Trong suốt mười lăm năm xuyên không đến đây, ta luôn thận trọng giữ gìn, không dám tỏ ra khác biệt dù chỉ một chút.
Thế nhưng, vào ngày ta tròn 15 tuổi, mẫu thân lấy ra một cuốn sổ nhỏ, bảo rằng nữ nhân càng cần phải hiểu chuyện hơn.
Vì vậy, người đã giảng cho ta nghe về nhân cách độc lập, về giải phóng nữ nhân, về ông Đức, ông Tài.
Những chữ đen càng nhìn càng đỏ rực.
Mẫu thân ơi, lẽ nào người cũng xuyên không đến đây sao?
1
Ta đã xuyên không.
Xuyên thành một hài nhi mới chào đời.
Khi bà đỡ bế ta đến trước mặt phụ thân, khuôn mặt phụ thân trầm hẳn xuống.
Bởi vì, ta lại là một nữ nhi.
Ta vẫn còn đang nằm trong tã lót, cố gắng hết sức để nở một nụ cười nhìn về phía người.
Mọi người trong viện đều trầm trồ, cho rằng đây chắc chắn là duyên trời ban cho phụ tử.
Phụ thân cuối cùng cũng đón ta từ tay bà đỡ, lần đầu tiên khuôn mặt nở một nụ cười.
Từ lúc đó, ta biết rằng, xuyên không về cổ đại làm nữ nhi, tuyệt đối không đẹp đẽ như trong những câu truyện cổ trang.
2
Trong vài năm đầu, ta đôi khi vẫn nghĩ đến những tình tiết trong tiểu thuyết cổ trang.
Trước khi ngủ, ta thường tưởng tượng mình là nữ chính trong một câu chuyện lớn để dễ chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chẳng bao lâu, thời đại phong kiến đã phơi bày hết sự xấu xa và đáng sợ của nó cho ta thấy.
Năm ta bảy tuổi, mẫu thân đã gửi ta đến học viện nữ nhi.
Cùng với ta còn có nữ nhi của Lý đại nhân, năm nay nàng đã mười tuổi.
Ta rất thích khăn tay mà nàng thêu, cũng làm nũng đòi nàng tặng cho ta một chiếc thêu hoa lan, thêm một chiếc thêu hoa mai nữa.
Nàng coi ta như muội muội nhỏ hay dính lấy mình, chỉ cười và đồng ý.
Sau đó, khuôn mặt nàng đỏ bừng, dặn ta đừng nghịch ngợm nữa, phải học thêu thùa thật tốt, vì sau này còn phải thêu đồ cưới cho mình.
Ta đưa tay chọc vào má nàng, trêu nàng không biết ngượng.
Nàng tức giận ném một viên giấy về phía ta.
Trước khi tan học, ta và nàng hẹn ngày mai sẽ thêu mẫu hoa lan trước.
Nhưng từ ngày hôm đó, ta không bao giờ gặp lại nàng nữa.
Ta nhớ nàng, muốn hỏi xem nàng đã thêu xong hai chiếc khăn tay chưa.
Ta hỏi lão sư, ông ấy chỉ im lặng không đáp.
Ta muốn đi tìm nàng, nhưng kể từ khi đến đây, ta chỉ có thể nhìn thấy bầu trời vuông vắn này.
Sau đó, ta nghe tỳ nữ bàn tán, mới biết rằng.
Ngày hôm đó khi về nhà, lúc xuống kiệu nàng không may bị trẹo chân, vô tình ngã vào lòng người đánh xe ngựa bên cạnh, người đó theo phản xạ đỡ lấy cánh tay nàng.
Nhưng không ngờ, đã bị người khác nhìn thấy.
Lý đại nhân sợ nàng làm ô uế thanh danh gia đình, đêm đó đã sai người chặt tay nàng.
3
Sau khi nghe tin, ta đã ngồi bên cửa sổ suốt đêm.
Ta muốn tìm một thứ gì đó để tưởng niệm nàng, nhưng chẳng tìm được gì.
Ta không đủ may mắn để xuyên vào một thời kỳ cởi mở hơn, cũng chẳng may mắn để xuyên thành vương phi hay công chúa.
Mọi cuộc đấu đá trong nội cung, mọi mối tình tài tử giai nhân đều không liên quan đến ta.
Hoặc có thể nói, không liên quan đến hầu hết nữ nhân thời đại này.
Lễ giáo và tam cương ngũ thường đè nặng lên đầu.
Ta sợ đau, cũng sợ chết.
Ta không dám có bất kỳ suy nghĩ nổi bật nào nữa, chỉ muốn giữ mạng sống cho mình.
4
Dần dần, sự thông minh và hiểu lễ của ta đã được lão sư công nhận.
Dù linh hồn ta đã hơn ba mươi tuổi, học hành vẫn nhanh hiểu hơn người khác.
Ta nghiêm túc học thuộc đức hạnh nữ nhi và các bài giảng về nữ công, dù trong lòng đã lật tám mươi cái mắt.
Ta nghiêm túc thêu thùa.
Ta nghiêm túc chấp nhận số phận.
5
Ta sắp tròn 15 tuổi, đã đến lúc bàn chuyện hôn sự.
Những lời khen ngợi của lão sư về sự hiểu lễ và thông minh của ta đã trở thành cơ hội để ta được chọn một gia đình tốt.
Có rất nhiều bà mối đến mai mối, thậm chí vài công tử của các gia đình quyền quý cũng đến hỏi thăm ta.
Phụ thân lần đầu tiên vì ta mà cười không ngớt.
Ngày nào người cũng tự hào khoe rằng, quyết định năm xưa sang nhà ngoại cầu hôn là vô cùng đúng đắn.
Cưới được mẫu thân ta, một võ tướng quê mùa như người cũng có thể sinh ra một tài nữ.
Nhà ngoại ta tuy chức quan không lớn, nhưng là dòng dõi thanh liêm qua nhiều đời.
Mẫu thân ta lại là người học rộng tài cao, phong thái hơn người.
6
Đúng vậy, mẫu thân quả là khác biệt.
Từ nhỏ ta đã luôn cảm nhận rằng khí chất của mẫu thân không giống những phu nhân khác.
Khi phụ thân ra trận, người thu xếp hành lý một cách gọn gàng, không khóc lóc sầu não, chu đáo đến hoàn hảo.
Khi phụ thân cưới thêm thiếp, người không hề gây khó dễ, sự hiền hậu cũng đến mức hoàn mỹ.
Khi gia nhân phạm lỗi, mẫu thân không bao giờ đánh đập hay trừng phạt quá mức, thậm chí nhiều lần còn giải phóng nô bộc, sự nhân từ ấy thực sự quá hoàn hảo.
Nếu nói đến thanh danh của phụ thân ngày hôm nay, ta nghĩ một nửa thành công đều là nhờ mẫu thân.
Nhưng ta luôn cảm nhận rằng trong lòng mẫu thân, có điều gì đó không ổn.
7
Cho đến tối ngày ta tròn 15 tuổi, mẫu thân mang theo một cuốn sổ nhỏ bước vào phòng ta…
Nào là giải phóng nữ nhân, ông Đức và ông Tài, ba ngọn núi lớn, nhân phẩm của con người, độc lập và tự do…
Nghe giọng nói trầm ấm của mẫu thân, não bộ của ta bỗng chốc bùng nổ!
Những từ ngữ quen thuộc ấy khiến cho DNA trong ta lay động!
Ta nắm chặt tay nhỏ của mẫu thân, gần như muốn rơi nước mắt mà thốt lên câu hỏi: “Kỳ biến ngẫu bất biến?” (Đã thay đổi hay chưa?)
Ta đã tưởng tượng ra ngay cảnh mẫu thân tiếp lời, và sau đó hai mẫu tử ta sẽ ôm nhau mà khóc thút thít.
Ta nhất định phải trách người: “Mẫu thân à, người đã lừa ta quá khổ sợ! Biết vậy chúng ta đều là đồng hương, sao không đóng cửa mà tâm sự?”
8
Thế nhưng, cảnh tượng trên đã không xảy ra.
Mẫu thân tròn mắt ngạc nhiên, đôi mắt long lanh nhìn ta đầy hoang mang: “Kỳ… kỳ cái gì?”
9
Ta cũng ngơ ngác.
Chuyện gì đây?
Mật khẩu không hoạt động sao?
10
Ta nắm chặt tay mẫu thân không buông, ngược lại còn nắm chặt hơn.
“Mẫu thân, chẳng phải người cũng đã xuyên không đến đây sao? Từ xã hội hiện đại mà đến.”
Nghe câu nói ấy, gương mặt mẫu thân có chút thay đổi.
Người thở dài, sau một lúc mới nhẹ nhàng nói: “Xuyên không, thật sự là cách diễn đạt rất chuẩn xác.”
“Chỉ có điều, xã hội hiện đại là gì?”
Lúc này, đến lượt ta mở to mắt ngạc nhiên: “Mẫu thân, người từ năm nào xuyên đến đây?”
“Năm 1940.”
Mẫu thân nhìn vào mắt ta rồi bổ sung thêm: “Năm Dân Quốc 32, còn con?”
11
Ta im lặng thật lâu.
“Con từ năm 2023 đến, con đến từ Trung Quốc hiện đại.”
12
Gió thổi nhẹ qua hiên nhà, cuốn theo những ký ức hàng trăm năm trong không gian cũ kỹ.
Từng vòng gió nhẹ luân chuyển quanh mái tóc của mẫu thân, rồi thổi qua trán của ta.
Mắt mẫu thân mở to, đôi mắt long lanh tràn đầy những cảm xúc phức tạp.
Tay người run rẩy, giọng nói cũng khẽ run.
“Năm 2023 sao? Vậy… vậy…”
Ta hiểu người muốn hỏi gì, trong lòng cũng có chút nghẹn ngào.
Ta nhìn thẳng vào mắt mẫu thân, chậm rãi đáp từng chữ một.
“Sơn hà vẫn còn, quốc thái dân an.”
13
Mẫu thân dường như chết lặng, đôi mắt long lanh chứa đầy những cảm xúc khó tả.
Người nắm chặt lấy tay ta, gương mặt ngập tràn sự khẩn thiết và hy vọng.
“Quân địch thì sao?”
“Đã bị đánh đuổi.”
“Chúng ta đã thắng?”
“Phải, chúng ta đã thắng.”
“Còn chiến tranh nữa không?”
“Không còn.”
Những giọt nước mắt lớn lăn dài từ đôi mắt của mẫu thân.
Chúng rơi xuống tay ta, nóng hổi.
Ta cũng cảm nhận được trái tim mình cũng đang nóng lên.
“Còn ai ức hiếp chúng ta nữa không?”
“Không, sẽ không còn ai dám ức hiếp chúng ta nữa. Họ chỉ sợ và e dè chúng ta mà thôi.”
14
Ta từng nghĩ rằng kiếp trước mình yểu mệnh, mới 26 tuổi đã bị xe đụng chết, thực sự quá đáng tiếc.
Nhưng mẫu thân kiếp trước chỉ sống được 17 tuổi.
Chưa từng được hưởng một ngày hạnh phúc, 17 năm ấy chỉ có đói khổ và đau thương.
Ta lặng lẽ lắng nghe mẫu thân kể về câu chuyện của người.
Chỉ khi ấy ta mới hiểu thấu câu nói: “Giấy không bao giờ tả hết được sự thực.”
Những dòng lịch sử ngắn ngủi chỉ là vài dòng trên sách, nhưng lại là cả cuộc đời của họ.
Chỉ có vài người ghi dấu được trong lịch sử, còn đại đa số đều như mẫu thân ta, bị cuốn theo bánh xe lịch sử, trở thành một hạt bụi trong khói lửa loạn lạc.
Người từng là liên lạc viên, chuyên giúp đỡ quân cách mạng truyền tin tức và thông tin.
“Lúc quân địch mới đánh đến, ta cũng sợ.”
“Nhưng cha ta đã chết, mẫu thân bị chúng làm nhục rồi ném bên bờ cống bẩn, đệ đệ bị chúng dùng dao đâm chết, ruột gan tràn đầy mặt đất.”
“Từ lúc đó, ta không còn biết sợ nữa.”
Ngọn lửa cách mạng dần lan đến nơi mẫu thân sinh sống, và người không hề do dự mà gia nhập, trở thành một liên lạc viên.
Ta hỏi người, người đã hy sinh như thế nào.
“Chúng bắt được ta, muốn hỏi chỗ đóng quân của quân cách mạng, nhưng ta không nói. Chúng liền rút móng tay của ta, nhổ răng của ta, đóng đinh vào tay ta, và cuối cùng là rạch bụng ta.”