Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ Chương 6 VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ

Chương 6 VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ

1:42 sáng – 28/10/2024

Thực ra ta có lẽ đã hiểu, bởi vì Lý Quân Khắc là hoàng đế, hoàng đế quản thiên hạ thì sẽ khó lòng để ý tới ta trọn vẹn, vậy nên nếu ngài dốc lòng vì ta thì phải bỏ mặc thiên hạ.

Trong cung này, người có thể bảo vệ ta chỉ có chính mình.

Ngài muốn ta trưởng thành tốt đẹp, không muốn ta phải đạp chông gai mà lớn, cuối cùng trở thành một người xa lạ với ngài, xa lạ với chính bản thân ta.

Biết được tâm ý của ngài, nói rằng không cảm động thì thật là giả.

Sau khi tự khích lệ mình, hai ngày sau ta cố tình làm ra vẻ vô tình đi qua Sở Tú Cung.

Các tiểu thư tuyển chọn đang nối đuôi nhau, dưới sự dẫn dắt của các cung nữ, chuẩn bị vào gặp hoàng thượng. Ta chỉ là một tần vị, không được tham gia vào đại tuyển.

Nhìn những tiểu thư xinh tươi phía trước, dung mạo tựa đóa hoa, có người cười duyên tự tin, có người lo lắng mà ngắt lấy vạt áo, những bộ y phục mới đủ màu sắc khoác lên người che đi vóc dáng yểu điệu, ai cũng chăm chút cho hôm nay, diện bộ y phục đẹp nhất, trang điểm tinh tế nhất, thể hiện phong thái đĩnh đạc nhất, đợi được nhìn nhận và lựa chọn.

Ta từ xa nhìn các nàng, mà các nàng cũng lén nhìn về phía ta.

Hôm nay trời nắng gay gắt, ta đứng dưới mái hiên, sau lưng có dàn cung nhân đông đảo, Ôn Cẩn che ô cho ta, cung nữ khác dịu dàng quạt mát. Trang phục của ta tuy sang trọng nhưng không rườm rà, so với những thiếu nữ mặt đỏ bừng vì nắng kia, ta thật sự ung dung hơn nhiều.

Các nàng nhìn ta, ánh mắt không giấu được sự ngưỡng mộ, như thể nhìn thấy tương lai của chính mình.

Giữa ta và các nàng, tồn tại một bức màn vô hình, dày hơn cả thời gian. 

Ta bỗng có cảm giác như cách biệt ngàn năm, ba năm đã trôi qua rồi… Từ khi vào cung, ta nghĩ rằng mình không hề thay đổi, nhưng… Hóa ra ta đang trưởng thành một cách tốt đẹp.

Trong vô số ánh mắt đổ dồn về ta, có một ánh nhìn đặc biệt sắc bén.

“Tiểu thư đứng đầu hàng kia là ai?” Ta khẽ gật đầu hỏi.

“Là An Khánh Quận chúa.” 

Ôn Cẩn sợ ta quên nên nhắc thêm:

“Là nhị tiểu thư nhà Định Quốc Công, muội muội ruột của hoàng hậu.”

Ta ngập ngừng đáp một tiếng “Ồ.”

Dường như có ý định sắp đặt nào đó, những ngày này ta chưa từng thấy vị An Khánh Quận chúa nổi tiếng khắp cung này ở đâu cả.

Đoàn người từ từ rời khỏi tầm nhìn của ta cùng với ánh mắt cháy bỏng như ngọn đuốc của An Khánh quận chúa.

“Hình như nàng ấy rất ghét ta.”

Ta nói khẽ, chỉ đủ để Ôn Cẩn nghe thấy:

 “Khác hẳn hoàng hậu.”

“Hoàng hậu lớn lên ở cung thái hậu, còn An Khánh Quận chúa lại trưởng thành trong phủ Định Quốc Công.” 

Ôn Cẩn giải thích:

“Hoàng hậu và quận chúa cũng không quá thân thiết.”

“Chẳng phải An Khánh Quận chúa thường vào cung sao…” 

Ta chợt ngừng lại, hiểu ra:

“Thì ra là không phải đến gặp hoàng hậu…”

Giờ ta dường như đã hiểu vì sao nàng ấy không ưa ta.

Cuối cùng chỉ có ba vị tiểu thư được chọn vào cung.

So với đợt tuyển phi của ta năm xưa, có hơn mười người trúng tuyển, thì đợt tuyển lần này thật là giản dị.

An Khánh Quận chúa Diệp Dịch Vi, không cần nói cũng biết, được phong là Phương Quý nhân, thêm vào gia thế tôn quý, đương nhiên hơn hẳn ta không chỉ một bậc. 

Nàng ấy vào ở cung Cảnh Nhân, ngay khi đặt chân vào cung, các món quà ban thưởng đã như nước chảy tràn vào, vàng bạc, ngọc ngà chất đầy. Nàng chỉ liếc qua một cái, chẳng hề để tâm, thậm chí cảm ơn cũng qua loa cho có.

Dĩ nhiên đây là lời đồn từ các tiểu cung nữ thích nói chuyện.

Ai nấy đều lịch sự mà tặng lễ, nếu ta không tặng, chắc chắn sẽ bị coi là nhỏ nhen, tính cách nhỏ mọn. Vậy nên ta gom hết ngọc san hô mà hoàng thượng ban cho, thêm ít vải vóc và trang sức, nhờ người mang đi tặng.

Dù sao cũng chẳng dùng đến nữa…

“Phương Quý nhân thật là làm cao, chỉ nói một câu đặt đó rồi chỉ tay vào một góc mà chẳng buồn ngó qua, ra ngoài còn nghe thấy nàng ấy chê ngọc san hô của chúng ta là tầm thường, vải vóc là lỗi thời.”

Cung nữ này nhanh miệng, ta thường không quản thúc các nàng, phần vì ta còn nhỏ tuổi nên các nàng không sợ, quen nói năng không kiêng dè.

Thời nay không như trước, ta liếc sang Ôn Cẩn, Ôn Cẩn liếc nhẹ về phía cung nữ kia.

“Sau lưng đừng có nói linh tinh.” 

Nàng bình thản nói, rồi đuổi cung nữ đó đi.

Diệp Dịch Vi rực rỡ như châu ngọc, khiến hai tiểu thư mới vào cung còn lại không tránh khỏi bị lu mờ.

Một vị là Thư đáp ứng, con gái của Hữu phó Đô Ngự sử tại Đô Sát Viện, mười bảy tuổi, duyên dáng như ngọc, có đôi má lúm đồng tiền, cười lên rất ngọt ngào. Nghe nói vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ của nàng làm thương nhân, giàu có vô cùng. 

Những người khác vào cung mang theo đồ đạc cá nhân, nàng thì mang theo mấy rương vàng. Khi người khác phải đi cầu thưởng, nàng lại đem vàng biếu các phi tần khắp cung, ai cũng nói nàng hào phóng.

Chỉ tiếc rằng, Dực Khôn cung nơi nàng ở có vị chính chủ là Thần phi, người thẳng thắn, không ưa tài vật, ngược lại ghét những hành động lấy lòng bằng tiền bạc này. Quả là “đúng người nhưng sai cách.”

Một vị khác là Lưu Thi Tuyển, vị này có nhiều chuyện để nói.

“Lưu Thi Tuyển không chỉ có đôi mắt giống nương nương mà xuất thân cũng na ná như nương nương.”

Một thái giám am hiểu chuyện nội cung rỉ tai ta, trong đợt tuyển phi vừa rồi hắn đã đứng hầu bên cạnh, nhiều chuyện hay ho đều do hắn kể.

“Nàng ấy nhìn hoàng thượng không rời mắt, hoàng thượng ban đầu định không chọn, nhưng thái hậu thấy hoàng thượng ngẩn ra, tưởng ngài có cảm tình với nàng liền ban hoa cho nàng ấy. Hoàng thượng không nỡ làm phật ý thái hậu nên đành thuận theo, thành ra những vòng tuyển sau ngài không còn tâm tư chọn nữa. Theo ý nô tài, nàng ta vốn không thể vào cung được, tất cả nhờ đôi mắt ấy, hưởng nhờ phúc khí của nương nương.”

“Có giống nhiều không?”

 Ta là thật sự tò mò, khi xưa vào cung, Lý Quân Khắc cũng bảo ta mắt to:

 “Có giống lắm không?”

“Tạm giống, nhưng không đẹp bằng nương nương.”

Tên thái giám cười nịnh nọt, nghe qua đã thấy không thật lòng. Vậy nên ta quyết định tự mình đến xem thử.

“Người ta gọi nơi ở của Lưu Thi Tuyển là Lạc Anh Các, nghe thì đẹp nhưng lại là nơi xui xẻo. Nơi đó nằm sát Lãnh Cung, chỉ cách nhau một bức tường.”

Nhiều phi tần không được sủng ái, từng sảy thai hoặc gây chuyện tự làm tự chịu của tiên đế đã kết thúc cuộc đời trong đó, truyền rằng có những người chết oan khuất, đêm khuya oán hồn vẫn rên rỉ, tiếng gà trống gáy không dứt. Còn có một cung nữ đi vào đó hai ngày thì treo cổ tự tử trên một cây lớn trong sân.

Hơn nữa, Lạc Anh Các còn đáng sợ hơn cả Lãnh Cung, giường chiếu bàn ghế trong đó chẳng hề ‘giản dị’ theo kiểu thông thường.

Giống như một Lãnh Cung thu nhỏ vậy, là một phòng đơn bên ngoài Lãnh Cung.

Kể từ khi Lý Quân Khắc lên ngôi, ngài chưa từng đưa bất kỳ phi tần nào đến nơi đó, Lưu Thi Tuyển là người đầu tiên.

Có thể tưởng tượng rằng, cung nhân xung quanh sẽ nhìn vào số phận của nàng ấy mà đánh giá.

“Lưu Thi Tuyển ấy, hoàng thượng vốn không muốn chọn vào cung, vừa vào đã bị ném đến nơi ma quái này, còn mong gì ngày được hoàng thượng để mắt chứ.”

Lưu Thi Tuyển ngồi trong phòng, còn hai cung nữ thì ngồi ngoài hành lang vừa cắn hạt dưa vừa buôn chuyện, chẳng ngại ngần việc mấy lời xì xào này có thể bị chủ nhân bên trong nghe thấy hay không.

Phi tần không được sủng ái, không có tương lai, ngay cả hạ nhân còn khinh thường.

“Cả hoàng cung, ai chẳng lễ nghĩa đàng hoàng, chỉ riêng Lạc Anh Các lạnh lẽo như mùa đông, đừng nói đến việc tài vật từ bên ngoài, ngay cả người bên trong…” 

Nghĩ đến điều gì, một cung nữ khác bật cười khinh bỉ, mắt trợn trắng dã:

“Có khi còn rỗng hơn cả túi ta.”

Nàng từng hầu hạ ở cung của Thần phi, nơi đó tiền tài béo bở khiến nàng ta sinh lòng kiêu ngạo.

Cung nữ kia thở dài một tiếng:

 “Nếu ta không vô ý làm rơi kiếm của Thần phi thì sao có thể rơi vào hoàn cảnh phải hầu hạ nàng ta.”

“Khổ thân chúng ta, theo vào đây chịu đựng.”

 Người bên cạnh huých tay nàng:

“Những lời đồn đó… ngươi có nghe qua không, vừa vào đây ta đã thấy lạnh cả người, thật kỳ dị.”

Họ nói chuyện mà coi như không ai nghe thấy, ta đứng ngoài cửa vậy mà lại có chút ngượng ngùng.

Cung này thật nhỏ, cung nữ còn chưa kịp đi báo đã nghe hết chuyện mâu thuẫn bên trong.

“Nương nương, chúng ta nên đi thôi?”

Ta nghĩ lần sau đến cũng giống vậy, không cần lợi dụng lúc người ta sa cơ mà giẫm thêm một bước.

Thế nhưng, đội ngũ của ta đông đúc, đến thì dễ mà đi không tiện, một tiểu thái giám phía sau không đứng vững, đẩy cửa phòng ra một khe. Hai cung nữ bên trong đang bàn về chuyện ma quỷ, cửa vừa mở, họ lập tức cảm thấy có luồng gió lạnh thổi vào, bèn đứng dậy hỏi lớn: 

“Ai ở ngoài đó!”

Ta đứng thẳng người lên, giả vờ chỉnh lại tua trân châu bên tóc mai.

Cả đoàn người phía sau cũng đứng nghiêm chỉnh. Khí thế mạnh mẽ, ai nấy đều thể hiện phong thái của sủng phi rất đúng mực.

Ôn Cẩn lớn tiếng đáp:

 “Khánh Tần nương nương đến thăm chủ nhân của các ngươi.”

Tiếng nói bên trong lập tức nhỏ lại, cửa được tiểu thái giám mở toang ra, ba khuôn mặt cúi thấp, nở nụ cười nịnh nọt rõ ràng.

Ta rất ghét những gương mặt này, nhưng trong cung rất nhiều người thích làm vậy, tự đặt mình thật thấp, tìm cách sinh tồn trong các kẽ hở. Đó là cách sống của họ, ta không có quyền trách họ.

Chỉ là không thích mà thôi, có lẽ ta đã quen tự do, trong người có phần bạo dạn mà các tiểu thư ở kinh thành không có. Ngay cả với hoàng thượng, ta cũng chẳng hề giấu giếm.

Thật vậy, nhờ được sủng ái đặc biệt của Lý Quân Khắc mà bao năm qua bản tính ấy của ta vẫn chưa hề bị mài mòn.