“A Vân, cho ta một lần, được không.”
Dưới ánh nến mờ ảo, hắn chạm trán vào trán ta, giọng nói ngọt ngào:
“Những ngày tháng bên cạnh nàng, ta cảm thấy như mình đang trong mộng.”
Ta lạnh lùng đẩy mạnh hắn ra.
“Thật sao? Ta không thấy đó là mơ. Hơn nữa hoàng huynh đã giày vò ta đến mức này rồi, còn muốn giam giữ ta suốt đời làm món đồ chơi của riêng ngươi sao?”
Có lẽ ánh mắt đầy hận thù của ta quá rõ ràng khiến hắn như bị thiêu đốt, vội tránh đi ánh mắt ta.
“Không, A Vân, ta yêu nàng như vậy, làm sao có thể giam nàng suốt đời được?”
“Chỉ là bây giờ thời cuộc loạn lạc, nhà họ Sở đang nắm binh quyền, các chư hầu của mười hai châu đều có động tĩnh, ngay cả Lương Châu…”
Hắn cắn răng suy tư:
“…Cũng có kẻ đang âm thầm thao túng cục diện.”
Từ khi thân tộc của ta tử trận, Lương Châu đã trở thành vùng đất vô chủ.
Triều đình và các chư hầu luôn thèm khát mảnh đất béo bở này, nhưng vì e ngại thế lực giang hồ gần đó nên họ vẫn chưa dám ra tay.
“Chỉ bên ta mới là nơi an toàn nhất. Rời khỏi hoàng huynh, nàng có thể đi đâu?”
“Nhưng Sơ Tĩnh Đường sẽ không để yên cho ta.”
“Sở Tĩnh Đường? Hừ, nàng ta chỉ là một quân cờ chưa đến lúc bị loại bỏ mà thôi.”
Ngón tay lạnh lẽo của hắn khẽ chạm vào môi ta:
“Hoàng huynh hứa với nàng, cả đời này sẽ chỉ dành tình cảm cho A Vân.”
“Nàng cứ yên tâm ở đây, nàng ta sẽ không tìm thấy nàng đâu.”
Vậy sao?
11
Hoàng huynh không biết, trong chén rượu mà Sở Tĩnh Đường dâng vào ngày đại hôn, không phải là thuốc, mà là cổ trùng. Khi vừa uống vào, ta đã biết, nhưng vẫn thản nhiên uống hết.
Nàng ta muốn khống chế ta, nên ba ngày lại kích phát một lần.
Lúc đó có Thẩm Dịch Thanh bên cạnh, cổ trùng con trong người ta chỉ phát huy tác dụng kích tình rồi lại lắng xuống.
Nhưng giờ đây, ta đã chịu đựng suốt bảy ngày.
Mẫu cổ trong tay Sở Tĩnh Đường đã cảm nhận được sự khác thường liền trở nên bất an, quấy nhiễu không ngừng.
Ngày hôm đó, nàng ta sinh nghi nên mở hộp cổ trùng, thả mẫu cổ ra.
Mẫu cổ luồn vào thư phòng Đông cung, rồi từ kẽ hở của căn phòng tối mà xâm nhập vào. Cổ trùng con trong người ta lập tức cảm nhận được, bò ra khỏi cơ thể.
“Phịch” một tiếng, ta dễ dàng dùng chén trà úp lại hai con cổ trùng. Và khi đó, gấu váy của Sở Tĩnh Đường đã xuất hiện trước cửa phòng tối.
“Thưa nương nương, xin dừng bước!”
Tên thị vệ toát mồ hôi lạnh khuyên can:
“Bệ hạ có lệnh, đây là trọng địa của thư phòng, không ai được phép tự tiện vào!”
“To gan! Ngươi là cái thứ gì mà dám cản ta?”
Nàng ta đạp một cước khiến tên thị vệ lăn ra.
“Ta đã nghi ngờ từ lâu, tại sao sau khi đăng cơ Hoàng thượng lại thường xuyên lui tới thư phòng ở Đông cung, còn đêm nào cũng ngủ lại đây.”
“Quả nhiên là có điều khuất tất.”
Nàng ta rút kiếm kề vào cổ thị vệ:
“Mở cửa, đừng để ta phải nói lần thứ hai.”
Dù Sơ Tĩnh Đường không được sủng ái nhưng xử lý một tên nô tài trong Đông cung thì quá dư sức, cho dù đó có là tâm phúc của Hoàng thượng đi chăng nữa. Thế nhưng thị vệ đó nghĩ đến tính khí thất thường của chủ nhân, vẫn run rẩy lắc đầu mà lui sang một bên, nhường đường cho nàng ta vào trong.
Vì vậy, Sở Tĩnh Đường tự mình mò mẫm trên tường, cuối cùng tìm ra được cơ quan.
Cánh cửa trong mật thất tối tăm ầm ầm mở ra. Nàng ta chầm chậm bước vào, ngỡ ngàng nhìn cách bày trí trong căn phòng. Cho đến khi ánh mắt nàng ta chạm vào chiếc giường nơi góc phòng, và thấy ta bị xích trên đó.
Nàng ta không thể kiềm chế được mà hét lên một tiếng như muốn chọc thủng màng nhĩ người khác.
“Tiện nhân, quả nhiên là ngươi!”
“Ta còn tưởng đêm đó ngươi đã cùng tên họ Thẩm kia bỏ trốn rồi, hóa ra ngươi lại lẩn trốn ở đây để quyến rũ phu quân của ta!”
“Ngươi là kẻ lẳng lơ đê tiện, sao có thể không biết xấu hổ đến vậy…”
Trước khi bàn tay của nàng ta hạ xuống thì ta đã nhanh chóng chặn cổ tay nàng ta lại.
Ta cười lạnh:
“Ngươi nhìn cho kỹ, ta không hề tự nguyện ở đây.”
Âm thanh của xích sắt trên cổ tay vang lên lanh lảnh rõ ràng, như một lời tuyên bố rằng, tất cả những sự điên rồ này là do ai gây ra.
Sở Tĩnh Đường càng trở nên kích động, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt lấy cằm ta:
“Ngươi rốt cuộc có điểm gì hơn ta? Đêm động phòng đó hắn say rượu, khi nằm trên người ta lại gọi tên ngươi.”
“Thật đáng ghê tởm! Nếu biết trước các ngươi có gian tình như vậy, ta đã không để cha ta ủng hộ hắn!”
“Thật là trái luân thường đạo lý!”
“Ngươi đúng là tiện nhân, không đáng được chết tử tế!”
…
Những lời sỉ nhục không dứt ấy, ta chẳng buồn để vào tai mà chỉ lặng lẽ nhìn về cùng một hướng.
Sở Tĩnh Đường mắng mỏi miệng, theo ánh mắt của ta, cuối cùng cũng chú ý đến những bức mật thư trên bàn.
Ta lập tức làm ra vẻ lo lắng, tỏ ý không cho nàng ta mở ra. Nàng ta lườm ta một cái, nhưng vẫn quyết định mở bức thư ở trên cùng. Sau đó đầu ngón tay trắng muốt bỗng nhiên run rẩy, sắc mặt chuyển thành kinh hoàng.
Nét chữ gầy mảnh trên giấy, trông như nét bút của Thái tử. Từng câu từng chữ âm mưu làm thế nào để dẫn quân đội của Sở tướng quân đến biên giới Lương Châu, sau đó lợi dụng các thế lực để tiêu diệt toàn bộ.
Sở Tĩnh Đường run rẩy, mắt ngấn lệ, không thể tin được rằng người phu quân nàng ta hết lòng yêu thương lại lạnh lùng và tàn nhẫn đến thế.
Rõ ràng mới sáng sớm hôm qua, Tân đế còn ca ngợi Sở tướng quân là bậc trụ cột của triều đình. Và cũng vào hôm qua, phụ thân của nàng ta đã được phái đến biên giới Lương Châu để vây quét dư đảng giang hồ.
“Đúng là các ngươi tính toán hay thật.”
Nàng tA Vâna cười vừa khóc, giọng đầy căm hận:
“Ta nhất định không để các ngươi đạt được ý nguyện.”
Sở Tĩnh Đường đưa ta đi, trói ta lên xe ngựa, lập tức chạy suốt đêm hướng về Lương Châu.
Nàng ta muốn đích thân báo tin cho phụ thân mình, cũng muốn rời bỏ Kỳ Tu Chước, tìm một vị quân chủ mới.
Trên chiếc xe ngựa chao đảo, ta nhìn ánh mặt trời đang dần lặn xuống.
Không ai biết, từ khi còn nhỏ ta đã từng cùng hoàng huynh luyện nét chữ gầy mảnh, có thể bắt chước nét bút của hắn giống đến chín phần mười.
Lúc này, hoàng huynh chắc hẳn sẽ nghĩ rằng nhà họ Sở thông đồng với kẻ địch phản quốc, không còn trung thành với hắn nữa.
Dòng nước của triều đình Đại Dục vẫn chưa đủ loạn, ta chỉ đang làm cho nó thêm hỗn độn
Những kẻ ăn tươi nuốt sống quê hương ta, đều sẽ phải đền mạng cho Lương Châu.
12
Đại Dục có mười ba chư hầu, ngoài mười hai chư hầu nhỏ, Lương Châu lA Vânng đất mạnh nhất.
Nơi đây đồng cỏ dồi dào, binh lính mạnh mẽ, quân đội Lương Châu là tinh binh mà phụ thân ta đào tạo, suốt mấy chục năm vẫn canh giữ Thiên Dụ Quan.
Bảy năm trước, Lương Châu từng là nơi giao thương sầm uất nhất.
Người dân hai vùng sống an cư lạc nghiệp, trao đổi hàng hóa, thương nhân và lữ khách đi lại giữa những con đường nhộn nhịp.
Nhưng sau đó, một cuộc tấn công địch bất ngờ đã phá hủy toàn bộ thành trì. Những điều tươi đẹp ngày xưa, chỉ trong một đêm hóa thành tro bụi.
Ta không thể tin rằng người thân của ta lại dễ dàng chết trong trận chiến đó, không tin rằng phòng thủ của thành Lương Châu lại mong manh đến thế.
Tất cả mọi người đều bảo ta rằng, vùng biên cương chư hầu, gặp phải chiến sự không có gì lạ. Huống chi triều đình đã phái quân đến cứu viện. Chỉ là số mệnh trêu ngươi, quân đội đến chậm một bước.
Ta khóc lóc đòi về phong địa để giữ tang cho cha mẹ và thân tộc nhưng Hoàng hậu không cho phép.