Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ Chương 19 VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ

Chương 19 VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ

1:53 sáng – 28/10/2024

85

Khi tiết trời chuyển từ ấm áp sang nắng gắt, người trong cung cũng theo đó mà trở nên uể oải, ngay cả việc đi lại cũng biếng nhác.

Vào khoảng thời gian này hàng năm, Lý Quân Khắc thường sẽ đi đến Tỉnh Thu Viên để tránh nóng, nhưng vì ta sắp lâm bồn, thân thể càng nặng nề, ngài không yên tâm mang ta theo cũng không yên tâm để ta ở lại, dứt khoát cùng nhau ở lại trong cung vượt qua mùa hè khắc nghiệt.

Chỉ có thái hậu là dẫn Phương tần đi Tỉnh Thu Viên nghỉ mát. Dù sao bà cũng vẫn còn thương tiếc Phương tần.

Từ khi vào ở Dưỡng Tâm Điện, ta gần như không nghe ngóng chuyện bên ngoài, chỉ quanh quẩn nghĩ đến việc sắp ăn gì, cứ thế mà tâm bình khí hòa, thân thể cũng dần đẫy đà hơn. Đặc biệt là càng về cuối thai kỳ, ta càng ăn được nhiều hơn.

Nhưng khổ nỗi, trên bụng bắt đầu xuất hiện những đường vằn vện ghê rợn, giống như giun đất bị phơi khô sau cơn mưa, cong vẹo chằng chịt.

Buổi tối, Lý Quân Khắc đặt tay lên bụng ta, bàn tay to lớn luồn vào trong lớp y phục, muốn da thịt tiếp xúc với bé con. Ta rụt vào góc giường trốn tránh nhưng ngài vẫn không hiểu, tiếp tục đuổi theo.

Hai người chen chúc nhau, cuối cùng lăn vào góc tường.

Lý Quân Khác hỏi: 

“Tiểu Quất nhi, sao nàng trốn trẫm? Chẳng lẽ lại thấy nóng ư?”

Ta sợ nóng, ngài cũng thế, nhưng vì dưỡng thai mà băng dùng trong Dưỡng Tâm Điện rất ít, nên lúc hai ta ở cùng nhau không tránh khỏi việc thay phiên nhau quạt mát.

Ta thấy tủi thân lắm, hận không thể kéo bé con ra ngay để bụng mình trở lại phẳng phiu, nhưng cũng chẳng muốn giấu ngài:

 “Không phải là nóng, mà là bụng ấy, bụng có vằn rồi, chàng có sờ thấy không?”

Ta nói mới vài câu mà đã bắt đầu nức nở như thể trời sập đến nơi.

Dẫu không phải ta xinh đẹp nhất hậu cung, nhưng người ta bảo “vẻ đẹp giữ chân người”, không thể không lo lắng về câu chuyện sắc đẹp tàn phai, ân tình cũng theo đó mà dứt đoạn sẽ ứng vào mình.

“Để trẫm xem.”

Lý Quân Khác nhẹ nhàng đỡ ta xoay người lại, thấy mắt ta đã hoe hoe đỏ, bèn bật cười.

“Ngốc ạ, trẫm làm sao mà ghét bỏ nàng cho được.”

Ngài vừa dỗ dành, vừa giải thích:

“Tiểu Quất nhi vốn gầy yếu, giờ sinh dưỡng hài tử nên da bụng mới bị căng ra. Điều này chứng tỏ Tiểu Quất của trẫm đã vất vả lắm mới dưỡng hài tử của ta tốt như vậy.”

Càng về sau, Lý Quân Khác càng đối đãi với ta như một đứa trẻ, lời nói cứ như ngậm mật vậy.

Ta từ từ buông tay che bụng, áo cũng buông lỏng, đôi mắt khép hờ, thấp thỏm nhìn ngài. Bàn tay ấm nóng của ngài khẽ chạm vào bụng, khiến ta khẽ rùng mình.

“Trên bụng Tiểu Quất nhi là một dòng sông.”

Trong giọng của ngài không hề có chút khinh thường hay ghét bỏ nào. Lý Quân Khác cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên dòng sông ấy.

“Thì ra bé con đã vượt sông để đến bên phụ hoàng và mẫu phi.”

Đó là lời tình tứ ngọt ngào nhất mà ta từng nghe!

Ta bỗng bật dậy, ôm lấy cổ Lý Quân Khắc, để lại một hàng dấu răng nhỏ trên tai hắn như mèo cắn yêu.

“Lý Thanh Khê.” 

Lý Quân Khác ôm ta vào lòng, ghé bên tai thì thầm:

 “Dù là công chúa hay hoàng tử, hài nhi của chúng ta sẽ tên là Lý Thanh Khê.”

“Được.”

Dường như đó là một điềm báo, khi ta và ngài không còn gọi hài nhi là bé con nữa mà đặt cho một cái tên thật sự, bé con lập tức háo hức muốn đến thế giới này.

Hôm ấy, Thục phi và Tần tài nhân đến thăm ta, chỉ ngồi trò chuyện một lát thì ta chợt thấy nơi hạ thân có chút ẩm ướt, tiếp đó là những cơn đau âm ỉ dồn dập.

Tần tài nhân thấy sắc mặt ta thay đổi, liền la lên: 

“Tiểu Quất nhi, có phải sắp sinh rồi không!”

Cơn đau dữ dội ập đến khiến ta như sắp ngã gục.

Thục phi lập tức đỡ lấy ta, còn Tần tài nhân sợ ta ngã, cuống quýt muốn đỡ ta ngồi xuống.

Trong cảnh tượng cung nhân hỗn loạn, ta như nửa tỉnh nửa mơ mà được đưa vào phòng sinh.

Đau….

Cơn đau quặn thắt, tựa như xé nát cả tâm can. Đau đến mức khiến ta cảm nhận rõ ràng từng tiếng bước chân của Lý Quân Khác đang bồn chồn đi qua đi lại ngoài cửa.

Dường như có thứ gì đó đang xé rách, có gì đó sắp chui ra…

Ta đau đớn hét lên xé ruột xé gan, từng tiếng từng tiếng cho đến khi sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt, bên tai là tiếng các bà đỡ liên tục truyền báo.

“Sinh rồi, là hoàng tử!”

Cánh cửa bị đẩy ra rồi lại khép lại. Ý thức của ta dần rời khỏi cơ thể, trong khoảnh khắc ngất đi vì kiệt sức, ý nghĩ duy nhất trong ta là —

Bé con của ta đã khóc chưa?

Ta cố gắng gượng, cương quyết đợi cho đến khi nghe thấy tiếng khóc trong trẻo vang dội của đứa trẻ mới thực sự yên tâm để bản thân chìm vào bóng tối.

Tốt quá rồi!

Thanh Khê, bé con của ta đã bình an chào đời. Nỗi lo sợ vẫn treo trên lòng ta từ khi Phương tần sinh nở cuối cùng cũng tan biến.

86

Thái tử Lý Thanh Khê ngay từ khi chào đời đã nhận được tình thương yêu của cả hoàng cung.

Dĩ nhiên ngoại trừ Phương tần. Có lời đồn rằng ngày ta lâm bồn, nàng ta đã quỳ suốt đêm tại Phật đường, khóc suốt một đêm dài.

Hoàng đế có ít con nối dõi, khi Tiên đế ở độ tuổi này dưới chân đã có năm vị hoàng tử, nhưng Lý Quân Khắc chỉ có một đứa con duy nhất. Thái hậu dù không thích ta nhưng cũng vội vã về lại Tử Cấm Thành ngay trong đêm. Nghe nói khi ngồi trên kiệu, chuỗi hạt Phật trong tay bà đã xoay tròn hơn trăm lần.

Thái hậu đến để xem đứa trẻ, Lý Quân Khắc đi cùng, các Thần phi cũng tranh thủ đến để mừng phúc.

Lúc này ta chỉ có thể ở trên giường, trong gian phòng nóng nực mà phủ một tấm chăn dày. Trong gian phòng rộng lớn, chỉ còn ta và Diêu nhi, trống trải đến nỗi khiến người ta hoảng hốt. 

Diêu nhi quạt quạt cho ta, còn ta ngồi thẳng trên giường, lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi.

Từ trước ta không hay khóc, hai người huynh trưởng ở nhà đều là kẻ vô tâm, ta càng khóc, họ càng cười lớn. Ban đầu ta khóc vì bực tức, nhưng dần dần rồi không khóc nữa. Mẫu thân từng nói rằng con gái là làm bằng nước, càng khóc thì số phận càng mong manh.

Thế nhưng từ khi vào cung, từ khi có cái thân phận này, ta lại trở nên mau nước mắt hơn hẳn.

Nhìn khung cảnh lạnh lẽo, lòng ta bất giác nhớ đến những hình ảnh trong truyện về những cô gái nhạc phường già cỗi, ngồi cô đơn đàn tỳ bà dưới ánh trăng.

Trong thoáng chốc, ta dường như thấy lại hình ảnh thời thơ ấu, khi mẫu thân dắt ta và hai huynh đi thăm tiểu công tử mới sinh của nhà hàng xóm. 

Đứa bé nhỏ nhắn đáng yêu được người cha mạnh mẽ của mình bồng trên tay, chọc ghẹo trong vui sướng. Ta ngồi trên vai đại ca, định bụng sẽ nhìn tiểu đệ, nhưng ánh mắt lơ đãng lại thoáng thấy bóng dáng một nữ nhân phản chiếu sau cánh cửa phòng đóng kín.

Không ai để ý người sau cánh cửa là ai, hay đã trải qua điều gì. Chỉ có một người phụ nữ khác cũng vui vẻ, hấp tấp chạy vào phòng để nhìn qua đứa trẻ mới sinh kia rồi không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng vào gian phòng kín.

Ta hỏi mẫu thân, người đó là ai. Mẫu thân bảo, đó là bà ngoại của cô dâu nhà hàng xóm.

….

Nước mắt ta cứ thế mà lăn dài. Ta cũng sẽ chờ, chờ đợi một người phụ nữ vui mừng khác sẽ gấp gáp đẩy cánh cửa này ra vào trông ta.

— Kẹt.

Cửa phòng mở ra, ta luống cuống dùng chăn che mặt, ánh sáng kim sắc của phượng trâm loé lên trong bóng tối đan xen. Hoàng hậu bước vào, cúi xuống ngồi bên giường ta.

Biểu tình trên mặt nàng đầy vẻ thương xót, dịu dàng lau đi nước mắt cho ta:

 “Tội nghiệp muội, sao lại lặng lẽ khóc một mình thế này?”

Bất chợt, như tìm được bờ vai dựa, ta ôm lấy tay áo của nàng rồi khóc nức nở đến run rẩy cả người.

“Hoàng hậu nương nương, ta muốn về nhà.”

Cánh tay hoàng hậu hơi khựng lại, rồi nàng cúi xuống gần ta hơn, gần như ôm ta vào lòng. Ta cuộn mình dựa vào nàng, giống như một đứa trẻ run rẩy sợ hãi.

Bàn tay nàng nhẹ nhàng, chầm chậm vỗ nhẹ trên người ta. Bằng giọng như dỗ dành, nàng khẽ hát bên tai ta:

 “Tiểu Quất nhi ngoan, Tiểu Quất nhi ngoan, đừng sợ, tỷ tỷ ở đây.”

Chờ đến khi ta ngủ say, hoàng hậu mới bước ra khỏi phòng.

Ngoài cửa, Tần Hoài đứng đó, dáng lưng thẳng tắp như cây tùng cây trúc, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt nhưng không thể xua tan vẻ u ám trong thần sắc của huynh ấy.

Giữa hoàng hậu và Tần Hoài là khoảng cách của hai thế giới.

Nàng không tự chủ mà thẳng lưng hơn chút, quay đầu nhìn vào chum sen cạnh đó, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng, từng chữ chuẩn mực và nghiêm trang:

 “Tần đại nhân.”

“Thần có mặt.”

“Khanh Tần mới chỉ là một đứa trẻ…” 

Giọng nàng chậm rãi, cảm thán rồi nén tiếng thở dài. Nàng đưa ba chiếc khăn tay thêu cho cung nữ bên cạnh, nhờ chuyển lại cho Tần Hoài: 

“Bản cung đã thêu vài chiếc khăn tay, tính làm quà tặng cho Khanh Tần mà vừa nãy lại quên mất, phiền đại nhân chuyển hộ.”

Dứt lời, nàng nhẹ nhàng rời đi.

Trong chum sen, cá chép lượn lờ, sóng nước làm nhòe đi khuôn mặt giả vờ lạnh lùng của Tần Hoài.