Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ Chương 24 VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ

Chương 24 VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ

1:56 sáng – 28/10/2024

105

Người có thể quản được Diệp Dịch Vi, chỉ có thể là Hoàng hậu.

Thế nhưng chưa đợi Hoàng thượng đến gặp Hoàng hậu nói chuyện này thì tin từ Cảnh Nhân cung truyền đến. 

Hoàng hậu bệnh nặng, thuốc thang cũng không vào được.

Hoàng thượng, Thái hậu lần lượt đến thăm, nói nhiều lời khuyên giải an ủi, nhưng đều vô ích. Chúng ta ở ngoài lòng như lửa đốt chờ tin tức.

Sau đó Hoàng thượng lệnh cho chúng ta đến chăm bệnh cho nàng.

Đêm đó, Lý Quân Khắc trằn trọc không ngủ được. Hai chúng ta cùng ngồi trên giường, trong phòng đèn đã tắt, bên ngoài cũng lặng lẽ không một tiếng động.

“Không biết vì sao lần này bệnh đến nặng như vậy.” 

Ngài thở dài:

“Tiểu Quất nhi hãy bầu bạn cùng Hoàng hậu nhiều hơn, nàng e là… không qua khỏi.”

“Hoàng hậu bao nhiêu năm nay, quả thực đã quá nhọc lòng. Vất vả cho nàng ấy rồi.”

106

Ta đi hầu bệnh cho Hoàng hậu.

Khi rời khỏi Vĩnh Thọ cung, trong đám thị vệ phía sau ta không thấy Nhị ca đâu.

Trong lòng chợt dâng lên một sự thôi thúc, ta dừng chân, bảo người gọi Tần Hoài đến.

Huynh ấy là người vô tâm vô tính nhất trong nhà, không hề lo nghĩ gì cả. Khi ta vào cung, cả nhà khóc cạn nước mắt, chỉ có huynh ấy là quay đầu hỏi ta trong cung đình ăn uống ra sao.

Thế mà giờ đây huynh ấy lại gầy đi nhiều, dù đã mặc trang phục chỉnh tề, nhưng vẫn thấy rõ sự tiều tụy, dưới cằm lấm tấm râu xanh, hằn thêm dấu vết năm tháng. Huynh ấy đứng sau lưng ta trong im lặng, không giống người mà như một hồn ma bị xiềng xích kéo theo người khác.

“Nương nương.”

 Huynh ấy hành lễ:

“Hôm nay không phải là ngày thần trực.”

“……”

Ánh mắt nhị ca cụp xuống, như muốn nhìn đến khi hoa nở từ mặt đất.

Ta giơ tay, nắm lấy ống tay áo huynb ấy, giọng mang theo chút van nài: 

“Huynh, hãy đi cùng ta.”

Thực ra ta không hiểu. Ta không hiểu vì sao, thiên ý lại như thế, trong đầu vang lên một tiếng nói, như đang bảo rằng nếu Tần Hoài không đi thì huynh ấy sẽ hối hận, sẽ hối hận cả một đời.

Dù rằng huynh ấy có đi thì cũng chỉ đứng trong đám đông, đứng ở nơi xa xa ngoài cửa phòng mà thôi.

107

Trên đường đến Cảnh Nhân cung, ta nhiều lần lén nhìn Tần Hoài.

Huynh ấy hoàn toàn không hay biết, cứ thế bước theo dấu chân của ta, cho đến khi đến nơi sâu nhất mà một thị vệ có thể vào.

Huynh ấy dường như mất hồn, còn muốn bước tới nhưng bị người ngăn lại.

Ta nói: 

“Tần Hoài, chỉ đến đây thôi.”

Huynh ấy như nghe tiếng sấm bên tai, bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bóng dáng chao đảo, trên mặt thoáng hiện nét đắng cay:

 “Được rồi, được rồi, thần đã thất lễ.”

Ta còn chưa vào trong điện, từ xa đã ngửi thấy mùi thuốc đắng xộc vào mặt, ngay cả hơi thở cũng nhuốm vị đắng.

Hôm nay Hoàng hậu tinh thần rất tốt, có thể ngồi dậy với sự dìu đỡ của người hầu. Thái y từ bên cạnh ta đi qua, bước chân vội vã, như đang gấp rút lên đường.

Ta đứng nơi cửa mà bước chân tựa như nặng nghìn cân, không nhấ nổi.

Hoàng hậu thấy ta thì mỉm cười vẫy tay: 

“Tiểu Quất nhi, muội đến rồi sao không vào?”

Nàng cho lui mọi người, trong phòng chỉ còn lại ta và nàng. Ta cúi đầu bên giường nàng, đầu gối trên đùi nàng.

Qua một lớp chăn dày mà ta vẫn cảm thấy cấn cộm. Hoàng hậu quá gầy, lúc chúng ta không ai hay biết, nàng đã gầy đến mức chỉ còn bộ xương.

Nàng vuốt ve trán ta, hỏi thăm về Thần Phi, hỏi thăm về Tần Đáp ứng… Cuối cùng nàng hỏi: 

“Hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng đối đãi với muội gần đây ra sao?”

Ta đáp:

 “Hoàng thượng đối đãi với muội rất tốt, lúc nào cũng rất tốt.”

Hoàng hậu gật đầu: 

“Muội ấy, vào cung đã được năm sáu năm rồi, đã trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp. Khi bổn cung về làm dâu Hoàng gia cũng ở độ tuổi như lúc muội mới vào cung. Hoàng thượng đối đãi bổn cung rất kính trọng, nhưng chưa từng đối với bổn cung hay với ai khác như cách đối đãi muội.”

Nàng đắn đo từng lời, rồi nói: 

“Như là một đôi phu thê bình thường vậy.”

Ta cắn môi, muốn nói rằng không phải, Hoàng hậu và Hoàng thượng mới là phu thê.

Nhưng…

Hoàng hậu nói:

 “Ta với Hoàng thượng là phu thê, cũng là quân thần.”

Nàng nói: 

“Tiểu Quất nhi, đừng sợ, bổn cung không trách muội. Từ khi ta còn nhỏ được vào cung, thấy tiên đế, Thái hậu, và các hoàng tử, ta đã hiểu rằng đời này ta chỉ có thể làm quân thần với bất kỳ ai trong họ.”

“Tiểu Quất nhi, bổn cung chưa bao giờ có một phu quân thực sự.”

“Hoàng thượng…”

 Nàng cười:

“Hắn đã chứng kiến cảnh quyền lực xô đẩy, lòng người khó dò, phu thê, huynh đệ, thậm chí phụ tử, mẫu tử cũng đao kiếm giương cao, tâm cơ sâu sắc.”

“Tất cả mọi người đều kính sợ hắn, ngưỡng mộ hắn, toan tính hắn. Hoàng quyền đè nặng, dưới hoàng quyền, hắn đã không còn là một người độc lập. Bổn cung đã là phu thê với hắn nhiều năm, biết hắn khó khăn chừng nào.”

Nước mắt ta chực trào, nhất thời không biết xót thương cho ai, cũng không hiểu vì sao đến giờ phút này, Hoàng hậu lại nói với ta về những chuyện về hoàng quyền.

Những điều này vốn dĩ không phải là thứ ta nên nghe. Đây không phải là điều ta có thể hiểu. Trên đời điều quý giá nhất, chính là giữ lấy sự ngây thơ mơ hồ, ngây thơ thì mới có được hạnh phúc dài lâu.

Nàng cúi đầu, bên tóc mai buông xuống một lọn tóc, ánh mắt sáng trong, ánh lên đến mức khiến người ta kinh sợ, tựa như là cứng rắn mà nhìn thẳng vào ta, nàng nói: 

“Tần Quất, muội không còn là trẻ con nữa, muội phải nghe những lời bổn cung nói.”

“Hoàng đế yêu muội, là yêu cái tâm tính trẻ thơ của muội, yêu muội vì đã coi hắn như một phu quân, yêu muội vì muội thành thật không toan tính.”

“Muội  lớn lên trong cung, sau lưng không có gia tộc ràng buộc, phía trước chỉ có thể dựa vào Hoàng đế.”

“Nếu muốn được sủng ái mãi không suy, thì chỉ có thể coi hắn là phu quân, coi hắn là nơi nương tựa. Nhà Tần có thể làm phú quý, nhưng không thể làm quyền thần, huynh trưởng và phụ thân của muội hãy cứ nhẫn nhịn, dẫu có tài năng đến đâu cũng đừng bộc lộ.”

“Ít nhất là đừng để lộ ra lúc này, khi Đại Hoàng tử còn nhỏ tuổi.”

Nàng nắm chặt vai ta, không biết từ đâu lại có sức mạnh như vậy mà khiến ta đau nhức. Ta lắc đầu không ngừng, không muốn nghe nữa, nước mắt nhòe kín mặt, ta nói: 

“Nương nương, xin người nghỉ ngơi, cầu xin người đừng nói nữa.”

Nhưng nàng vẫn tiếp tục:

 “Tần Quất, muội hiểu mà.”

“Muội không phải là đứa trẻ ngốc.” 

Nàng khẽ nói:

 “Nếu bổn cung không còn nữa, Phương Tần cùng Quốc công phủ sẽ luôn chú ý đến vị trí của Hoàng hậu, dù rằng Quốc công phủ không có nam nhân, nhưng nhà họ Diệp gốc rễ sâu sắc, lại còn thân thiết với Thái hậu, một nửa triều đình phụ thuộc vào vinh sủng của nhà họ Diệp. Hoàng đế sẽ không vì một mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn.”

“Muội có thể sẽ rất mệt mỏi, rất đau khổ, nhưng phải nhẫn nại, phải mỉm cười chờ đợi.”

“Đợi đến khi Hoàng đế dẹp tan mọi mê chướng phía trước, hắn sẽ làm vì muội, và cũng là vì chính hắn.”

Ta gật đầu bừa, nghẹn ngào khóc nấc mà không dám phát ra tiếng.

Những lời mà Hoàng hậu nói với ta hôm nay, là những tâm tư chân thật nhất, không phải đứng từ lập trường của Hoàng hậu, càng không phải lo đến nhà họ Diệp.

Nàng thấy ta gật đầu thì cuối cùng cũng yên tâm, toàn thân kiệt sức, từ từ đổ xuống giường. Một cánh tay vẫn cố gắng chống đỡ, hơi thở nặng nề, đứt quãng, rất khó khăn. Nàng tựa như trở lại với dáng vẻ đoan trang trầm mặc của Hoàng hậu ngày xưa.

“Giờ đã là canh mấy rồi?”

“Gần tới giờ Mão rồi.”

“Không còn sớm nữa, không còn sớm nữa.” 

Nàng thì thầm, ánh mắt dừng trên gương mặt ta, tỉ mỉ khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt, như muốn xuyên qua ta để thấy điều gì, “Huynh trưởng của muội… hắn có đến không?”

Ta nuốt nghẹn mấy lần: 

“Huynh ấy… huynh ấy đang ở ngoài cửa.”

Hoàng hậu mỉm cười thê lương, ánh mắt rời khỏi ta, nhìn chăm chăm lên lớp màn cửa mỏng mảnh. Đôi mắt như nhòe đi, một dòng lệ chảy xuống, nàng nhắm mắt lại, khẽ thì thầm đầy thất vọng: 

“Không thấy, không gặp được nữa.”

Nàng nói:

 “Trên đời thần Phật nhiều vô kể, không một ai chỉ lối cho ta trở về.”

“Nếu kiếp này chỉ có thể nhìn từ xa, sao lại để lòng ta biết có người như vậy?”

“Sao lại, sao lại mãi hành hạ ta thế này?”

Ta thảng thốt kêu lên:

 “Nương nương!”

Nước mắt chảy dài cũng không kịp lau, ta vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng, nhưng Hoàng hậu lại nhẹ bẫng như cánh yến, từ từ trượt khỏi tay ta, rơi lên gối.

Mắt nàng đã không thể mở, đôi mày nhíu lại, miệng khẽ nhẩm, nghe không rõ ràng. Ta ghé sát để nghe. Nàng nói: 

“Chuyện trong sách… rốt cuộc lại kéo cả ta và bệ hạ vào.”

“Mộng vàng vỏ quýt…”