Đôi mi chàng cụp xuống, khuôn mặt tựa như thần tiên không vướng bụi trần kia lúc này lại ở gần ta đến vậy, khiến ta có ý muốn kéo chàng xuống chốn hồng trần này.
“Thần sẽ đưa công chúa về.”
“Không!”
Ta khẽ tiến gần đến đôi môi mỏng ẩm ướt của chàng:
“Nếu đại nhân không muốn, ta sẽ tìm người khác, chẳng qua…”
Chưa kịp dứt lời thì một cảm giác lạnh buốt đã áp lên môi ta.
Nụ hôn của Thẩm Dịch Thanh lúc đầu thật tinh tế và êm ái, khiến người ta mất cảnh giác, nhưng trong đó dường như lại ẩn chứa sự tức giận, dần dần chuyển thành cơn bão cuồng nhiệt.
Ta bị hôn gần như ngạt thở, ngón tay vô thức siết chặt lấy quan phục của chàng.
“Ngài…”
Khóe mắt của nam nhân trước mặt ta đã ửng đỏ, ánh mắt sâu thẳm:
“Công chúa đã nhìn rõ thần là ai chưa?”
“Thẩm… Thẩm Dịch Thanh…”
Giây tiếp theo, ta bị bế ngang lên.
04
Dược tính của thuốc mà Thái tử phi hạ thật mãnh liệt, suốt ba ngày liền, dư âm vẫn chưa tan.
Ta quấn lấy Thẩm Dịch Thanh ba ngày. Ngày đêm đảo lộn, mê mải trong cơn say mộng ta mới phát hiện, người mà bình thường lạnh lùng không ăn khói lửa nhân gian như Thẩm đại nhân, cũng có lúc thất thố.
Ba ngày sau, Thẩm Dịch Thanh hồi triều. Quan phục cài kín đến tận cổ.
Cả triều đình đều kinh ngạc, bầu không khí tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Thái tử cứ nhìn chàng chằm chằm không rời.
Ba ngày đồn đại cũng đủ để Hoàng đế biết rõ mọi chuyện. Ngài rất hài lòng, vị công chúa phải nhận về bất đắc dĩ là ta đây, cuối cùng cũng không còn quấn lấy Thái tử nữa, danh tiếng hoàng gia nhờ đó được bảo toàn.
Vì vậy, khi Thẩm Dịch Thanh ngỏ ý muốn cưới công chúa Vân Nhu, Hoàng đế đã rất vui vẻ đồng ý.
Cả triều đình quỳ xuống tung hô thánh minh. Chỉ có Thái tử là mặt mày tối sầm lại, đứng im không nói lời nào.
Sau khi thánh chỉ ban hôn được ban ra, phủ Thẩm gia bắt đầu khẩn trương chuẩn bị hôn lễ.
Ta thu mình trong phủ, không ra ngoài nửa bước, những lúc nhàn rỗi thì thưởng sen, bóp chút thức ăn cho cá chép trong hồ.
Thẩm phủ không lớn, so với hoàng cung nguy nga, nơi này không có quá nhiều tranh đấu hay yêu hận tình thù, cứ như thể, chỉ cần ta mãi ở đây, sẽ không phải đối diện với những muộn phiền rối ren bên ngoài. Chỉ có ánh nắng xuân ấm áp và hương hoa dịu nhẹ.
Ồ, đúng rồi, còn có một mỹ nhân dịu dàng ngoan ngoãn nữa. Chỉ cần đùa một chút, gương mặt như ngọc của chàng liền ửng hồng đến đáng yêu.
Mẫu thân từng nói với ta, thân tâm của nữ nhân thường gửi gắm vào một chốn. Có lẽ ta là kẻ ích kỷ, lạnh lùng vô tình, rõ ràng trái tim còn đang vỡ nát trong hoàng thành đầy mưa gió, nhưng thân thể lại chẳng chút gánh nặng nào, chỉ mải mê đắm chìm trong vẻ ngoài tuấn mỹ của Thẩm đại nhân, ngày ngày cùng chàng tìm kiếm niềm vui.
Cho đến khi nhận được thánh chỉ của Hoàng hậu truyền ta vào cung ngày mai để đàm đạo.
Tay ta đang ôm lấy chén rượu, tâm tình còn đang chìm trong cơn say nên chẳng muốn đi.
Thẩm Dịch Thanh cúi mắt nhìn ta nằm trên đầu gối của chàng, đôi ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc ta:
“A Vân, nàng không thể mãi giam mình như thế này.”
“Cõi đời này, dù vui buồn hay khổ đau, đều là phong cảnh. Ta không muốn nàng nhắm mắt làm ngơ.”
Những lời này của chàng khiến ta muốn cười. Mái tóc đen dài buông xuống như thác, ta nhìn chàng qua đôi mắt mờ mịt say.
“Thẩm Dịch Thanh, ngài có hiểu ta không? Cuộc đời này chỉ như một giấc mộng, ta muốn cứ say mãi như này thì đã sao?”
Ánh nến le lói phản chiếu trong mắt chàng, nhưng ta không đọc được sự chua xót trong đó.
“Ta sợ rằng khi nàng tỉnh mộng, sẽ vứt bỏ ta.”
Lòng ta khẽ run, nhưng giọng nói vẫn giả vờ thản nhiên.
“Vậy ngài càng nên mong ta say thêm chút nữa mới đúng chứ…”
Ta hôn lên cổ chàng:
“Chúng ta, chỉ là tìm vui trong cơn say mà thôi.”
Hoa lê nặng trĩu đè lên hải đường, mưa xuân rả rích, lại thêm một lần tìm kiếm khoái lạc.
05
Ngày hôm sau vào cung yết kiến, ta mặc lại bộ y phục lúc còn là nữ nhi của phiên vương ở phong địa, thân áo đỏ rực như lửa, viên ngọc tím đung đưa trên trán.
Hoàng hậu nhìn thấy ta trong bộ trang phục ấy, ánh mắt thoáng qua sự ngạc nhiên. Ngay sau đó, bà khẽ nhíu mày khó mà nhận ra:
“Vân Nhu, con ăn mặc thế này thì ra thể thống gì?”
Thái tử phi đứng bên cạnh bà, ngón tay nắm chặt khăn tay, ánh mắt chứa đầy ghen ghét, không quên thêm dầu vào lửa:
“Mẫu hậu đừng giận, muội muội vào cung mới bảy năm, tuổi còn nhỏ, tính tình non nớt nên nhất thời nổi hứng cũng là điều dễ hiểu. Người đừng vì chuyện này mà làm hại thân thể.”
Hoàng hậu ho khan vài tiếng, bệnh tình kéo dài khiến dung nhan bà càng tiều tụy hơn trước. Nhưng dù biểu cảm trên mặt đã có chút run rẩy thì bà vẫn phải chỉ tay vào mặt ta mà mắng:
“Vào cung bảy năm mà chẳng học nổi quy tắc, người ta đều bảo rằng Hoàng hậu này không có uy nghi, không quản nổi ngươi! Nhìn ngươi xem, cái dáng vẻ thô thiển không chịu nổi kia, đúng là tác phong của kẻ đến từ nơi man rợ biên cương, làm gì có tiểu thư quý tộc nào trong kinh thành giống ngươi?”
Ta cười nhạt trong lòng, khi bà gặp ta lần đầu thì ta đã mặc thế này, làm việc gì cũng khoa trương như vậy. Chỉ là về sau, để bà bớt nhắc nhở những chuyện vụn vặt này trước mặt Thái tử nên ta mới giả vờ ngoan ngoãn.
Và bà ngày càng đắc ý, nghĩ rằng mình có uy nghi lớn nên càng dạy dỗ mắng mỏ ta dữ dội hơn, nhưng ta đều nhẫn nhịn, chỉ vì ta không muốn người hoàng huynh cao quý kia của ta phải bận tâm chút nào.
Nhưng giờ đây, mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa.
“Đã biết tính cách của ta khó mà thay đổi được thìnmẫu hậu sao phải tự làm mình khó chịu?”
Tay áo ta nhẹ nhàng xoay, từ tốn ngồi xuống chiếc ghế gỗ lê hoa.
” Kinh thành vốn dĩ không phải là quê hương của ta, ta cũng chẳng thể trở thành người tinh tế biết lễ nghĩa như các người mong muốn. Trước đây, ta còn ngoan ngoãn chơi trò cùng mẫu hậu, giờ thì thấy nhàm chán rồi, không muốn tiếp tục nữa. Hoàng thượng từng nói cho phép ta tự do trong cung như khi còn ở đất phong, hẳn là người cũng không muốn bị mang tiếng hà khắc, đúng không?”
“Huống hồ, người chẳng phải đã có nơi trút giận mới rồi sao? Có kẻ tình nguyện nịnh bợ người, người cứ trút uy quyền của Hoàng hậu lên người họ, hẳn là sẽ thấy vui lòng ngay thôi.”
Mặt Thái tử phi lập tức tái nhợt. Ta biết, trong những ngày qua nàng ta đã sớm hiểu rõ khả năng của Hoàng hậu.
Một người phụ nữ sinh ra trong cung cấm, không có tiếng nói trước con trai hay phu quân, chẳng phải sẽ tìm một kẻ dễ bắt nạt để trút giận sao?
Trước khi Thái tử phi về làm dâu, nàng chỉ thấy Hoàng hậu đoan trang đức hạnh, ta thì ngoan ngoãn dễ dạy, nhưng đâu ngờ tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.
“Ngươi! Ngươi! Còn những tin đồn nhảm trong kinh thành mấy ngày nay! Ngươi phóng túng buông thả, đắm mình trong sắc dục khiến một vị thanh quan mẫu mực mê mẩn đến mức không lên triều suốt mấy ngày liền…”
Thế thì sao chứ? Ta liếc nhìn ánh nắng chiếu lên bộ móng tay mới sơn:
“Mẫu hậu nên mừng vì kẻ ta làm hại không phải là Thái tử quý giá của người, còn việc ta hại ai khác thì người không cần phải bận tâm.”
Hoàng hậu nghẹn lời, chỉ biết trừng mắt nhìn ta không nói thêm câu gì được nữa.
Những lời này vốn là do chính bà từng dùng để mắng ta suốt bảy năm qua, nay ta làm đúng như ý bà mong muốn rồi, nếu còn tiếp tục hạ thấp ta thì chính bà là người ngang ngược vô lý.