Thấy Hoàng hậu im lặng, Thái tử phi cũng thấp thỏm không yên. Nếu vở kịch hôm nay không diễn ra trọn vẹn, làm sao nàng có thể thỏa mãn?
“Dù có nói thế nào thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng ngươi là loại nữ nhân lẳng lơ đa tình. Ngày trước còn giả vờ si tình với Thái tử điện hạ, thoắt cái đã lao vào vòng tay của Thẩm đại nhân. Ngươi đừng nói với ta rằng ngươi thực sự yêu Thẩm đại nhân.”
“Ta thực sự yêu Thẩm Dịch Thanh… chỉ là yêu bề ngoài của chàng nhiều hơn một chút thôi….”
Chưa dứt lời, ta liền bị một tiếng quát lớn cắt ngang:
“Đủ rồi!”
Thái tử không biết từ khi nào đã đứng ở cửa điện, mặt mày u ám. Ánh mắt của hắn nhìn ta đầy mờ mịt, ẩn chứa một chút đau thương vỡ vụn.
Đôi mắt xưa nay luôn lạnh lùng kia, nay cũng có thể lộ ra vẻ như vậy sao?
Ta ngây người nghĩ ngợi, lại một lần nữa quay mặt đi.
Dường như điều đó đã kích thích hắn, đôi mắt hắn đỏ ngầu, bước nhanh tới nắm chặt cổ tay ta, lôi ra khỏi điện của Hoàng Hậu.
06
“Buông ra!”
“Ta đau…”
“Hoàng huynh!”
Ta lớn tiếng kêu đau, lúc đó hắn mới dần dần lấy lại lý trí.
Mười ngón tay thon dài lạnh lẽo từ từ buông lỏng, nhưng vẫn còn run rẩy.
Ta ngước nhìn lên theo bộ áo bào trước mắt, chỉ thấy chiếc cằm gầy gò và gương mặt tái nhợt đầy u ám, nào còn đâu dáng vẻ lạnh lùng tự chủ như trước kia.
Ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào ta, đôi môi mỏng nhả ra từng chữ:
“Những ngày qua, muội đã ở đâu?”
Phải chính miệng hỏi, chính tai nghe mới tin sao? Những ngày này hắn không thấy Thẩm Dịch Thanh trên triều, lẽ ra hắn đã hiểu rõ mới phải.
Thấy ta không trả lời, lửa giận trong mắt hắn càng bừng lên:
“Ngươi thực sự đã ở cùng hắn ba ngày?”
“Uổng công Tĩnh Đường còn giúp ngươi che giấu, nói rằng ngươi đã sớm về cung của mình rồi, thế mà ngươi lại chẳng hề biết liêm sỉ lại…!”
Ta cười nhạt, Thái tử phi Tĩnh Đường còn ước gì ta đừng bao giờ quay lại cung nữa. Nàng ta luôn tỏ vẻ yếu đuối thiện lương, chỉ có hoàng huynh mới tin vào điều đó.
“Thì sao chứ?”
Ta hất nhẹ chiếc khăn lụa mỏng màu tím nhạt.
“Ta cũng sắp thành thân với chàng rồi, hoàng huynh không phải là đang lo lắng quá mức rồi sao?”
Ta thấy bàn tay bên ống tay áo của hắn trong khoảnh khắc nắm chặt lại, gân xanh nổi lên nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh.
“Chỉ là một kẻ hành khất từ vùng biên cương Lương Châu, nhờ chút vận may mà trở thành triều thần, ngươi thực sự xem trọng hắn sao?”
Hoàng huynh buông lời mỉa mai, áp lực của kẻ bề trên nặng nề trút xuống, nhưng ta chẳng hề sợ hãi.
Hai từ “Lương Châu” khiến lòng ta nhói lên, ta đột ngột ngẩng đầu.
“Xem trọng, đương nhiên là xem trọng.”
Nghĩ đến điều gì đó, ta khẽ thì thầm:
“Ta thậm chí không thể rời xa chàng.”
“Không thể nào.”
“Vân Nhu, ngươi đang nói dối.”
“Ngươi chỉ đang trả thù ta, ngươi và hắn chỉ là tình cờ thoáng qua, không thể nào tính được…”
Kỳ Tú Chước trông như một con thú bị dồn vào đường cùng, đôi mắt đỏ ngầu, từng bước tiến về phía ta.
Ta khẽ nhíu mày, lùi lại.
“Ta sẽ bẩm báo phụ hoàng, hủy bỏ hôn ước của ngươi và hắn, ngươi chỉ là một lúc ham chơi mà phạm sai lầm…”
Bàn tay lạnh lẽo kìm chặt đôi vai ta, không một lời giải thích mà kéo ta vào vòng tay của hắn.
Ta sững sờ, vùng vẫy vài lần khiến vết đỏ mờ ám trên cổ ta rơi trọn vào mắt hắn.
Cái ôm mạnh mẽ đột nhiên cứng đờ, rồi càng siết chặt hơn.
Ta cảm thấy có sự sợ hãi len sâu vào trong cổ, ngay sau đó là cơn đau nhói từ bờ vai.
“Vân Nhu, sao ngươi lại tàn nhẫn đến vậy…”
“Tại sao ngươi không thể chờ thêm một chút, ta sắp có thể…”
Ta không nghe rõ những lời phía sau, đầu óc đã bị sự bàng hoàng làm cho rối loạn.
Giữa cơn hoảng loạn, vết cắn trên vai dần trở thành những nụ hôn nhẹ nhàng, từng chút từng chút di chuyển lên cổ.
Ta chợt bừng tỉnh, đẩy hắn ra.
“Hoàng huynh, ngươi…”
“Phải, ta cũng có tâm tư không trong sạch với muội.”
“Trước đây, ta chỉ là nói một đằng, nghĩ một nẻo.”
“Vân Nhu, quay về đi, quay về bên cạnh hoàng huynh.”
“Nếu không, ta sẽ phát điên mất…”
Hắn run rẩy và gấp gáp kéo ta vào vòng tay lần nữa:
“Hoàng huynh hứa với muội, sẽ không để muội chờ lâu nữa…”
Ta khẽ cười buồn bã.
Những lời này, hắn nói đã quá muộn rồi. Muộn đến nỗi sợi dây nghiệt duyên giữa chúng ta cũng đã bị bào mòn dần.
Bao đêm ta chờ đợi một mình trên con đường cung điện tối tăm, chỉ để rồi bị hắn tùy ý bỏ lại phía sau. Bao lần ta bị Hoàng hậu trách mắng, còn hắn lại im lặng, không bày tỏ chút thái độ gì gọi là bảo hộ. Bao nhiêu lần hắn lấy “luân lý đạo đức” ra làm vũ khí để khiển trách ta.
Hoàng huynh của ta, hắn quá giỏi giả vờ. Ngay cả khi hắn đến phủ Sở tướng quân để cầu hôn Sở Tĩnh Đường, hắn vẫn thản nhiên khoác lên người ta chiếc áo hồ cừu:
“Đầu xuân trời còn lạnh, muội về sớm đi. Ta chỉ giải quyết vài việc vặt ngoài phủ, sẽ về nhanh thôi.”
Ta đã chờ một ngày một đêm ở Đông cung. Nhưng điều ta chờ được, lại là tin Thái tử cầu hôn con gái của Sở Tướng quân.
Ta thực sự đã chờ đủ rồi. Ta không còn muốn vì chút hy vọng mờ mịt mà lãng phí cả cuộc đời. Kiếp này, ta không muốn làm quân cờ bị bỏ rơi của bất kỳ ai nữa.
07
Ngọn nến lay động, ta lại ngồi trong Nhiễm Sương Các.
Chuyện xảy ra buổi chiều đã bị Sở Tĩnh Đường phát hiện, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám trách phu quân mình.
Nàng ta lấy cớ chuẩn bị cho lễ thành hôn của ta mà giữ ta lại trong cung, không cho phép ta về Thẩm phủ.
Điều này lại hợp ý Thái tử, hắn phái thị vệ thân cận của mình đến trông coi ta:
“A Vân, ngoan ngoãn ở lại đây. Mọi chuyện khác cứ để ta lo.”
Ta chẳng buồn cũng chẳng vui, chỉ lật mình tiếp tục rúc vào trong chăn. Đêm đến, ta mơ một giấc mơ.
Trong mơ, ta trở lại thời thơ ấu ở phong địa Lương Châu. Những lần gặp gỡ hiếm hoi với thân nhân, mỗi lần đều vô cùng quý giá.
Mẫu thân vuốt tóc ta, dặn dò:
“Đến hoàng cung, con phải nghe lời Hoàng hậu nương nương, không được nghịch ngợm gây rối.”
Ta ôm chặt lấy cổ bà, nước mắt rơi ướt đẫm gương mặt:
“Nhưng mà mẫu thân, con không muốn ở đó, con muốn về nhà.”
Hoàng thành âm u ấy, ngập tràn sự tranh đấu, tối tăm và nhơ bẩn. Người duy nhất như ánh sáng chiếu rọi ta – Thái tử ca ca, lại đối xử với ta đầy kiềm chế và xa cách, lúc gần lúc xa.
Ta nhớ gió mát và ánh nắng trong trẻo của Lương Châu, nhớ những con ngựa phi dưới bầu trời xanh biếc. Nhớ sự ấm áp và an yên khi cha mẹ và thân nhân quây quần bên nhau.
Phụ thân quay lưng lại, đôi mắt cũng đỏ hoe. Ông nào có muốn để ta rời xa, nhưng mệnh vua đã ban, ông không còn cách nào khác ngoài việc giao đứa con ruột thịt của mình làm con tin, đổi lấy sự bình yên cho một vùng đất.
Khi đoàn người khởi hành trở về kinh thành, Thái tử ca ca đến đón ta.
Hắn ngồi trong chiếc kiệu vàng cao quý, thản nhiên đón nhận những cái quỳ lạy của mọi người xung quanh.
Phụ thân ta cúi lưng, quỳ dài theo cùng mọi người, nhưng không nhận được dù chỉ một ánh mắt của hắn. Chàng thiếu niên kiêu ngạo đó chỉ đưa tay về phía ta:
“A Vân, theo ta về kinh.”
Ta bước lên chiếc kiệu xa hoa ấy, ngoảnh đầu nhìn lại cha mẹ và thân nhân dần khuất khỏi tầm mắt.
“Sao lại khóc nhiều như thế?”
Hắn chặc lưỡi, đưa tay lau nước mắt cho ta.
“Ta sẽ bảo vệ muội, đừng khóc nữa.”
Khi đoàn người vừa rời khỏi thành Lương Châu, từ phía sau có một tiểu khất cái chạy theo.
“Công chúa, không ổn rồi, trong thành xảy ra chiến sự!”
Khuôn mặt trắng trẻo của hắn bị ám khói đen, y phục rách nát, trên người đầy vết trầy xước, duy chỉ có đôi mắt là đen láy, sáng ngời.
Thị vệ đi theo lớn tiếng quát mắng:
“Đứa dân đen nào dám đụng chạm đến điện hạ! Lôi ra ngoài chém!”
“Khoan đã!”
Ta lo lắng quay sang Thái tử ca ca: