Lời tiên tri ấy giờ đây thành sự thật. Cuộc sống hiện tại đẹp đến mức khiến ta cảm thấy không chân thực, đẹp đến như thủy tinh dễ vỡ, nghĩ đến điều này, mắt ta bỗng nóng lên.
“Muội muội, muội không khỏe chỗ nào sao?”
Một chút khác thường của ta không qua mắt được Tần thường tại, nàng ghé sát tai, nhỏ giọng hỏi han.
“Nếu muội muốn chơi, tỷ…”
Ngay lúc đó, nàng nhìn theo ánh mắt ta ra ngoài cửa sổ, thấy thái giám của Lễ bộ đi đi lại lại bận rộn, nàng lập tức im lặng, rõ ràng đã hiểu lầm ý của ta rồi.
Tần thường tại như người từng trải, già dặn mà vỗ nhẹ vai ta:
“Nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện thường, huống chi là hoàng thượng. Ta thấy hoàng thượng và thái hậu đều rất coi trọng muội, muội không cần quá đau lòng.”
Xem ra, tiếng đồn ta hay ghen tuông đã lan truyền rất rộng trong cung rồi…Cũng không uổng lời của Lý Quân Khắc:
“Tiểu Quýt nhỏ bé, lại mang trái tim nhỏ hẹp.”
Ta cũng không giải thích, vì chẳng cách nào giải thích được nỗi buồn bất chợt này, đành làm như không hiểu, cười và khoát tay:
“Nhìn lâu quá, mắt hơi đau.”
“Bổn cung biết rồi, người đâu, ngươi đi báo cho hoàng hậu, trông chừng nha đầu đó, không cho phép…”
Một lúc lâu sau, hoàng hậu mới bước vào, vẫn đang nghiêm khắc dặn dò cung nữ bên cạnh, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa pha chút bất lực.
Hoàng hậu thấy ta ngồi bên này với đôi mắt lộ rõ vẻ mong chờ liền vẫy tay bảo ta ngồi lên vị trí của mình, còn nàng ngồi sang bên cạnh xem ta chơi.
“Bổn cung chưa từng chơi, nhìn các ngươi chơi là đủ rồi.”
Nàng thản nhiên nói, nhẹ nhàng bảo:
“Cứ chơi đi, thua thì tính của bổn cung.”
“!!!”
Hai mắt ta sáng rực, vậy thì ta có thể thoải mái phô diễn rồi!
Cả một buổi chiều trôi qua trong trò bài cửu.
Hoàng thượng đến khi ta đang mải mê đếm lá vàng như kẻ mê tiền, ba tỷ muội ngồi dưới mặt đều đã thua xanh mét, còn hoàng hậu thì đã tựa đầu vào ghế mềm ngủ vài giấc.
Nàng đêm nào cũng khó ngủ, quầng thâm dưới mắt nếu không che đi thì nặng nề đến đáng sợ, nhưng mỗi sáng nàng đều rạng rỡ, ngăn nắp mà xử lý mọi việc trong cung, tựa như không cần nghỉ ngơi.
Giấc ngủ chốc lát này, tựa như một chút thời gian nàng hiếm hoi lắm mới “đánh cắp” được.
Lý Quân Khắc vuốt nhẹ sau đầu ta, thấy ta ngồi ở chỗ của hoàng hậu, vừa trách mắng vừa có chút cưng chiều:
“Không biết phép tắc.”
Ngài đến không phải để tìm ta mà là để bàn việc với hoàng hậu, dặn ta chờ ở bên ngoài, tối sẽ cùng ta hồi cung của mình dùng bữa.
Ta ngồi chờ nhưng lòng cứ cảm thấy bồn chồn không yên.
Khi ngài và hoàng hậu cùng bước ra, hoàng hậu khẽ liếc nhìn ta với vẻ hơi áy náy.
Ta có chút hoang mang thì khi về cung Ôn Cẩn mang đến cho ta hai tin tức.
Các tiểu thư dự tuyển đã vào ở Sở Tú Các từ ngày hôm trước, trong đó nổi bật nhất chính là muội muội ruột của hoàng hậu, An Khánh Quận chúa Diệp Dịch Vi.
Nhà họ Diệp ba đời làm Tể tướng, nối tiếp tước vị Định Quốc Công, tổ phụ của nàng cưới trưởng công chúa, trưởng tỷ của tiên đế, phu thê hòa thuận nhưng con nối dõi thưa thớt, chỉ truyền lại một mạch.
Công chúa hết mực yêu chiều nàng nên mỗi lần vào cung đều mang theo. Tiên đế và Định Quốc Công lớn lên bên nhau, thân như huynh đệ. Lại thêm tiên đế thời thơ ấu yếu đuối, bệnh nặng khó chữa, nghe theo lời một thầy thuốc dân gian, cần dùng máu thân nhân làm dược dẫn, Định Quốc Công liền tình nguyện làm người hiến máu hơn mười năm cho tiên đế. Tiên đế vô cùng cảm động, nhà họ Diệp càng được sủng ái, có thể nói là gia tộc quyền quý nhất hiện nay.
Nhưng Định Quốc Công lại không có con trai, dù có con thì cũng không sống qua hai tuổi. Đồn rằng do ngài làm dược dẫn khiến vận số suy yếu, dùng mệnh nhà họ Diệp để kéo dài sinh mệnh cho tiên đế. Tiên đế vừa cảm động vừa áy náy, hai con gái nhà họ Diệp khi vừa sinh ra đã phá lệ phong làm quận chúa. Hằng ngày bầu bạn bên hoàng thượng, được cưng chiều vô cùng, phong quang không ai sánh bằng, ngay cả công chúa của tiên đế cũng không thể bì kịp.
Hôn sự của hoàng hậu Diệp Dịch Tình từ khi chào đời đã được định với thái tử, bất kể ai làm thái tử, nàng vẫn sẽ là hoàng hậu, từ nhỏ đã được giáo dưỡng theo lễ nghi của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Còn An Khánh Quận chúa Diệp Dịch Vi lại quen tự do, xem hoàng cung như sân sau nhà mình mà tự do đi lại, là nữ nhân danh giá hàng đầu kinh thành.
Giờ đây, cả hai tỷ muội nhà họ Diệp đều tiến vào hậu cung của hoàng thượng.
Ôn Cẩn nói, khi Diệp Dịch Vi vào cung, đi theo hầu hạ còn có hẳn bốn cung nữ, không vào Sở Tú Các mà trực tiếp ở cung thái hậu, buổi chiều còn phá lệ vào Ngự Thư Phòng.
Hoàng hậu không can thiệp.
Ta nghe xong cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên, hóa ra có người có thể tiến cung như vậy sao?
Nhưng điều khiến ta kinh ngạc hơn là vì sao Lý Quân Khắc lại để nàng tùy tiện vào Ngự Thư Phòng? Khi ngài phê duyệt tấu chương trong Ngự Thư Phòng, ngài ghét nhất bị người khác quấy rầy, ngay cả ta cũng chỉ đến khi có lệnh, ngày thường không dám tự tiện đến.
Có lẽ vì một khoảnh khắc thất vọng hiện lên trên mặt ta, Ôn Cẩn cúi xuống vỗ nhẹ lưng ta, an ủi:
“Dù sao cũng là tình nghĩa từ thuở nhỏ.”
Ta cố gắng nở nụ cười. May thay, tin thứ hai là tin tốt.
Phụ mẫu và huynh trưởng đã vào kinh thành, nhị ca dự thi võ cử, cuối cùng cũng có chỗ để thể hiện sức mạnh.
Lý Quân Khắc nghe tin sáng nay, không những ban thưởng cho gia đình ta mà còn sắp xếp cho đại ca một chức quan.
Một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên. Giờ trong cung, giữa các phi tần cũ, ta là người được sủng ái nhất, còn giữa những người mới… một vẻ xuân rạng ngời này cũng khó nói.
Cháo nhiều mà sư ít. Hậu cung rộng lớn, các phi tần đều sống tách biệt, những cung viện sâu thẳm không có hoàng thượng ghé thăm, thiếu đi sự âu yếm, thì dù có được ban thưởng đầy ắp vật báu cũng trở nên lạnh lẽo.
Nếu Lý Quân Khắc không đến tìm ta, ta liền dạo khắp cung, đến từng cung để thăm hỏi.
Trước kia không dám, nhưng bây giờ được sủng ái mà cũng trở nên mạnh dạn hơn, thêm vào việc có cha mẹ bên cạnh, cảm giác càng viên mãn, đi đến đâu cũng ngẩng cao đầu.
Người ta cũng nói, sủng phi đúng là khác biệt, nhìn Khánh quý nhân bước đi mà nhẹ như gió thổi, chẳng phải là sức mạnh từ long khí hay sao.
Ta nghe mà đỏ mặt, ngượng chín cả người.
Chuyện này sau ta có kể lại với Lý Quân Khắc. Lúc đó ta đang nằm trong lòng ngài, khoác lấy cổ ngài, kể xong còn cắn nhẹ lên ngực ngài một cái, để lại dấu răng hồng hồng, hai chiếc răng nanh nhỏ đặc biệt rõ ràng.
Lý Quân Khắc nhìn có vẻ quý phái nhưng da dày thịt chắc. Ngài không hề rên rỉ lấy một tiếng mà còn giữ lấy cằm ta, dùng ngón tay cái chơi đùa với răng nanh của ta như đang trêu chó, định mài mòn răng nanh của ta.
Ta bị ép ngửa đầu, nhìn ngài đầy oán trách.
“Ngài làm gì vậy.”
Lời nói qua kẽ răng mơ hồ không rõ. Ngài chăm chú nhìn ta, cười nói:
“Xem thử long khí có thể dưỡng người đến mức nào, xem nàng lanh lợi cỡ nào.”
Lúc nào cũng trêu đùa ta, coi ta như là nha đầu ngốc nghếch vậy.
“Thái hậu nói rằng, hôm qua khi nàng đến thỉnh an, đã hấp tấp đi lạc, va phải Thần phi. Nếu không nhờ Thần phi đỡ lấy nàng, thì cả người nàng có khi đã đập vào khung cửa rồi?”
Lý Quân Khắc cuối cùng cũng buông bỏ việc đùa nghịch chiếc răng nanh trăm ngàn lỗ chỗ của ta, ép ta áp mặt vào ngực ngài để nghe tiếng tim đập mạnh mẽ:
“Đó mà là bước đi có long khí sao? Mấy tiểu cung nữ đã nói sai sao?”
Ta hừ nhẹ, không đáp lời.
“Sau này cẩn thận chút, lỡ thật sự ngã thì làm sao?”
Lý Quân Khắc không có ý trách mắng, chỉ là trong lời nói có chút ưu tư:
“Hai ngày nữa là đại tuyển, trong cung chắc chắn sẽ có thêm những người mới, nếu lại va vào ai đó mà họ không đỡ nàng thì nàng tính sao? Nếu chẳng những không đỡ mà còn xô nàng ngã, nàng lại tính sao?”
“Sao họ lại muốn đẩy thần thiếp chứ?”
“Vì long khí của ta đều để dành nuôi nàng, không thể san sẻ đều cho họ.”
Nghe vậy, ta liếm môi, cố gắng ngẩng đầu lên nhưng cũng chỉ nhìn thấy yết hầu của ngài, cảm nhận được cánh tay ngài ôm ta càng siết chặt, mất hẳn sự dịu dàng.
Ngài dường như rất sợ mất ta.
“Trẫm muốn thấy nàng trưởng thành một cách tốt đẹp.”
Trưởng thành một cách tốt đẹp ư…
Trưởng thành và trưởng thành tốt đẹp là hai chuyện khác nhau, chỉ cần sống, người ta sẽ lớn lên, nhưng trưởng thành tốt đẹp là như thế nào?
Ta không hiểu, cũng chẳng hỏi, vẫn ngây ngốc cười rồi đáp ứng, gật đầu thật mạnh, đầu mũi còn cọ qua những đường nét săn chắc trên eo bụng của ngài. Lý Quân Khắc thở ra một hơi, bảo rằng ngài nhột.
Hôm ấy là một ngày bộc phát cảm xúc đầy cháy bỏng, không thể kìm hãm được, sau đó chúng ta đều có chút sợ hãi.