87
Ta ngủ không yên giấc.
Bị ác mộng quấn lấy không buông nên cứ trằn trọc mãi.
Tiếng sấm mùa hạ ầm ầm bất ngờ vang lên, rất lớn, nhưng lại không có cơn mưa nào.
Ta giật mình, suýt nữa thì ngồi phắt dậy. Lý Quân Khắc che tai ta, khẽ nói:
“Tiểu Quất nhi, đừng sợ, ta đây.”
Nửa tỉnh nửa mê, ta bực bội lẩm bẩm:
“Ngài sao đến muộn thế, ta đều muốn về nhà rồi ngài mới chịu đến.”
Lý Quân Khắc hỏi:
“Tiểu Quất nhi muốn về nhà nào?”
Ta đáp:
“Về Kỳ huyện, đi ra ngoài đã… lâu quá rồi.”
Nửa đêm, ta cứ thấy mình bị cái gì đó trói chặt, không thể thoát khỏi nơi chật hẹp này. Bên tai, một giọng nói vang lên mãi trong tâm trí ta suốt đêm dài.
“Tiểu Quất nhi, đây là nhà của nàng.”
“Tiểu Quất nhi, đây là nhà của chúng ta.”
88
Người ta nói, da dày thịt chắc, không sợ va đập, nhưng ta sợ nóng.
Trong tháng đầu sau sinh, Lý Quân Khắc gần như ngoài lúc thượng triều ra đều đến cung của ta.
Chúng ta lén mở một khe nhỏ trên cửa sổ, Lý Quân Khắc trốn mọi người mà mang một nắm đá lạnh đến. Ngài để đá lạnh trong lòng bàn tay, để ta thả tay lên cảm nhận cái mát lạnh đó, xua đi chút nóng nực của thời tiết. Ta lúc này chỉ muốn vùi mặt vào lòng bàn tay của ngài nhưng vẫn phải kiềm chế, không để lộ ra.
Đá tan thành nước, tay Lý Quân Khắc đã đỏ lên như hơ than. Ta ôm chăn cười khúc khích, mây mù trước đó tan biến hẳn.
Có lẽ ta thật sự thích hợp sống ở đây, dù gì Tử Cấm Thành cũng có rất nhiều ngọt ngào, nhiều món lợi nho nhỏ. Chỉ cần biết hài lòng, biết chấp nhận thì cũng có thể sống hạnh phúc.
89
Khi hết tháng đầu sau sinh, cuối cùng Thần phi và mọi người cũng được phép vào thăm ta.
Thần phi tựa lưng trên ghế mềm ăn dưa hấu, Tần đáp ứng thì ngồi thêu yếm cho tiểu hoàng tử. Hoàng hậu không khỏe, đã đóng cửa tịnh dưỡng một thời gian dài.
Tiểu hoàng tử nằm trong vòng tay ta, mắt tròn xoe giống ta.
Thần phi dùng trâm vàng trêu chọc nó. Tiểu hoàng tử nhìn chăm chăm rồi cười toét miệng, nước dãi nhỏ giọt tí tách.
Thần phi đùa xem ai có thể không chớp mắt lâu hơn, cuối cùng than thở, sai cung nữ xoa đầu cho mình.
“Cái tính ương ngạnh này của Đại hoàng tử, đưa đến Tây Bắc luyện hai năm, chắc chắn sẽ huấn luyện được một con hải đông thanh của riêng mình.”
Thần phi vừa cười vừa mắng:
“Dù sao bổn cung cũng chịu thua, ta không thể để mắt không chớp lâu bằng nó.”
“Hải đông thanh là gì?”
Ta là người vùng quê nhỏ, nơi đó chỉ có chim sẻ và đàn yến. Mắt Thần phi thoáng vẻ khao khát, tháo từ thắt lưng xuống một viên ngọc thạch ném cho ta:
“Là loài chim mạnh mẽ tự do mãi mãi.”
Trên viên ngọc khắc một cánh chim đang sải cánh, vài nét khắc đơn giản không cầu kỳ, nhưng chính vì sự thô sơ cổ xưa đó, nên ta đoán đó là hải đông thanh.
Ta coi như báu vật mà nhét vào trong tã của tiểu hoàng tử.
Thần phi rất hào phóng, nhưng chỉ với vàng bạc châu báu. Nhưng nàng cũng có những thứ mà người khác không được phép chạm vào.
Trong lúc chúng ta nói chuyện, Tần đáp ứng đã thêu xong yếm cho tiểu hoàng tử. Trước đây nàng ấy chưa từng thể hiện tài nghệ này, nhưng khi thực sự tập trung làm, tay nghề chẳng kém gì các thợ thêu lão luyện.
Ánh mắt nàng lướt qua ngọc bội và yếm, ngại ngùng nói:
“Lễ vật này tuy không quý giá như của Thần phi nương nương, nhưng mong tỷ tỷ đừng chê.”
“Không chê đâu.”
Ta vui vẻ nhận lấy.
“Bởi vì ta cũng không biết thêu.”
Tần đáp ứng nhoẻn miệng cười, đôi mày cong cong:
“Nếu tỷ tỷ muốn học, hôm nào muội đến dạy.”
“…”
Thực ra ta rất lười, nhưng không muốn phụ lòng tốt của Tần đáp ứng, nên ta gật đầu thật nghiêm túc:
“Lần tới ta nhất định sẽ học.”
Cùng nhau trò chuyện một lát, mặt trời dần khuất, ánh hoàng hôn phủ đầy trời, hai người bọn họ mới từ biệt về cung của mình.
Tần đáp ứng đi sau Thần phi vài bước, lén nhét vào tay áo ta một túi thơm. Nàng mỉm cười, nụ cười có chút cay đắng. Mũi ta như ngửi thấy mùi dược liệu quen thuộc thoang thoảng.
“Hoàng tử sinh vào mùa hè, nàng ấy cũng đã sớm chuẩn bị, cái này sẽ giúp tỷ an thần.”
Khóe mắt Tần đáp ứng đỏ hoe, chớp chớp mấy lần như muốn che giấu, nàng hành lễ rồi rời đi, dáng vẻ tựa như chạy trốn.
Ta siết chặt túi thơm, nhìn theo hướng đó, hít một hơi:
“Nếu thật có lòng, đáng lẽ phải đích thân đến đưa cho ta chứ….”
“Nương nương.”
Tần Hoài gọi, ngắt ngang những suy nghĩ của ta. Huynh ấy vẫy tay ra hiệu bảo ta bước đến, sau đó từ trong ngực lấy ra hai chiếc khăn tay gấp ngay ngắn:
“Đây là Hoàng hậu nương nương gửi cho nương nương.”
“?”
“Lần trước người đến thăm, nhờ ta chuyển cho nương nương.”
“Vậy sao bây giờ huynh mới đưa?”
Tần Quảng quay mặt đi, giọng gắt gỏng:
“Bận, quên mất.”
“…”
Ta ngoan ngoãn nhận lấy, đi được nửa đường lại nhớ ra, giận dữ quay đầu:
“Tần Hoài, huynh gạt ta! Ngày nào huynh cũng quanh quẩn bên cạnh ta, chẳng bận gì hết!”
Thế mà dám gạt ta, còn gắt gỏng với ta nữa chứ?
90
Ngày đầy tháng của đại hoàng tử, hoàng thượng dự định tổ chức một buổi gia yến.
Phụ thân của Thần phi vừa lúc hồi kinh báo cáo công vụ, còn đưa cả tiểu muội từ Tây Bắc của nàng ấy về.
“Muội muội của Thần phi tỷ tỷ là người như thế nào?”
Lý Quân Khắc đến cung ta dùng cơm trưa, tiện nhắc đến chuyện này nên ta tò mò hỏi.
Thần phi vốn đã khác biệt với các nữ tử kinh thành thông thường, muội muội của nàng chắc cũng không phải là người tầm thường. Giống như Tây Bắc không nở được hoa cúc, huyện Kỳ không nuôi được hải đông thanh.
Lý Quân Khắc bế tiểu hoàng tử, cậu bé ngày càng tròn trịa, vậy mà trong mắt ngài ấy chỉ thấy đó là sự đáng yêu của nhi tử mình.
“Can đảm, dũng mãnh.”
Lý Quân Khắc khẽ cười:
“Nàng từng đột kích doanh trại địch ban đêm, cắt hơn hai mươi cái tai làm quà sinh nhật gửi về kinh cho tỷ tỷ.”
“Có gửi về thật không?!”
Ta nghe đến mà giật bắn mình, sau đó lo lắng không thôi. Lỡ đâu vô tình đụng phải cái bình nào đó trong cung của Thần phi, bên trong chứa toàn tai người thì ngất mất.
Năm ta mười lăm tuổi bị mẫu thân sai đi giết gà, cả gian phòng bị lông và máu văng tung tóe. So với đại ca thì ta vẫn còn khá hơn. Huynh ấy thì ngay cả con gà mỏ nhọn cũng không dám động vào.
Quả thật, không phải người trong một nhà thì không vào chung một cửa.
Lý Quân Khắc bật cười, nhìn ta với ánh mắt tinh nghịch:
“Cung cấm là nơi nào, nếu món quà ấy thật sự được mang vào Tử Cấm Thành, e là phụ thân của nàng ta phải khốn đốn một phen, đủ để đám ngự sử viết lên cả một hồi vương tộc vô pháp, mưu phản.”
“…”
Ta chậm rãi nhai nốt miếng gà luộc, lại tò mò hỏi:
“Thế Thần phi tỷ tỷ và muội muội của nàng ấy, ai lợi hại hơn?”
“Thần phi ở Tây Bắc từng được gọi là Tiểu Tướng Quân.”
Lý Quân Khắc dừng đũa, trong giọng nói thoáng chút luyến tiếc:
“Khi tiên đế còn tại vị, Vương Chi Lễ từng dâng tấu xin chức võ quan cho con gái Vương Nghi Thâm.”
Vương Chi Lễ chính là phụ thân của Thần phi. Còn Vương Nghi Thâm chính là Thần phi – cô gái từng được biết đến là Tiểu Tướng Quân.
Không khí trở nên trầm lắng, tiểu hoàng tử bám lấy áo Lý Quân Khắc, muốn giành lấy món ăn trước mặt ngài.
Lý Quân Khắc không nhắc đến gia tộc nhà họ Vương nữa, và ta cũng không hỏi thêm gì.
Hiển nhiên, tấu chương của Vương tướng quân chỉ đổi lại việc Thần phi bị đưa vào cung. Từ đó, chim ưng từng sải rộng đôi cánh biến thành con chim nhỏ trong lồng.
“Dật Lang, đại tiệc mừng đầy tháng của tiểu hoàng tử, có thể mời muội muội của Thần phi tới không?”
Lý Quân Khắc nhìn ta thật sâu:
“Nếu nàng mong muốn, ta sẽ cho phép.”