Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TÌNH MỘT ĐÊM VỚI ĐẠI THẦN LẠNH LÙNG Chương 4 TÌNH MỘT ĐÊM VỚI ĐẠI THẦN LẠNH LÙNG

Chương 4 TÌNH MỘT ĐÊM VỚI ĐẠI THẦN LẠNH LÙNG

6:42 chiều – 26/10/2024

“Có thể hắn nói thật…”

Thái tử ca ca thản nhiên nhướng cằm, ra hiệu cho ta nhìn về hướng thành Lương Châu.

Cổng thành vẫn đóng im lìm, binh lính giữ thành nhàn nhã tuần tra, chẳng có lấy dấu hiệu nào của chiến sự. Chắc đây là chiêu trò của tiểu khất cái để lấy lòng thương xót.

Ta từ trên kiệu nhìn xuống hắn, đôi mắt của hắn thực sự rất đẹp, là đôi mắt của người sinh ra ở Lương Châu, mang nét phong tình riêng biệt.

“Thái tử ca ca, đừng giết hắn, ta muốn mang hắn theo về kinh thành.”

“Tùy muội.”

Tiểu khất cái còn định nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt dữ tợn của thị vệ, hắn cuối cùng cũng im lặng.

Trở về kinh thành, hoàng huynh không cho phép hắn vào cung. Ta liền tìm người sắp xếp cho hắn một chỗ ở, cấp cho hắn một căn nhà, còn tặng nhiều bạc, hắn muốn học hành hay kinh doanh đều được.

Ta đem một hạt giống nhỏ từ Lương Châu, gieo trồng tại kinh đô, vui mừng thấy hắn dần dần bén rễ và phát triển. Như vậy, ta sẽ không còn cô độc một mình nữa.

Chúng ta rất ít liên lạc, thoắt cái đã bảy năm trôi qua. Khi ta gần như quên mất hình dáng của hắn thì trên triều xuất hiện một vị đại nhân trẻ tuổi, giữ đến chức vị Tể tướng.

Áo trắng phấp phới, mắt đào long lanh, dáng người thanh tú tao nhã, trong ống tay áo phảng phất mùi hương cỏ lau.

Sao có thể khiến ta không mê mẩn cho được…

08

Trong giấc mơ cuối cùng, ta vẫn nghe được tin thành Lương Châu thất thủ.

Ta bật khóc nức nở, không thể kiềm chế nổi.

Mọi thứ dường như đang dần rời xa ta, ta cố gắng níu lấy thứ gì đó nhưng không cách nào giữ được…

“A Vân, tỉnh lại!”

Khi ta tỉnh dậy trong tiếng khóc, đã được ôm trọn trong một vòng tay lành lạnh.

Người phía sau ta bước đến trong màn đêm, mang theo chút hơi lạnh của sương đêm, hương thơm cỏ lau tràn ngập khứu giác.

Ta siết chặt vòng tay quanh eo chàng, như một kẻ sắp chết đuối, tham lam hít thở mùi hương của chàng.

“Đừng rời xa ta, Thẩm Dịch Thanh, đừng rời xa ta.”

Người ấy nào chịu nổi sự nài nỉ này, yết hầu khẽ di chuyển, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu ta.

“A Vân, nàng lại gặp ác mộng rồi.”

“Phải.”

Từ khi ta bên Thẩm Dịch Thanh, những ký ức về Lương Châu trong mơ càng ngày càng rõ ràng. Dường như có ai đó đã lấy nó ra từ ký ức bị vùi lấp, phủi đi lớp bụi và đặt lại trước mặt ta.

Nếu ngay cả ta cũng quên đi thì Lương Châu thật sự sẽ tan biến như chưa từng tồn tại, nhẹ nhàng rời khỏi cuộc đời ta.

Người bình thường còn có nơi để trở về. Còn ta, suýt chút nữa đã mất cả nơi đó.

“Thẩm Dịch Thanh, đừng bao giờ rời xa ta.”

“Mãi mãi.”

Từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng:

 “Ta cầu còn không được.”

Khi ta bình tĩnh lại, tay khẽ lướt qua eo chàng, bất ngờ chạm phải một dòng chất lỏng ấm nóng, mùi máu tanh ngay lập tức xộc vào mũi.

“Chàng bị thương sao?”

Ta kinh ngạc, vội ngồi dậy, châm lửa cây nến bên giường.

Gương mặt Thẩm Dịch Thanh dưới ánh nến trắng bệch như trong suốt, hàng mi khẽ rung động, dường như đang chịu đựng cơn đau lớn.

Chàng mặc bộ y phục đen của hắc y nhân, vải ở eo đã bị lưỡi kiếm rạch nát, một vết máu lớn loang ra.

“Đừng sợ.”

Lời chưa dứt, cửa điện bị “rầm” một tiếng đá tung.

Thái tử dẫn theo cấm quân bao vây Nhiễm Sương Các, ánh đuốc chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến sắc lạnh càng thêm rõ ràng. Trước cửa điện chính là thi thể của thị vệ từng canh giữ ta.

“Đột nhập vào cung, sát hại nội giám, theo luật phải xử tử.”

Kỳ Tú Chước cười lạnh, kéo theo một nụ cười tàn nhẫn:

 “Thẩm Dịch Thanh, ngươi thật to gan. Ngươi liên tục quấy rầy hoàng muội của ta, ngươi nói ta nên rút gân, lột da, hay nướng ngươi trên lò lửa cho thiên hạ xem mới phải?”

“Điện hạ nói đùa rồi, ta và A Vân sắp thành thân, sao có thể gọi là quấy rầy?”

“Ngược lại, điện hạ mấy ngày nay tìm mọi cách ép Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ ban hôn nhưng không hề có kết quả, đây là muốn làm gì?”

Thẩm Dịch Thanh không chút sợ hãi, khiêu khích.

“Ngươi muốn chết!”

Kiếm phong ngay lập tức rít lên, nhưng đột nhiên lại dừng lại, vì ta đang đứng chắn trước mũi kiếm.

Thái tử giận dữ thu kiếm lại: 

“A Vân, ngươi làm gì vậy?”

“Hoàng huynh, đừng giết chàng, ta muốn đưa chàng về Lương Châu.”

“Ta sẽ đưa chàng về Lương Châu, không để ngươi phải khó xử nữa.”

 Ta lặp lại câu đó.

“Hừ.”

“Ngươi đã nói như thế bảy năm trước, chính ta ngu ngốc mới để tên tiện dân đó có cơ hội tiếp cận ngươi. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ phạm sai lầm lần thứ hai sao?”

Hắn đâm một nhát kiếm xuống trước giường rồi bế ngang ta lên, sải bước ra khỏi cửa điện.

Cấm vệ quân giơ cao đuốc, ánh lửa sáng rực soi sáng cả Nhiễm Sương Các như ban ngày.

“Hãy xé hắn thành từng mảnh cho ta, lấy xương của hắn cho chó gặm.”

Ánh mắt hắn lướt qua tấm bảng hiệu của Nhiễm Sương Các, trong đôi mắt lộ ra sự căm ghét nồng nặc: 

“Và đốt cháy tòa lầu này đi.”

“Dạ! Điện hạ!”

Sau tiếng hô vang trời, âm thanh vũ khí va chạm bắt đầu vang lên.

“Kỳ Tú Chước, ngươi điên rồi sao?”

Ta kinh ngạc tột độ, cố sức vùng vẫy. Nhưng bất kể ta đánh đập thế nào, vòng tay giam giữ ta không hề nới lỏng.

Nhìn Thẩm Dịch Thanh đang bị thương dần rơi vào thế hạ phong, trong lòng ta dâng lên một cảm giác tuyệt vọng sâu sắc.

“Sao không gọi là hoàng huynh nữa?”

Thái tử cúi mắt, nhìn ta chằm chằm.

“A Vân muốn xa lánh ta như vậy sao?”

09

Tên điên này, đến lúc này rồi mà hắn còn nghĩ đến chuyện đó.

Ta luôn biết hoàng huynh sinh ra lạnh lùng, coi mạng người như cỏ rác. Nhưng khi hắn để lộ ra sự tàn ác và bạo ngược đến mức này, trong lòng ta không khỏi dấy lên nỗi sợ hãi. Tiếng đánh nhau dần dần nhỏ đi, phía sau lưng là lửa cháy ngút trời. 

Khi ta tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị giam lỏng.

Ta chưa bao giờ biết, phía sau thư phòng Đông cung lại có một căn phòng tối như vậy.

Khắp nơi trong căn phòng đều treo hình ảnh của ta, nét mặt đa dạng: nũng nịu, buồn bã, say đắm nhìn về phía Thái tử.

Ánh nến mờ nhạt chiếu lên chiếc bàn chất đầy giấy tờ. Trên đó ngoài những lá thư cơ mật còn rải rác những món đồ nhỏ.

Chiếc túi thơm ta thêu lần đầu, cây trâm ngọc rơi ở sân Đông cung, chiếc đèn lưu ly vỡ khi bị Hoàng hậu phạt quỳ, chiếc giày thêu ta đánh rơi bên hồ lúc đùa nghịch, và cả… một chiếc yếm màu hồng nhạt…

Những thứ này từ đâu mà có, ta không dám nghĩ sâu thêm.

Khi ta quay sang nhìn hoàng huynh với ánh mắt kinh hãi, đôi mắt hắn đã tràn ngập dục vọng.

“Đúng vậy, chính là như muội thấy đấy, A Vân.”

Lực đạo trên môi hắn càng mạnh mẽ, ép ta vào vòng xoáy mê hoặc.

Cổ tay ta bị xích sắt siết chặt đến đỏ tấy, đổi lại là một nụ hôn đầy tiếc nuối từ hắn.

“Muội có biết ta đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi không?”

“Ta không nên nhẫn nhịn ngần ấy năm, sự nhường nhịn này chỉ khiến ta trao muội cho kẻ khác…”

Giọng nói của hắn run rẩy, trong mắt không che giấu nổi sự thù hận.

“Ta đã cẩn trọng và kính cẩn suốt bao nhiêu năm, phụ hoàng chắc hẳn đã hài lòng rồi.”

“Hoàng huynh, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Ta dùng cả hai tay đẩy mạnh vào ngực hắn, mắt đỏ hoe, hỏi hắn: 

“Những gì hoàng huynh làm đêm nay là chống lại thánh chỉ, nếu Thẩm Dịch Thanh tâu lên thánh thượng, hoàng huynh e rằng không còn đường lui…”

Hoàng huynh quả nhiên kích động.

“Không được nhắc đến tên hắn nữa!”

“Cho dù đêm nay có người cứu hắn đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không để hắn sống sót trở về triều… còn về phụ hoàng, hừ.”

TA Vâna thở phào, hắn liền nắm lấy cằm ta, lại cúi xuống hôn một lần nữa:

 “Hoàng quyền đã nằm trong tay ta, ông ấy làm sao quản nổi ta.”

Hơi thở dần trở nên nặng nề bên tai, ta cắn chặt răng, vị tanh của máu lập tức lan ra trong khoang miệng.

Hoàng huynh không hề tức giận mà chỉ cười trầm thấp, kéo ta sát vào lòng, ngón tay lạnh lẽo vuốt nhẹ sau gáy ta:

 “A Vân, ngày tháng của chúng ta còn nhiều.”

Qua vai hắn, ánh mắt ta lướt qua những mật thư trên bàn, không chút biểu cảm mà khóe môi nhếch nhẹ lên.

10

Trong triều xảy ra đại sự.

Thái tử phóng hỏa thiêu một tòa lầu trong cung, sáng hôm sau thì bức vua tạo phản.

Hoàng thượng vì quá sợ hãi mà lâm bệnh nặng, không thể gượng dậy xử lý triều chính được nữa.

Còn vị đại nhân thanh liêm nhất trong triều, Thẩm Dịch Thanh, bị đồn rằng đã trốn theo một bang phái giang hồ, trong một đêm biến mất không dấu vết.

Một đại thần có liên quan đến các thế lực giang hồ, đó là điều triều đình tuyệt đối không thể dung thứ, huống chi người này còn là Tể tướng nắm giữ nhiều bí mật triều đình.

Chỉ trong chốc lát, lệnh truy nã Thẩm Dịch Thanh tràn ngập khắp nơi.

Thái tử đăng cơ, lấy phe của Sở tướng quân làm cánh tay phải, dùng  thủ đoạn tàn bạo đàn áp quần thần. Nếu có đại thần nào dám phản đối, lập tức bị tống giam, tịch thu tài sản, thậm chí tru di cả gia tộc.

Trước thềm Sùng Hoa Điện, máu đã chảy không biết bao nhiêu lần.

Triều thần lúc này chỉ còn biết im lặng giữ mình, không ai dám nói lời nào. Ai nấy đều sợ hãi, và tất nhiên cũng chẳng ai để ý đến một công chúa ngoại bang đã biến mất.

Hoàng huynh mỗi đêm đều đến, mật thư của hắn đều được cất trong căn phòng tối này. Có lẽ ngoài nơi này ra thì không có chỗ nqof khiến hắn yên tâm.

Ta trước giờ không thông thạo chữ nghĩa mà chỉ giỏi thêu thùa, hoàng huynh rất hiểu rõ điều đó. Thêm vào đó, những bức mật thư đều có cách giải mã riêng, hắn không cần đề phòng ta.

Hắn thường đến đây để xem những mật thư đó. Nhưng kể từ khi giam ta trong căn phòng tối này, hắn chẳng còn tâm trí nào để xem thư nữa.

Chiếc giường đơn giản được phủ kín bằng nhiều lớp gấm mềm mại, màn giường chằng chịt, phản chiếu ánh nến, tạo thành một chốn êm đềm dễ dàng chìm đắm.

Kỳ Tú Chước thích ôm ta vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ về, ngay cả khi ta giữ mặt lạnh lùng, hắn vẫn tự mình đắm chìm trong sự mê say.