42
Kỵ binh có ưu thế lớn nhất là linh hoạt.
Ta cố kéo dài thời gian, khiến cấm quân Nam Nha phải chạy khắp thành để truy đuổi.
Chiến đấu suốt từ sáng đến trưa, cuối cùng ta cũng bị vây. Vậy mà hoàng đế đến lúc này vẫn chưa ngất đi, lúc này, hắn thậm chí còn đứng chắn trước mặt ta.
“Các ngươi! Các ngươi dám mưu phản!”
Trì Kha, con cáo già, vẫn giữ im lặng.
Chỉ có Lương vương, kẻ đã đợi quá lâu, không thể kìm nén được nữa. Hắn nhìn chúng ta, lộ ra nụ cười điên cuồng.
“Nhị công chúa Vĩnh An tạo phản, bắt giữ tiên đế, khiến tiên đế mất mạng giữa loạn quân.”
Ta nhìn tahắn chằm chằm: “Biết vậy lúc vào thành ta nên giết ngươi trước.”
Lương vương chỉ huy quân áp sát từng bước.
“Đáng tiếc là ngươi không làm vậy. Nhị tỷ, chỉ là ta nhẫn tâm hơn ngươi một chút.”
Hoàng đế đưa cánh tay gầy guộc chắn trước ta, từng bước lùi lại.
Ta nói: “Phì, ngươi đúng là hoàng đế vô dụng.”
Hắn lại bật khóc.
Ta: “…”
Hắn nói: “Nhị tỷ, cuộc đời đệ chỉ là trò cười. Lần này, hãy để đệ chết trước. Đệ muốn những kẻ này phải tận tay giết vua, suốt đời không ngủ yên, để lại tiếng xấu muôn đời!”
Nói xong, hắn nhìn về đội quân phía sau Lương vương.
“Trừ khi ngươi giết sạch đám này, nếu không họ đều là nhân chứng tận mắt thấy các ngươi giết vua!”
… Câu này nghe cũng có chút tác dụng.
Tội danh giết vua quá lớn.
Quân Nam Nha liền do dự.
Thậm chí ngay cả Trì Kha, con cáo già đó, cũng có chút lưỡng lự, quay đầu nhìn về phía Lương vương.
Lương vương tức giận quát: “Đừng nghe hắn! Tiên đế chết trong loạn quân của Nhị công chúa Vĩnh An!”
Nói xong hắn ta định tự mình rút đao tiến tới giết hoàng đế.
Đồ ngu!
Trì Kha vội vã ngăn hắn ta lại: “Lương vương, cẩn thận!”
Ta nắm chặt thanh hoành đao, cười lạnh lùng.
Nếu hắn ta dám đến, ta sẽ chặt đầu hắn ta chỉ bằng một nhát.
Trì Kha nói: “Nhị công chúa, chuyện đã đến nước này, hà tất phải chống cự đến cùng?”
Ta đáp: “Chẳng lẽ bắt bổn cung và hoàng đế ngoan ngoãn đưa cổ chịu chết sao.”
Ông ta lại khuyên: “Dù gì cũng nên nghĩ đến bách tính trong kinh thành…”
“Bách tính ở đây!”
Ta đột ngột ngẩng đầu lên.
Nhiễm Mục khẽ cười, “Công chúa, thuộc hạ đến cứu giá chậm trễ.”
43
Ta và Nhiễm Mục đã cùng nhau kề vai sát cánh bao năm, chỉ cần một ánh mắt là hiểu ý nhau.
Khi hắn dẫn quân xông vào, ta lập tức giơ đao xung phong, cùng hắn hợp lực tấn công từ cả hai phía.
Gương mặt Lương vương vặn vẹo: “Các ngươi không thể thoát!”
Ta nghĩ cứ thử xem.
Giữa tiếng gươm đao, ta dường như nghe thấy tiếng của Thẩm Thanh Bích, không biết từ đâu vọng xuống từ trên cao.
Giọng tỷ ấy vang vọng lớn đến kỳ lạ.
“… Ngày trước các ngươi dũng mãnh giết giặc, bảo vệ kinh đô là ai? Chính là các ngươi!
“Khai hoang ruộng đất, tái thiết gia viên là ai? Chính là các ngươi!
“Nay chúng quay về, chiếm đoạt công lao, đất đai, còn muốn đến ngày sau sử sách ghi danh là bọn chúng!
“Kẻ đã bỏ thành trốn đi giữa loạn lạc, giờ lại mưu đồ đoạt giang sơn!
“Các vị! Ta, Trưởng công chúa Trấn Quốc, Thẩm Thanh Bích, có ai muốn theo ta chiến đấu một trận!
“…”
Một lúc sau, tiếng reo hò vang lên khắp thành.
Tiếng hô đến từ khắp nơi.
Họ đang hô…
“Là Trưởng công chúa!”
“Trưởng công chúa đã quay về!”
Nhiễm Mục kinh ngạc đến sững sờ.
Hắn nói: “Tỷ tỷ của công chúa có thể khiến dân chúng mở toang cổng thành, còn có thể khiến toàn thành dân chúng hưởng ứng chiến đấu.”
Ta cũng ngẩn người.
Vì thực sự ta không ngờ tới, cứ tưởng rằng mọi người đều đã phản bội tỷ ấy, trong lòng còn đang suy nghĩ cả đời tỷ ấy cúc cung tận tụy liệu có đáng hay không.
Hóa ra, dân chúng chưa từng phụ lòng tỷ ấy.
Sau này nghĩ lại, ta hiểu ra rằng, vì mười năm trước khi loạn quân nổi lên, bách tính kinh thành đã từng nghe giọng nói này.
Khi đó tỷ ấy đã hô rằng…
“Chúng ta không thể cam chịu làm cá nằm trên thớt, thà cùng giặc nhân đồng quy vu tận còn hơn!
“Ta, Thẩm Thanh Bích, có mặt ở đây! Mọi người hãy theo ta liều chết chiến đấu!”
Tỷ ấy từng dẫn dắt dân chúng từ cõi địa ngục quay về với ánh sáng.
44
Hôm đó còn có một sự việc nhỏ.
Ta thực sự không thể kìm nén được, giữa trận chiến leo lên mái nhà, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi.
Và rồi ta thấy Thẩm Thanh Bích đang khom lưng cúi xuống, đứng trên sân khấu kịch lớn nhất kinh thành…
Ngoài việc dùng hệ thống khuếch âm của sân khấu, tỷ ấy còn có một chiếc loa lớn, hình dạng kỳ lạ.
Miệng loa hướng xuống nên tỷ ấy phải cúi xuống mặt đối mặt với miệng loa để hô.
Phần loa hướng lên trời, còn Bạch Chu thì giúp tỷ ấy nâng lên.
Chính nhờ tư thế này mà tỷ ấy đã hô vang…
“… Trưởng công chúa Trấn Quốc Thẩm Thanh Bích có mặt ở đây!”
45
Bọn Trì Kha, Trung Dũng hầu đều là hạng kẻ hám danh trục lợi.
Chúng cứ tưởng rằng mình mưu mô sâu xa, nhưng trong tiếng hô hào của vạn dân lại sợ đến mất vía.
Bị ta và Nhiễm Mục giáp công từ trong ra ngoài, chẳng mấy chốc mà quân địch tan tác.
Trì Kha và Trung Dũng hầu đều bị bắt sống.
Lương vương không cam lòng, vẫn muốn ám sát hoàng đế, nhưng bị chém chết.
Hoàng thượng, người duy nhất có chút gan dạ, còn đến bồi thêm một đao.
Sử sách luôn được viết bởi kẻ chiến thắng.
Ta dẫn binh hồi kinh, vốn không mong chờ kết cục tốt đẹp gì.
Không ngờ lại trở thành “Nhị công chúa Vĩnh An tiếp chỉ mật, vào kinh trợ giúp hoàng gia.”
46
Chiến tranh kết thúc, ngựa thả lỏng.
Ta nghỉ ngơi dưỡng thương trong phủ suốt hai ngày.
Kim Ngọc đến trước mặt ta: “Chủ thượng.”
Ta hỏi nàng ấy: “Trung Dũng hầu và Trì Kha đã bị xử trảm chưa?”
Nàng ấy gật đầu, rồi bất ngờ quỳ xuống cúi đầu cảm tạ: “Đa tạ ơn lớn của chủ thượng.”
Ta nói: “Ngươi cũng đâu cần phải cảm tạ bổn cung.”
Nàng ấy đáp: “Nếu không có trận chiến này, mẫu thân của thuộc hạ sẽ mãi mãi phải chịu oan uổng không có tên tuổi…”
Ân Quận chúa, bị trượng phu bỏ rơi để cưng chiều thiếp thất, nhà mẹ đẻ cũng vì sợ xấu hổ mà không dám nhắc tới, thậm chí vẫn tiếp tục kết thân với nhà họ Tạ.
“Đó là vì mẫu thân ngươi sinh ra một nữ nhi tốt.”
Kim Ngọc nói: “Thuộc hạ muốn đến học đường của Trưởng công chúa để làm nữ sư về võ nghệ.”
Ta cười khẽ: “Được.”
Nhưng rồi ta nhớ ra: “Khi rời kinh năm đó, còn nhiều nữ học. Giờ những nữ học đó ra sao rồi?”
“Đều đã bị đóng cửa.”
Kim Ngọc biết ta canh cánh điều này trong lòng nên đã sớm tìm hiểu.
Không chỉ có nữ học, mà ngay cả các trường miễn phí dành cho con nhà hàn môn cũng dần dần suy yếu.
Lấy nữ học làm ví dụ.
Bọn họ không thể chống lại Thẩm Thanh Bích nên bề ngoài đồng ý mở nữ học, thậm chí đã có nữ nhân tham gia khoa cử.
Nhưng những nữ nhân đã đỗ đạt, họ lại bị cô lập, chỉ trích và kỳ thị.
Nữ trạng nguyên đầu tiên thậm chí đã tự sát.
Thế là các phụ mẫu cũng không muốn đưa nữ nhi của mình đi học nữa.
Còn những trường miễn phí cho con em hàn môn và nông hộ, bề ngoài bọn chúng tỏ ra ủng hộ.
Nhưng sau lưng lại cố tình cử những kẻ vô dụng, ăn chơi đến làm thầy.
Những thanh niên từ hàn môn, nông hộ vốn là người tốt, nhưng vào học đường thì mười người hết tám chín trở thành kẻ bại hoại.
Lâu dần, các phụ mẫu cũng không muốn đưa con mình đi học nữa.
“Nhưng Trưởng công chúa Trấn Quốc có ý định mở lại học đường.”
Ta cười.
Đúng là tính cách của Thẩm Thanh Bích.
Thất bại lại tiếp tục chiến đấu, càng khó khăn càng không lùi bước.