Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ Chương 4 VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ

Chương 4 VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ

1:41 sáng – 28/10/2024

Ta nhập cung ba năm nhưng chưa từng gặp lại người nhà, chỉ thỉnh thoảng nhận được vài lá thư.

Đại ca đã cưới thê tử, giờ cháu trai cũng đang nằm trong bụng đại tẩu mà đợi ngày chào đời. Mẫu thân nói đại tẩu tuy là tiểu thư nhà giàu nhưng tính tình rất bộc trực. Nhị ca dắt đại ca ra ngoài chơi bời, đại tẩu dám bụng mang dạ chửa đuổi đánh đại ca, chạy vòng quanh cây hồng trước cửa.

Người xung quanh nhìn thấy mà sợ toát mồ hôi, gọi nàng là “cô bà.”

Mẫu thân viết rằng: 

【Đại phu bảo rằng chẳng bao lâu nữa, khi tuyết rơi, đứa bé sẽ chào đời. Sinh vào mùa đông thật tốt, không sợ lạnh, không giống như con sinh vào ngày nóng nhất, tính cách nóng nảy như lửa khiến người ta không yên lòng, nhưng mà được cái lại hay bám lấy người.】

Bà cố gắng kể vài chuyện vui, nhưng hồi tưởng lại quá khứ luôn để lại chút bâng khuâng, cuối cùng bà mới viết một câu ở góc trang.

【Nhà cửa bình an, chỉ là thường hay nhớ con, sợ con chịu uất ức.】

Chữ “uất ức” còn vương vết nước mắt.

Điều ấy khiến ta có chút đau lòng. Hôm ấy ta liền trốn trong phòng, nói với người hầu trong cung rằng trong người không được khỏe rồi trốn vào một chỗ lặng lẽ khóc, cố không để ai thấy.

Nhưng chốn hoàng cung này, mỗi tấc đất đều là của hoàng đế, có chuyện gì mà qua mắt được ngài. Ngày hôm ấy sau khi thượng triều xong, hoàng đế liền đến hỏi ta có chuyện gì.

“Nhớ nhà.”

Ta không giấu ngài, cũng biết ngài có thể đoán ra. Trong cung cấm rất nghiêm, ta hiện giờ cũng được sủng ái, việc gửi đồ ra hay nhận đồ vào đều khó khăn, phần nào cũng vì ta không thích đi lại, tạo mối quan hệ.

“Xa quá thật.” 

Lý Quân Khắc trầm ngâm:

“Nhị ca của nàng giờ đã đỗ cử nhân, nếu nàng muốn, trẫm sẽ thăng chức cho phụ thân nàng, tìm cho ông một chức vị ở kinh thành, có được không?”

Đây là ân điển to lớn.

Hoàng đế vốn ghét ngoại thích can dự chính sự, năm xưa các gia tộc quyền quý đưa con gái vào cung, kẻ được sủng ái lừng lẫy rồi cũng lặng lẽ mà lụi tàn. Hiện giờ việc tranh sủng trong cung không ít, nhưng hiếm có ai dùng ân sủng để cầu lợi cho gia tộc.

Hai năm trước cuộc thanh lọc như mũi tên đã lắp vào cung, không ai biết nó sẽ bắn vào đâu, đa số đều tránh đi.

Ta không dám vướng vào, nhưng trong lòng ẩn chứa một chút mong chờ.

Một tri huyện nơi xa xôi, nhảy vọt đến dưới chân thiên tử, quả là vinh dự, đại ca uống say cũng không dám nói ra mộng lớn ấy.

“Được không?”

 Ta hỏi xong thì lén liếc hoàng đế, nhỏ nhẹ dò hỏi như tiếng muỗi kêu. Lý Quân Khắc mỉm cười, ôm eo ta, nhẹ nhàng thở dài một hơi:

 “Nếu nàng muốn, thì có thể.”

“Được rồi.”

Chẳng bao lâu sau, tin cha ta thăng quan truyền đến, cả cung trên dưới đều đến chúc mừng.

Đây như một lời ngầm báo hiệu, ai nấy đều hiểu ngầm với nhau.

Giờ địa vị ta không còn tầm thường, chẳng ai dám coi thường con gái của một tri huyện nữa.

Cha thăng quan nên cả nhà lục đục kéo nhau đến chân thiên tử, lại sớm nhờ người giúp sức, dùng tất cả tiền tích góp trong đời mua một ngôi phủ nhỏ nơi ngoại ô kinh thành.

Ta cũng muốn góp chút tiền, dù sao ở trong cung cũng chẳng tiêu được bao nhiêu, nhưng mẫu thân không nhận, nói cha nổi trận lôi đình.

Cha sĩ diện, lại cảm thấy áy náy với ta, miệng cứng rắn nói rằng ta sống xa hoa quen rồi, nên để dành lo cho mình, dù sao cung cấm không thể chỉ dựa vào sự sủng ái nhất thời của hoàng đế mà không nghĩ đến tương lai.

Ta không hiểu, không hiểu “nhất thời” là ý gì.

Vậy nên, hôm ấy ta đến Dưỡng Tâm Điện tìm Lý Quân Khắc, đang bước đi trên hành lang thì nghe hai cung nữ tựa vào nhau trò chuyện.

“Nghe nói hôm nay Thái phó đề nghị hoàng thượng tuyển phi, nói rằng hoàng thượng đăng cơ đã hơn bốn năm rồi mà nay vẫn chưa có con nối dõi…”

Ta khựng lại, như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, lạnh buốt tới lòng bàn chân.

Thì ra, sự sủng ái cũng có hạn định.

Hai năm đầu ta không mấy khi hầu hạ, cung phi đông đúc, hoàng thượng mỗi lần đổi lượt cũng phải nửa tháng mới đến ta.

Về sau, người thì chết, kẻ thì điên, người vào lãnh cung, hoa còn chưa nở đã héo tàn, những nữ nhân ấy, tên họ cũng như mây khói, bị tiếng pháo năm mới xé tan, rực rỡ mà ngắn ngủi.

Người còn lại, đáng nhớ, ngoài hoàng hậu ra cũng chỉ là vài tỷ muội ngoan ngoãn chẳng mấy nổi bật.

Tần quý nhân, con gái Thái thường tự khanh, nổi tiếng hiếu thuận từ trong khuê phòng, dung mạo thanh tú, giọng nói nhỏ nhẹ, dáng vẻ dịu dàng, ngoài việc thỉnh an ra thì chưa có một ai biết nàng đang ở đâu.

 Nàng chẳng có điểm gì quá nổi trội, nhưng dường như điều gì cũng biết, lần trước tiết Nguyên Tiêu, đàn hát, vẽ tranh nàng đều tham gia, nhưng chưa bao giờ giành giải nhất.

Thường tại, con gái Viện sử thái y, khéo tay nấu ăn, từng cầu xin hoàng đế cho phép mở riêng một tiểu phòng bếp, mỗi ngày nấu nướng đủ món, từ hoàng thượng, thái hậu đến cung nữ, thái giám đều có phần.

 Tính nàng hiền hòa, không hề lên mặt. Trên nàng có một tỷ tỷ làm trắc phi của tam hoàng đệ của hoàng đế, năm sau sinh thế tử liền được phong làm chính phi, phu thê hòa hợp là hiếm thấy ở kinh thành.

 Từ nhỏ đến lớn bị tỷ tỷ lấn át, nên nàng thường chấp nhặt mấy chuyện nhỏ. Nghe nói có một lần hoàng thượng đến thăm, trò chuyện đến món đậu phụ thì cả hai xahr ra tranh cãi. Lúc nàng đuổi hoàng thượng ra cửa còn cố hỏi đậu phụ mặn ngon hay đậu phụ ngọt ngon hơn.

Thần phi, con gái Thống lĩnh Tả Dực Tiền Phong doanh, khi hoàng đế còn là thái tử đã vào phủ. Nàng là trưởng nữ nhà võ tướng, lớn lên giữa muôn vàn sủng ái, là phi duy nhất trong cung, dáng cao, đôi mắt sắc lạnh luôn liếc nhìn người khác.

Tính nàng thẳng thắn, ưa dùng thương dài, nhưng trong hậu cung không cho phép giữ binh khí nên nàng vẫn thoải mái chọn một cây côn dài mà luyện võ.

Người này bản tính kỹ lưỡng hiếm khi nổi giận, nhưng một khi giận thì ai cũng bị một gậy (ngoại trừ hoàng đế, hoàng hậu, thái hậu).

Hiện giờ trong hậu cung, kể cả ta thì tính lại cũng chỉ có năm vị phi tần, so với ba năm trước thật sự có phần tiêu điều.

Huống hồ hoàng thượng giờ bận rộn chính sự, ngay cả khi vào hậu cung, mười lần thì chín lần đến tìm ta… mà bụng của ta…

Lý Quân Khắc là hoàng đế, mà ta cứ quên mất điều đó.

Dù lý trí thì hiểu rõ, nhưng cảm xúc vẫn khó tránh khỏi đau lòng. Vậy nên, một thời gian ta không để ý đến ngài.

Ngài cũng nhận ra, Lý Quân Khắc tai thính mắt tinh, đoán được lý do. Sau đó bên ngoài Dưỡng Tâm Điện truyền đến tiếng khóc lóc thê lương của ta.

Hôm ấy, thái hậu gọi ta vào cung của bà.

“Nghe nói Khánh quý nhân gần đây không được khỏe?”

Thái hậu hiền từ, bởi vì dưỡng sinh tốt nên trông vẫn trẻ, chỉ có chút nếp nhăn nơi khóe mắt trên khuôn mặt trông như Bồ Tát của bà.

Bà mỉm cười hỏi ta, bên cạnh còn có hoàng hậu.

Hoàng hậu ngày nào cũng đến bầu bạn với thái hậu. Nàng giờ đây đang lén nhìn ta, tay nâng tách trà nhưng không nói gì.

Ta cảm thấy áp lực rất lớn.

“Thần thiếp…. Thần thiếp có chút không khỏe.” 

Ta nói dối mà miệng líu lưỡi, hoàng hậu nghe vậy thì bật cười.

Thái hậu không làm khó ta, bà là người hiền hòa, thời tiên đế còn tại vị đã là Hiền phi.

“Hoàng đế còn trẻ, khó tránh khỏi xốc nổi. Ngươi có chút bận lòng nhưng ngài không làm khó ngươi mà lại đi làm khó người dưới. Hiện giờ cả hậu cung lẫn triều đình vì chút tính khí của các ngươi mà bất an. Khánh quý nhân, ngươi phải tự cân nhắc, giờ cũng không còn là trẻ con nữa rồi.”

Thế là, ta đã trở thành một kẻ ghen tuông nổi tiếng khắp nơi rồi sao?

Hôm nay ta hầu hạ hoàng thượng, là tự ta tìm đến Lý Quân Khắc để nói muốn được hầu hạ.

Đêm ấy, ngài bước đi dưới ánh trăng đến đây, nắm lấy tay ta, đầu ngón tay còn lấm tấm mồ hôi.

“Ngài giận gì chứ?” 

Ta hỏi, cảm giác nóng bừng quanh viền mắt, có chút bực dọc.

“Nếu trẫm không giận, làm sao nàng hiểu được lòng trẫm.”

Tóc ta buông xõa, ngài vuốt từ đầu xuống tận eo, ôm chặt rồi không buông.

“Tiểu Quýt, trẫm là hoàng đế, nhưng cũng là phu quân của nàng.”

Mỗi chữ, mỗi câu, nặng tựa ngàn vàng. Vậy nên chuyện tuyển tú đã được định đoạt.

Ta được phong lên thành tần, không vì lý do gì, chỉ là do thái hậu đề bạt, bảo rằng ta hiền lành, hiểu chuyện. Ta bĩu môi, vừa bóc cam vừa hỏi chuyện cha mẹ vào kinh thành. Cũng may là có chút việc khiến ta phân tâm mà không suy nghĩ phiền muộn về chuyện đó nữa. Cha mẹ vừa vào đến kinh thành, tin tức bên đó liền gắn cánh bay đến tai ta. 

Cùng lúc ấy, hậu cung cũng gấp rút chuẩn bị cho lần tuyển tú sắp tới. Chỉ thấy cung nữ, thái giám đi qua đi lại bận rộn không ngớt. Cứ như đang chuẩn bị cho lễ hội lớn vậy.

Ngược lại, các phi tần liên quan mật thiết với nhau như ta lại thảnh thơi tụ tập đánh bài cửu.

Các nàng chơi, còn ta ngồi xem.

Ở nhà ta từng chơi cùng huynh trưởng và phụ thân, cũng coi như lớn lên bên bàn cờ, nghe Tần thường tại bảo có trò mới lạ muốn chia sẻ, cứ tưởng là gì, hóa ra…

Toàn là trò ta từng chơi qua.

Ta hăm hở muốn thử nhưng lại bị Thần phi dùng cánh tay đẩy sang một bên, ngồi lên chiếc ghế mềm.

“Con nít thì chơi trò này làm gì.”

Giọng nàng lúc nào cũng nhấn cao ở cuối câu, như sẵn sàng tát ta bất cứ lúc nào, khiến ta lập tức lí nhí trốn sang bên chỗ hoàng hậu, tìm một chỗ dựa.

” Khánh muội muội cũng đã mười bảy tuổi rồi, nào còn nhỏ gì nữa.” 

Lạc đáp ứng thẳng thắn, chẳng kiêng dè Thần phi:

“Ngài chẳng qua muốn chơi nên mới không muốn người khác tranh vị trí của ngài thôi.”

Ánh mắt Thần phi lập tức sắc lạnh, lườm Lạc đáp ứng. Nếu nàng có cây gậy ở đây thì chắc đã sớm đánh Lạc đáp ứng rồi, nhưng ở cung lâu năm, tính khí ngang ngược cũng mài đi phần nào, nên chỉ có thể dùng móng tay dài nhọn chọc lên trán Lạc đáp ứng thành một chấm tròn.

“Bổn cung muốn chơi? Bổn cung muốn chơi mà còn không gom đủ người chơi bàn này sao, cần gì phải tranh với Quýt nha đầu?”

Lạc đáp ứng cười xin tha, giọng ngọt ngào: 

“Tỷ tỷ tốt của muội, muội lỡ lời nói bậy, ngài nào có ưa mấy thứ này, chỉ có muội xem như bảo bối, ngồi nghiền ngẫm với Tần tỷ như nghiền sách.”

Nàng vừa rót nước vừa dâng bánh, đóng vai kẻ thấp hèn vờ vịt một hồi mới khiến Thần phi mỉm cười trở lại.

Còn ta thì ngồi cùng Tần thường tại nhìn họ đùa giỡn. Hai chúng ta là người cùng họ, tính nàng điềm đạm, nên ta gần gũi nàng hơn.

Ván bài còn chưa kịp bắt đầu thì hoàng hậu bị chuyện tuyển tú cản trở, hiện giờ vẫn còn đang xử lý ở tiền sảnh.

Buổi trưa, bên ngoài là tiếng ve kêu, trong phòng cung nữ nhẹ nhàng quạt đá, hương hoa quả tỏa lan trong không khí, tiếng cười duyên dáng của các tiểu thư, tiếng va chạm của bàn ghế…

Mọi thứ thật êm ả, khiến ta nhớ về một buổi trưa trong thư phòng ở tiểu huyện xa xưa.

Khi ấy ta từng nói với mẫu thân rằng, nếu có nhiều tỷ muội ở cùng nhau, náo nhiệt mỗi ngày chắc sẽ vui lắm.