125
Lý Quân Khắc cuối cùng cũng được nghe tiểu hoàng tử gọi một tiếng “cha.”
Cung nhân trong Vĩnh Thọ cung vuii mừng không thôi, nghĩ rằng nương nương cuối cùng cũng được phục sủng.
Lúc này, trong điện chỉ có Diêu nhi ở bên hầu hạ, Lý Quân Khắc gắp thức ăn cho ta:
“Ngươi thật là ngang ngược vô lễ! Nếu không phải vì Đại Hoàng tử, sao trẫm lại đến thăm ngươi!”
Ta dùng đũa chỉ vào bát canh trước mặt ngài, đẩy bát yêu cầu ngài mau uống.
“Thần thiếp… thần thiếp chỉ là than vãn đôi lời thôi mà Hoàng thượng lại nổi trận lôi đình, nếu như mà…”
Ta quên mất từ cần nói.
Diêu nhi bên cạnh thì thầm nhắc nhở:
“Ghét bỏ.”
Ta cảm kích nháy mắt với nàng một cái, vụng về tiếp tục:
“Nếu Hoàng thượng đã ghét bỏ ta đến vậy thì cũng không cần phải thương hại ta mà vất vả chạy đến Vĩnh Thọ cung này đâu!”
Lý Quân Khắc:
“Tốt! Tốt! Hiền phi bị cấm túc mà vẫn không biết tu tâm, một chút quy củ cũng không hiểu!”
“……”
Ta ăn uống no nê, nhưng giọng đã khàn đặc.
Lý Quân Khắc lau miệng cho ta, cuối cùng khẽ hôn nhẹ lên môi ta một cái rồi đứng dậy, tiện tay ném vỡ chén trà.
Ta xoa xoa cái bụng đang no căng của mình mà tiễn ngài đi ra trong bộ dạng giận giữ phẩy tay áo bỏ đi.
Quả nhiên, gần mực thì đen, Lý Quân Khắc còn biết diễn giỏi hơn ta.
126
Giấc mộng của cung nhân Vĩnh Thọ cung tan vỡ.
Thấy Hiền phi không có gì lợi hại, mấy người dưới toan tính chạy sang phía khác, liền đem chuyện ta và Hoàng thượng cãi nhau đi làm quà với Phương Quý phi, để nịnh bợ, ngỏ ý dựa dẫm vào thế lực khác.
Ta cũng chẳng ngăn cản, hai tay mở rộng thả họ đi đầu quân chỗ khác.
Cung trong cung ngoài đều đồn rầm lên rằng Hiền phi đã hoàn toàn thất sủng rồi.
Tai mắt mà Diệp Dịch Vi cài vào Vĩnh Thọ cung cũng lần lượt rời đi.
127
Lý Quân Khắc đi Bảo Hoa Sơn cầu phúc, nói là để cầu mong thai nhi trong bụng Thục Phi được mạnh khỏe.
Hiện giờ Thục Phi là sủng phi rực rỡ nhất, nhà họ Thư cũng theo đó mà phất lên, có dấu hiệu thay thế nhà họ Vương trước kia.
Vĩnh Thọ cung giờ đã sạch sẽ, cũng đem lại cho ta một mạng lưới thông tin trong sạch.
Sau khi Lý Quân Khắc đến, Diêu nhi hoàn toàn được giải cấm túc nên nhận lệnh thám thính tin tức, kể cho ta nghe những chuyện mới mẻ trong cung.
Phương Quý phi được quyền thay Thần Quý phi cai quản lục cung, có lần Thục Phi và Phương Quý phi xảy ra xích mích.
Ta lấy làm lạ vì sao không nghe tin gì về Tần Đáp ứng thì Diêu nhi lại tránh ánh mắt của ta.
128
Ta gặp lại Tần Đáp ứng, là năm ngày sau đó.
Hôm ấy tuyết mờ nhẹ rơi, nhưng trời lại hửng nắng, loại tuyết mặt trời, trên đất lấm lem bùn. Khi Tần Đáp ứng đến, vạt váy đã dính đầy bùn đất.
Nàng gầy đi rất nhiều, cằm nhọn lại, ánh mắt trống rỗng và to đến đáng sợ.
Nàng nhập cung cùng năm với ta, trước kia còn chút nét tròn trịa của tuổi trẻ, nay lại gầy đi, ngũ quan lại toát ra vẻ thanh thoát, lạnh lùng.
“Tỷ tỷ, đã lâu không gặp, xin đừng trách muội không đến thăm tỷ.”
Nàng nhếch môi cười, ngồi đối diện với ta:
“Tỷ bị cấm túc, còn muội thì vì cha mình mà bôn ba khắp nơi, mỗi người đều có nỗi khổ riêng.”
“Đến khi tỷ được giải cấm thì muội lại bị chuyển vào cung của Phương Quý phi, đi lại bất tiện, trì hoãn đến tận bây giờ.”
Ta bảo không sao:
“Muội sao mà gầy thế, có phải Diệp… Phương Quý phi khắt khe với muội, hay là phủ Nội vụ lại cắt xén phần của muội.”
“Muội có xem Thái y chưa? Ta sẽ bảo người chuẩn bị chút đồ ăn, chúng ta cùng dùng bữa trưa.”
Đã lâu ta không gặp ai nên lúc này lại cảm thấy nhiệt tình lạ thường.
Nàng kéo tay ta, ngăn cản:
“Không cần phiền đâu, tỷ tỷ quên rồi sao, muội cũng có học qua y thuật. Lần này đột nhiên ghé thăm, chỉ là muốn cùng tỷ nói chút chuyện riêng.”
Ta ngơ ngác, phất tay ra hiệu cho cung nhân lui ra ngoài. Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, nụ cười trên mặt Tần Đáp ứng cuối cùng cũng tắt đi.
“Tỷ tỷ.”
“Ta đây.”
“Thục phi không hề có thai.”
Nàng buông một câu sấm sét, ta sợ đến nỗi muốn dán thêm một lớp giấy lên cửa sổ.
“Không có gì to tát đâu, biết đâu mai mốt lại thành chuyện cũ thôi.”
Nàng cười mỉa, vẻ mặt này trên nàng trông thật xa lạ.
Nàng chuyển chủ đề:
“Phương Quý phi không biết chuyện này, từ lúc nàng biết mình khó có thai lại, tính tình ngày càng thất thường.”
“Phương Quý phi từ nhỏ đã đem lòng ngưỡng mộ Hoàng thượng, nhiều lần muốn thay tiên Hoàng hậu để gả vào Vương phủ.”
“Nàng thường kể với muội về những chuyện Hoàng thượng thời niên thiếu, như thể sống trong giấc mộng do chính mình vẽ nên. Thêm vào việc từng mất con, nàng càng điên cuồng với ý nghĩ phong hậu và sinh hạ hoàng tử, ta thấy có điều không ổn.”
“Sau khi tỷ thất sủng, nàng nghĩ rằng với tình cảm của mình và Hoàng thượng, đáng ra nàng phải được yêu thương, nhưng Thục phi lại chiếm hết sủng ái, nàng hận Thục phi đến nghiến răng.”
“Không sao đâu, trước đây nàng cũng từng hận ta.”
Ta nhún vai:
“Phương Quý phi tuy có chút kiêu ngạo, nhưng không đến nỗi hiểm độc, Thục phi thông minh, chắc sẽ không chịu thiệt thòi gì đâu.”
Ta nói vậy thì Tần Đáp ứng chỉ nhìn ta, ánh mắt của nàng như thể nghe một trò cười từ câu chuyện nào đó nhưng nàng không nói thêm gì nữa.
Nàng khẽ nói: “Hy vọng là vậy.”
Một lúc sau, Tần Đáp ứng không nói gì nữa, chúng ta cùng chia sẻ chút bánh trên bàn, rồi nàng đứng lên cáo từ.
Lần này, ta vẫn tiễn nàng ra tận ngoài cửa. Nàng nắm tay ta dắt ra ngoài, đến khi đến cổng cung mới buông tay.
Tần Đáp ứng hành lễ với ta:
“Tỷ tỷ, muội sẽ nhờ người đưa vào cung một cây quýt.Nếu năm sau cây ra quả, muội sẽ đến thăm tỷ.”
Giữa trời đông giá rét, liệu cây quýt có thể sống được không? Lại còn nói năm sau, liệu có quá muộn chăng?
Biết bao câu hỏi mà ta chưa kịp thốt ra, chỉ có thể nhìn bóng Tần Đáp ứng dần khuất xa.
Ta khẽ nói:
“Đừng đợi lâu như thế nhé, ta sẽ nhớ muội lắm.”
129
Ngày Lý Quân Khắc trở về cung, Tần Đáp ứng đã chết.
Người ta truyền rằng nàng nói gì đó mạo phạm Phương Quý phi, bị phạt đánh hai mươi trượng, máu me be bét mà bị khiêng về. Phương Quý phi không cho Thái y đến xem. Khi Lý Quân Khắc trở về, cùng Thục phi dạo bước trong Ngự hoa viên thì thấy thi thể đầy máu thịt của Tần Đáp ứng giữa bụi cỏ.
Lúc đó nàng đã không còn hơi thở nữa rồi.
Thục phi bị kinh hoảng đến mức sảy thai.
Người trong cung đều nói, Tần Đáp ứng là do Phương Quý phi hại chết. Thái hậu đứng ra bảo vệ Phương Quý phi nhưng cũng vô ích. Cả hậu cung tận mắt chứng kiến Phương Quý phi đánh đòn Tần Đáp ứng, chứng cứ rõ ràng.
Lý Quân Khắc phẫn nộ, lấy tội danh hãm hại phi tần, mưu hại hoàng tử mà đày Diệp Dịch Vi vào lãnh cung.
Trên triều đình, nhà họ Diệp hiện giờ rơi vào tình cảnh lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu.
Thái hậu lại lâm bệnh, nhưng lần này không còn lời cầu xin nào nữa.
Nghe Diêu nhi kể lại, Thái hậu bệnh nặng, trong cơn mê man nói:
“Đã sai rồi, sai trình tự rồi.”
Ta hiểu được.
Trình tự đã sai, nếu đưa Diệp Dịch Vi vào Vương phủ từ trước, dù có mất, vẫn còn Diệp Di Tình (Hoàng hậu) chống đỡ, nhà họ Diệp sẽ không đến nỗi thua trắng tay.
Nhưng ta không cho rằng chỉ là sai trình tự, mà ngay từ đầu đã sai rồi.
Diệp Dịch Vi vẫn sẽ điên cuồng vì tình, Hoàng hậu nương nương vẫn sẽ suy nhược vì lo nghĩ, chỉ cần họ còn trong Tử Cấm Thành này, mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra như vậy.
130
Vĩnh Thọ cung lại trở về niềm vui như xưa.
Đại Hoàng tử đã biết đi, lúc này đang vịn vào cây quýt trong sân mà bước đi loạng choạng.
Thần Quý phi được phong làm Hoàng hậu, Thục phi được phong thành Thục Quý phi.
Và ta lại trở thành sủng phi, Lý Quân Khắc vẫn vui vẻ bước vào cửa Vĩnh Thọ cung, gọi ta: “Tiểu Quất nhi.”
Mọi thứ như chưa từng thay đổi.
131
Lại một năm tuyển tú.
Các phi tần mới vào cung đến thỉnh an Hoàng hậu. Ta cùng Thục Quý phi ngồi ở vị trí trên.
Các tân nhân nở nụ cười rạng rỡ, đa phần không quá mười bảy tuổi.
Ngoài Cảnh Nhân cung cắm một cây gậy buộc dải lụa đỏ, trong phòng khói trầm hương lượn lờ, Hoàng hậu đeo chuỗi Phật châu quanh cổ tay, đối diện mọi người với vẻ mặt điềm tĩnh và xa cách.
Nàng như là hiện thân của tiên Hoàng hậu, sinh lực trong nàng cũng đang dần hao mòn. Thục Quý phi đảm nhận việc quản lý lục cung, cằm ngẩng cao, ánh mắt lướt qua mọi người.
Giờ nàng không còn cần phải dâng tiền để lấy lòng người khác, nhà họ Thư và nhà họ Vương mỗi nhà chiếm một nửa Tây Bắc, trước mặt nàng lúc nào cũng là những nụ cười xu nịnh.
Còn ta, vẫn là Hiền phi được sủng ái nhất lục cung, được Hoàng thượng nâng niu, thường cùng Hoàng thượng nắm tay cùng bước đi.