi khi từ Thái Học viện trở về, ta phải theo mẫu hậu học chữ, cùng với cách tính toán không cần dùng đến bàn tính.
Phụ hoàng mỗi đêm đều đến cung của mẫu hậu, nhưng chẳng bao giờ đặt chân vào tẩm cung của bà.
Đêm ấy, phụ hoàng đột ngột bước vào tẩm cung của mẫu hậu, khi bà đang dạy ta phép toán phức tạp.
Do mãi vẫn chưa học thông, ta chưa kịp quay về phòng ngủ của mình.
Phụ hoàng giáng một cái tát mạnh lên mặt mẫu hậu.
Mẫu hậu loạng choạng, ngã đập vào góc bàn.
Phụ hoàng giận dữ quát nạt mẫu hậu vì tội cắt giảm khẩu phần của các quan viên Lê Dương.
“Nếu ngươi không làm tròn bổn phận hoàng hậu, còn có người sẵn sàng thay thế vị trí này!”
Mẫu hậu im lặng ôm lấy gò má vừa bị đánh, không một lời biện bạch.
“Đồ đàn bà ganh ghét!”
Phụ hoàng ném lại câu ấy rồi phất tay áo bỏ đi.
“Mẫu hậu…”
“Hôm nay học đến đây thôi, con về phòng nghỉ ngơi đi.”
“A Nghi muốn ở lại ngủ cùng mẫu hậu.”
Mẫu hậu bèn bảo nhũ mẫu dẫn ta ra ngoài.
2
Ta đẩy cánh cửa ra, gọi lớn đám nam tử đang cười đùa trong viện.
“Ai là Lê Dương?”
Một nam tử khoác áo tím đứng ra.
Mẫu hậu đã căn dặn không được dây dưa với hắn ta, nhưng chính vì hắn ta mà mẫu hậu phải chịu đòn roi.
“Sao ngươi dám vu oan cho mẫu hậu của ta? Bản công chúa hôm nay đến đây là để dạy ngươi một bài học.”
Hắn ta nắm chặt tay ta, nhếch mép cười giễu cợt: “Nếu như ta có thể sinh con, ngươi và mẫu hậu ngươi chỉ có thể an phận trong lãnh cung mà thôi. Hôm nay nếu ngươi động đến ta một chút, thì mẫu hậu của ngươi lại phải chịu khổ đấy.”
Hắn ta lạnh lùng nói xong, dùng sức đẩy ta ngã nhào. Bàn tay ta xước ra mấy vết thương, máu rỉ ra đau đớn.
Những lời hắn ta nói khiến ta kinh hãi.
Cuối cùng ta chỉ biết ôm lấy bàn tay đau rát mà rời đi trong câm lặng.
Đêm ấy, Quý phi Tiêu thị, người luôn đối địch với mẫu hậu, dẫn theo các phi tần khác xông vào tẩm cung của mẫu hậu, cưỡng ép mở cánh cửa cấm kỵ ấy.
Họ tố cáo trước mặt phụ hoàng, cáo buộc mẫu hậu tội danh làm loạn hậu cung, và yêu cầu xử trảm mẫu hậu cùng đám gian phu bằng hình phạt xe liệt.
Phụ hoàng lạnh lùng nhìn mẫu hậu đang quỳ trên mặt đất, khuôn mặt ông ta chẳng có lấy một tia tình cảm, nhưng lại thốt lên: “Trẫm yêu quý hoàng hậu. Ngày hôm nay, ai dám hé lộ một lời, trẫm sẽ tru diệt cả gia tộc kẻ ấy.”
Ánh mắt căm hận của Quý phi Tiêu thị cùng các phi tần khác liếc qua mẫu hậu.
Ngay sau đó, phụ hoàng ra lệnh xử tử tất cả nam tử trong viện với vẻ mặt đầy đau khổ.
Toàn bộ đều bị siết cổ bằng bạch lăng.
Kẻ mà ta không nên dây dưa – Lê Dương – cũng cứ thế mà chết đi.
Mọi người rời đi, phụ hoàng nắm chặt cằm mẫu hậu nói:
“Người mà ta yêu quý đã chết rồi, vậy kẻ mà ngươi coi trọng cũng phải chôn theo hắn”.
“Nếu lần sau còn bị phát hiện, ngôi vị hoàng hậu này ngươi cũng không cần ngồi nữa.”
Ngày hôm sau, cữu cữu ta bị giam vào ngục vì tội làm việc bất lực.
Ba ngày sau, cữu cữu ta bị buộc tội nhận hối lộ và ngay hôm sau bị giải đến Ngọ môn hành quyết.
Ngoại tổ phụ của ta quỳ ngoài điện suốt một ngày một đêm, vẫn không thể cứu sống cữu cữu.
Ông rời cung trong cơn đau đớn tận cùng, và thoáng chốc đã già đi mười tuổi.
Đêm ấy, trong cung mẫu hậu xuất hiện một tên thị vệ, do quản sự đưa vào trong viện cấm kỵ.
Ngay sau đó, phụ hoàng cũng đến.
Mẫu hậu dắt ta đứng trên bậc thềm, còn phụ hoàng không nhìn đến chúng ta một lần, cứ thế bước vào viện cấm ấy.
3
Nhũ mẫu thu dọn sách vở cho ta.
Ta nói: “Trong cung mẫu hậu có kẻ phản bội, nếu không Quý phi Tiêu thị làm sao biết được bí mật này? Ta đến cung mẫu hậu mỗi ngày mà cũng chỉ mới biết chuyện này gần đây.”
Nhũ mẫu vừa bôi thuốc lên bàn tay ta vừa cười buồn: “Hoàng hậu nương nương vốn khéo léo, trong cung vốn chẳng có nội gián. Chính vì Lê công tử đã làm thương công chúa, nên nương nương đã đưa tin này cho Quý phi.
“Nương nương không ngờ bệ hạ lại tàn nhẫn đến thế, chẳng còn tình nghĩa phu thê, thẳng tay giết chết cữu cữu người.”
Ta nhìn vết thương trong lòng bàn tay, lòng ngập tràn hối hận.
Hóa ra, chính ta đã hại chết cữu cữu.
4
Năm ta tròn mười tuổi, Thục tần được chẩn đoán có thai.
Bà vội vã về lại phủ cha nương để an thai.
Mẫu hậu liền đến tẩm cung của phụ hoàng, lật đổ bàn án, đập tan không ít đồ sứ quý.
Mẫu hậu chất vấn phụ hoàng: “Người đã hứa với thiếp chỉ sinh duy nhất A Nghi, một đứa con mà thôi!”
“Ai bảo ngươi sinh ra nữ nhi? Trẫm cần một người kế thừa ngai vàng.”
Mẫu hậu giận đến mặt đỏ bừng.
Phụ hoàng chỉ thẳng vào mẫu hậu, cảnh cáo: “Nếu hoàng tử của trẫm xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ lập tức xử tử A Nghiên.”
Mẫu hậu khuôn mặt tái nhợt, ngay lúc đó như bị rút cạn hết khí lực.
Cuối năm ấy, Thục tần sinh hạ một hoàng tử, khắp cả nước vui mừng khôn xiết.
Thục tần được phong làm Thư phi.
Khi hoàng đệ tròn hai tuổi, Tiêu Quý phi bưng đến một khay điểm tâm thơm ngon, hỏi ta liệu có ngon hay không.
Ta khẽ gật đầu.
Bà ta mỉm cười đưa cho ta một miếng: “Nếu thấy ngon, công chúa có thể mang đến cho Thái tử nếm thử được chứ?”
Ta đặt khay bánh xuống, nở nụ cười nhạt nhưng ánh mắt thì sắc lạnh nhìn Tiêu Quý phi: “Quý phi nương nương là muốn một mũi tên trúng hai đích, nhân tay ta mà trừ khử Thái tử, đồng thời liên lụy đến mẫu hậu?”
Tiêu Quý phi vẫn cười hiền từ, nói: “Điện hạ nghĩ nhiều rồi.”
Ta cầm khăn gấm lau tay: “Dẫu cho ta và Thái tử đều không còn, nương nương cũng đừng mơ tưởng ngồi lên ngôi vị Thái hậu, vì quý phi mãi mãi không thể sinh con được.”
Tiêu quý phi mặt biến sắc, lộ vẻ giận dữ, ngón tay run rẩy nói: “Ngươi đúng là giống y hệt mẫu thân đáng chết của ngươi, thật là sắc sảo!”
Bà ta quay người muốn rời đi, ta cố tình dẫm lên tà váy của bà ta.
Tiêu quý phi ngã sấp mặt, trán đập vào giả sơn.
5
Ngày trước lễ cập kê của ta, mẫu hậu vui mừng ôm chặt ta.
Mẫu hậu cười mà rơi lệ, nói: “A Nghi, mẫu hậu sắp được trở về nhà rồi.”
Hiện giờ, ta đã hiểu “nhà” mà mẫu hậu nói không phải là phủ Tư Đồ.
Mà là nơi bà ấy thường nhắc tới, một thế giới tự do và bình đẳng.
Ta lau nước mắt cho mẫu hậu, siết chặt vòng tay ôm bà, đặt cằm lên vai, sợ bà phát hiện lòng không nỡ rời xa của ta.
“Vậy mẫu hậu cứ trở về đi.”
“Mẫu hậu lo lắng cho con, nếu mẫu hậu đi rồi, một mình con làm sao sống nổi giữa thời đại ăn thịt người này? Mẫu hậu nhất định sẽ chế tạo được cỗ máy thời gian để đưa con cùng đi.”