Cây đào nở hoa, Hoàng thượng triệu ta vào Ngự Thư Phòng.
Ta hái một đóa hoa đào giấu trong ống tay áo, vào phòng liền thản nhiên đặt lên nghiên mực của ngài, một chút hồng phấn mềm mại nổi bật giữa nền mực đen trông thật đẹp.
Ngài dừng bút mỉm cười nhìn ta. Ta cũng nhìn ngài, không ai nói lời nào nhưng tình cảm trào dâng.
Cuối cùng, ngài vẫy tay gọi ta đến gần, nhéo nhẹ má ta.
“Mập lên không ít rồi.”
Vài tháng không gặp, ta chẳng giận, nhưng câu “mập lên không ít” này thật khiến ta khó chịu!
Ta quay mặt đi, đáp lại:
“Đây là người ta lớn thêm mà.”
“Nhưng chẳng thấy cao lên gì cả.”
Hoàng thượng cười trêu:
“Nàng lớn ở chỗ nào?”
“……”
Đúng là mập lên, nhưng rõ ràng cũng cao thêm mà! Thật là tức chết đi được! Sao ngài không thấy chứ!
“Đêm nay trẫm sẽ đến cung của nàng.”
Hoàng thượng vừa phê xong tấu chương vừa nói với ta.
Ta mài mực cho ngài, chân đau, tay cũng mỏi. Thế mà Hoàng thượng vẫn tư thế ngồi thẳng lưng, vài canh giờ không đổi tư thế mà chỉ cúi đầu phê duyệt tấu chương, đôi mày nhíu chặt, không biết ngài có mệt không.
Ngài vỗ vỗ chân bảo ta ngồi lên:
“Để trẫm xem nàng nặng bao nhiêu rồi.”
Không phải ta làm bộ làm tịch, mà là thật sự không dám ngồi, sợ lỡ đâu bản thân thật sự nặng quá thì chỉ mất mặt thêm, chi bằng để lại chút mờ mịt trong lòng.
“Sợ đè đau ngài, không ngồi đâu.”
“Đây là thánh chỉ.”
Ta tức đến độ dậm chân, đi thình thịch đến rồi mạnh mẽ ngồi xuống chân ngài, định gây chút tổn thương cho long thể của ngài.
“Ừm, mùi hoa đào thoang thoảng, trẫm ngửi cũng thấy say.”
Hoàng thượng giữ lấy eo ta, ta ngồi xuống hẳn, đem hết sức nặng của bản thân mà đè lên nhưng ngài vẫn không chút động đậy, đã vậy còn hành động như kẻ vô lại, vùi đầu vào nơi cổ ta mà hít một hơi thật sâu.
Chẳng nói được lời nào đứng đắn! Không biết học mấy lời hoa mỹ ấy từ đâu…
“Thần thiếp không uống rượu, sao khiến hoàng thượng say được.”
Ta cố tình không theo ý ngài:
“Chẳng phải hoàng thượng muốn uống rượu, nên lấy ta làm cái cớ sao.”
“Xì.”
Hoàng thượng phía sau khẽ cười một tiếng, lòng ta bỗng chùng xuống. Ta cảm thấy mình quá lớn gan lớn mật, bản tính lộ ra rồi. Nhưng không thể nói vậy với người mới gặp đôi ba lần, nhất là không thể nói thế với hoàng thượng.
Còn đang lo lắng thì ta bỗng nghe hoàng thượng trầm giọng nói.
“Dật.”
Hoàng thượng, à không, Lý Quân Khắc nói:
“Những lúc không có ai, nàng có thể gọi trẫm là Dật lang.”
Lý Quân Khắc, tự là Dật.
Ta chẳng theo ý ngài, mở miệng gọi một tiếng:
“Dật ca ca.”
Thực ra ta có chút ngượng ngùng.
“Dật ca ca thì Dật ca ca vậy, Tiểu Quýt, nàng hãy mau chóng lớn lên nhé.”
Chúng ta cách nhau bảy tuổi, ngài ngưng một lát rồi vỗ nhẹ vào lưng ta. Cái vỗ nhẹ đó thêm vài phần yêu thương, còn hơn cả huynh trưởng của ta.
Nhưng ngài là phu quân của ta mà. Lúc này, ta lại trách mình tuổi còn nhỏ quá.
Nhàn rỗi không có việc gì làm nên ta cũng nghĩ xem nên sống sao trong khoảng thời gian chầm chậm trôi đi ở mảnh trời đất hình vuông này.
Dật ca ca không thể luôn ở bên ta, vì trong cung đâu chỉ có mình ta.
Mỗi lần ngài đến tìm ta, ta hoặc đang ngồi trong phòng đọc sách, cả canh giờ mà chưa lật nổi một trang. Thật ra chỉ để giết thời gian mà thôi, chẳng đọng lại bao kiến thức.
Hoặc lại học đánh lưới cùng Ôn Cẩn, nàng ở trong cung đã lâu nên cái gì cũng biết, so với nàng, ta trông như một nha đầu vụng về, tay chân lóng ngóng làm hỏng không ít thứ.
Chẳng ngày nào toát lên khí chất tuổi mười lăm, mười sáu, như một con mèo cảnh được nuông chiều, xinh xắn thì có mà cá tính lại chẳng bao nhiêu.
Hoàng thượng không đến cung của ta, người trong cung đông đúc lại lắm chuyện, các nương nương khác chê ta xuất thân nhỏ nhoi, không mấy coi trọng, ta lại dễ lỡ lời nên thường tránh không ra ngoài.
Bây giờ hậu cung yên ắng rồi, hoàng thượng lại thường đến đây nên ta cả ngày đều ở trong cung của mình chờ ngài, cũng lười ra ngoài.
“Tiểu Quýt nhàn rỗi không có việc gì, có thể đến thăm hỏi hoàng hậu.”
Lý Quân Khắc cho người mang hoa cúc mới nở đến, từng chậu từng chậu xếp đầy tiểu viện. Giữa những bông hoa rực rỡ kia ta mới nhận ra sương trời đã đến, chẳng bao lâu nữa ta cũng tròn mười sáu rồi…
“Thần thiếp không muốn đi.”
Cậy được sủng ái, ta giờ đây cũng có chút tự tin và kiêu ngạo.
Cung nữ mới đến thấy ta nói vậy thì ngạc nhiên liếc nhìn ta một cái rồi vội vàng lui ra.
Lúc nàng lui ra, không cẩn thận va vào bậu cửa, phát ra một tiếng động nhẹ. Lý Quân Khắc liếc nhìn nàng ấy một cái, không nói gì, chỉ là từ đó ta không còn thấy tiểu cung nữ đó nữa.
Có lẽ nàng đã phạm lỗi gì đó, hơn nữa Lý Quân Khắc không thích có người lạ bên cạnh ta.
Cuối cùng ta vẫn đến cung của hoàng hậu.
Sáng sớm vào thỉnh an, Lý Quân Khắc còn cố ý đến căn dặn hoàng hậu để ý ta nhiều hơn. Ngài nói với hoàng hậu, nhưng lại nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt ẩn chứa ánh sáng.
Ta có chút tức giận nhưng lại không thể thể hiện ra.
Hành động của ngài không ảnh hưởng đến hoàng hậu, nàng vẫn giữ vẻ đoan trang, chỉ nhẹ nhàng đáp “được.”
Các phi tần xung quanh liếc nhìn ba người chúng ta, không dám nhìn thẳng hoàng thượng và hoàng hậu được nên liền dồn ánh mắt vào ta, cứ như muốn nhìn ra điều gì.
Vậy thì ta còn từ chối được sao?
Từ đó về sau, cứ hai ngày ta lại đến cung của hoàng hậu.
Khi Ôn Cẩn bóp chân cho ta, cảm nhận được độ săn chắc thì vừa vui mừng mà lại có chút châm chọc nói, chân tiểu chủ đã vững chắc hơn nhiều rồi.
Tối đó hầu hạ hoàng thượng, ta liền để ngài xoa bóp thử.
“Thấy dễ chịu không? Có thoải mái không?” Ta sốt sắng hỏi.
Lý Quân Khắc từng ôm ta ngủ, bóp phần thịt mềm mới mọc ra ở bụng ta, vừa nói mềm vừa bảo thích.
Ta nghĩ ngài không dối gạt ta làm gì, nhất định là thích như vậy.
Lý Quân Khắc chẳng từ chối, thật sự xoa ta một lượt, cuối cùng chậc chậc bảo:
“Béo nạc xen kẽ, tiểu heo này là ngon nhất.”
Lúc này, ta hiểu ra rồi. Ngài chê ta sống sung sướng quá, nên béo ra rồi.
Hoàng hậu không thích nói chuyện, nhưng bên cạnh nàng luôn có nhiều người.
Các nàng ấy đều rất thân thiện, luôn ríu rít chuyện trò, hoàng hậu chưa từng trách mắng họ.
Mỗi lần ta đến thì sẽ có nhiều cung nữ cùng ta nói chuyện. Hoàng hậu thấy ta nhàn rỗi nên mỗi ngày lại nghĩ cách dạy ta vài điều. Cầm kỳ thư họa, nàng đều tinh thông vì nàng là tiểu thư nhà danh giá. Còn ta thì bảo người mang dế vào, xúi giục hoàng hậu cùng chơi với ta.
Có lẽ vì lâu ngày gần gũi, ta cảm nhận rằng nàng chỉ là tỏ vẻ lạnh lùng bên ngoài nên cũng không còn sợ nàng nữa.
“Hoàng hậu nương nương!”
Ta gọi nàng, con dế ta chọn thua, còn con dế của hoàng hậu chọn lại thắng.
Nàng chẳng tham gia xem trận đấu dế mà chỉ ngồi đọc sách, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn ta một cái, động tác lật sách trên tay vẫn không thay đổi:
“Vậy thì dế của bổn cung đổi với của ngươi.”
Dường như đó là một cách giải quyết hay.
Không biết có phải ảo giác hay không, trong ánh nhìn thoáng qua, ta thấy khóe môi hoàng hậu khẽ nhếch lên.