Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ Chương 21 VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ

Chương 21 VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ

1:54 sáng – 28/10/2024

91

Ngày diễn ra tiệc.

Thần phi đã nôn nao chọn y phục từ sớm, cuối cùng chọn một bộ màu tím đậm.

Trước đây, nàng còn chê chất vải ấy là loại dành cho các thái phi cao tuổi. Nay khoác lên bộ y phục đó thì cảm giác như nó đang kiềm chế sự tươi sáng của nàng, khiến thần sắc của nàng thêm phần uy nghiêm, như mùa thu nồng nàn mà lạnh lẽo.

Muội muội của Thần phi ngồi ở cuối dãy ghế, không mấy nổi bật. Nàng không đẹp bằng Thần phi, cũng không có làn da trắng và vóc dáng thon thả như các cung phi khác, nhưng đôi mắt phượng đậm chất mạnh mẽ lại rất giống tỷ tỷ của nàng.

Ngồi cạnh nàng là Thư đáp ứng, Thư Lan Âm tỏ ra đặc biệt thân thiết với nàng.

Thần phi ngồi cách xa muội muội của nàng ấy, vì địa vị cao, hai tỷ muội chỉ có thể xa xa nhìn nhau, cùng giơ cao chén rượu, cụng chén từ xa, sảng khoái uống cạn một ngụm.

Khi vũ nhạc kết thúc, Lý Quân Khắc ra hiệu cho cung nữ bế đại hoàng tử ra, mọi người đều nín thở hồi hộp chờ xem lễ chọn đồ vật đoán tương lai của đứa trẻ.

Ta, vì chút riêng tư, đã lén bỏ vào túi những vật như túi thơm của Lạc tỷ tỷ, ngọc bội của Thần phi. Cả chiếc yếm và khăn tay ta cũng muốn bỏ vào, nhưng Lý Quân Khắc không chịu nổi, ta đành phải nhấc chúng ra.

“Tiểu ngốc tử, nếu hoàng tử thật sự chọn chiếc yếm, các vương công nhìn thấy sẽ thành trò cười mất.”

“Đúng đúng.”

Ta đành mặc cho tiểu hoàng tử chiếc yếm, còn khăn tay thì nhét vào trong áo cậu bé.

Lý Quân Khắc thấy ta dỗ ngọt tiểu tử đó mà quên mất mình thì hờn giận: 

“Quà của ta, nàng chẳng lưu tâm gì cả.”

“Chẳng lẽ cho thằng bé mang vàng bạc đầy túi sao? Như vậy nặng nề lắm.”

 Ta kín đáo hôn tay chàng, cười vui vẻ:

“Bất cứ thứ gì phụ thân tặng, mẫu tử chúng ta đều yêu thích.”

Nghĩ lại, đại hoàng tử chọn khá dứt khoát, cầm lấy ngọc bội của Thần phi, vừa kêu bi bô vừa giơ lên khoe với mọi người.

Khách khứa đều tấm tắc khen ngợi đại hoàng tử chọn đúng. Những lời tán dương tràn ngập đến nỗi khiến ta cũng ngây ngất, thực sự nghĩ rằng mình đã sinh ra một đứa trẻ phi phàm.

Ngay cả nếu ta có đặt chiếc yếm vào, đại hoàng tử có chọn nó thì chắc chắn họ cũng sẽ khéo léo khen ngợi là “văn võ song toàn”.

Lý Quân Khắc vì say rượu cũng cao hứng, ngợi khen đại hoàng tử không khác gì ngợi khen bản thân, cười sảng khoái mà ban thưởng cho ta không ít đồ.

Khắp nơi tràn ngập niềm vui, quân thần ngây ngất trong bầu không khí lộng lẫy.

Ta vui sướng bước đến nói chuyện với Thần phi, lúc này nàng đã hơi đỏ mặt, ánh mắt có phần say sưa, vừa nhìn thấy ta liền cười lớn, mở miệng không phát ra tiếng. Nhưng ta hiểu ý nàng.

“Hải đông thanh.”

92

Muội muội của Thần phi vốn không phải là người quyền quý, mà hiện cũng đang tuổi cập kê.

Rượu hứng tràn đầy, có kẻ say sưa bỗng mở miệng ba hoa, lại chọn đúng lúc đông người náo nhiệt mà chỉ trỏ:

“Vương nhị tiểu thư chắc cũng đã đến tuổi định thân, không biết Thần phi nương nương có nhắm ai chưa? Đã cất công vào kinh, chẳng bằng tìm một lang quân như ý, đỡ phải trở về Tây Bắc chịu cảnh gió cát nhọc nhằn.”

Hắn ta đưa mắt đánh giá muội muội của Thần phi, như thể đang thầm định giá một món đồ nào đó.

“Nhị tiểu thư có đôi nét giống với Thần phi nương nương, quả thật không kém, chỉ tiếc Tây Bắc gian khổ, nhị tiểu thư lớn lên ở quân doanh, thiếu đi phần nào dáng dấp tiểu thư.”

“Thân Vương.”

Hoàng thượng biết rõ tính tình của Thần phi liền cau mày, không mặn không nhạt gọi một tiếng để nhắc nhở.

Nhưng tên ấy vẫn không chịu dừng, thấy sắc mặt Hoàng thượng đã dần trở nên lạnh lẽo mà còn muốn tiếp tục.

Ta lén liếc thấy mặt nhị tiểu thư đã lạnh băng, vì lễ nghi mà phải nén giận, chắc cũng đang đứng trên bờ vực bùng phát.

Lại liếc qua Thần phi, thấy nàng nhướng mày rồi ném mạnh chén rượu xuống bàn, phát ra tiếng “cạch” làm ta không dám thở mạnh.

“Thân Vương đã từng đến Tây Bắc chưa?” Nàng dõng dạc hỏi.

“Chưa từng.”

“Vậy ngài làm sao biết được Tây Bắc nghèo nàn ra sao? Muội muội của bổn cung, bảy tuổi đã biết múa thương, mười tuổi lên ngựa phi nhanh, mười ba tuổi theo phụ thân chinh chiến, nhiều lần lập công. Bổn cung ngồi trong cung không biết rõ các công tử thế gia trong kinh, chi bằng ngài giúp bổn cung xem thử, có ai xứng đáng với muội muội của bổn cung không?”

“Lại nói, trong đám công tử thế gia trong kinh này, còn có ai có thể thay thế muội muội của bổn cung, đứng nơi biên ải bảo vệ cho bệ hạ?”

“Nàng chưa từng than khổ, ngài có tư cách gì mà thay nàng nói?”

“Bổn cung thấy ngài ở trong mộng lành phú quý quá lâu nên lú lẫn rồi.”

“Hôm nay bổn cung đứng ở đây, trước mặt bệ hạ cũng muốn nói rõ ràng, nhị tiểu thư của nhà họ Vương sẽ không lấy ai ở kinh thành, mà chỉ lấy một người có chí khí, dũng mãnh, để cùng trở về Tây Bắc!”

Một lời khẳng khái, chẳng kiêng nể thể diện của bất cứ ai, kể cả hoàng đế. Mọi người đều sợ đến mức chẳng ai dám lên tiếng, ai nấy đều muốn chui xuống đất như chim cút.

Thần phi đang tuyên bố: Nhà họ Vương chỉ rước chứ không gả con gái đi.

Ta mắt sáng rực lên nhìn Thần phi tỷ tỷ đầy ngưỡng mộ. Thật không hổ danh là Thần phi tỷ tỷ, ta thật muốn đứng lên mà vung cờ cổ vũ cho nàng.

Quá đỉnh rồi! Nàng không chỉ dám đáp trả Thân vương mà còn đáp trả cả thiên hạ!

93

Cũng may là Thần phi không mang gậy, không thì Thân Vương có lẽ phải nằm trên cáng mà đi ra ngoài.

Hoàng đế thấy không khí căng thẳng đến mức này thì men rượu cũng tan quá nửa, cũng chẳng còn hứng thú. 

Tiệc tàn trong bầu không khí bối rối.

Ta cùng Lý Quân Khắc trở về cung. Ngài nắm tay ta kéo ta lại tựa sát bên cạnh mình, bản thân vì men rượu mà bước chân loạng choạng.

Trên con đường cung dài dằng dặc, chỉ còn lại tiếng bước chân khe khẽ. Nửa thân mình của ngài đè lên người ta, ta như con trâu già khổ cực kéo lúa về nhà.

“Chàng nặng quá.”

 Ta thở dài:

“Biết vậy ta đã để chàng về cùng Thần phi tỷ tỷ rồi.”

Thần phi tỷ tỷ thường xuyên luyện tập, chắc chắn sẽ có thể vác Lý Quân Khác đi như gió.

Giờ chỉ cần nghe đến tên Thần phi là Lý Quân Khác đã thấy đau đầu: 

“Nàng ấy à…”

“Thật là gan dạ.”

Nhưng qua giọng nói, có thể thấy rằng ngài cũng không giận.

“Rõ ràng là lỗi của Thân Vương, Thần phi tỷ tỷ không phải là bạo gan, mà là can đảm.”

“Được được, tiểu Quất Nhi nói có lý, theo Thần phi một hồi mà càng ngày càng hoạt ngôn sắc sảo.”

Ta thực sự so với ngày trước đã trở nên sắc bén hơn nhiều, thậm chí ta còn muốn nói, kẻ sai không chỉ là Thân Vương mà còn là tiên đế, còn là…

Ta luôn có cảm giác có điều gì đó, có ai đó cũng là sai. Nhưng những thứ đó lại như một làn sương mờ, phủ kín tâm can ta. Giống như ta có thể nhìn thấy lối thoát nhưng mãi không thể nào thoát ra.

Có lẽ vì ta chưa từng đi Tây Bắc, chưa từng thấy Hải Đông Thanh. Và có lẽ cả đời này cũng sẽ không thể đi, không thể thấy.

Cảm giác bất lực này thật phiền muộn, ta đột ngột đẩy Lý Quân Khắc ra, cảm thấy ngài chẳng hiểu ta nặng lòng thế nào.

“…”

Đêm ấy, Lý Quân Khác đặc biệt ôn nhu, không giống như kẻ đã uống rượu.

Sau chuyện ấy, mắt ta đỏ hoe mà rơi lệ ướt đẫm ngực ngài. Ngài dùng nụ hôn lau đi nước mắt của ta, lại nhẹ nhàng thốt một câu chẳng ăn nhập.

“Tiểu Quất Nhi, nàng đừng trách ta.”