Trong ngày đại hôn của Thái tử và Thái tử phi, ta bị kẻ gian hạ dược, vô tình cùng với vị Đại thần lạnh lùng trải qua một đêm mây mưa tại tẩm cung Đông Cung.
Sáng hôm sau, lời đồn đã lan khắp nơi.
Người từ trước đến giờ luôn giữ vẻ điềm tĩnh như Thái Tử lúc này lại giận đến đỏ mắt, tay cầm kiếm đầy sát khí đứng trước cửa.
Trước đây, hắn từng không biết bao nhiêu lần cảnh cáo ta, rằng ta không nên có những suy nghĩ vượt quá bổn phận với hắn.
Giờ thì hay rồi, ta chẳng còn cách nào để có những suy nghĩ vượt quá bổn phận với hắn nữa.
01
“Vân Nhu Công chúa và Đại nhân còn chưa ra khỏi phòng.”
Người hầu liếc nhìn gương mặt u ám của Thái tử, run rẩy thưa:
“Nô tài đến sáng nay mới biết… Giờ còn sớm, liệu điện hạ có muốn cùng Thái tử phi đi dâng trà trước không…”
Chưa dứt lời, thanh kiếm trong tay Thái tử đã đâm xuyên qua người hắn.
Ngay lập tức xung quanh vang lên tiếng hô hoảng loạn, mọi người đều quỳ rạp xuống. Tất cả đều im thin thít, không một ai dám thốt lên câu “Điện hạ xin bớt giận.”, chỉ sợ sẽ trở thành hồn ma dưới thanh kiếm kia.
Ánh mắt Thái tử u ám, cầm kiếm đi thẳng từ chính điện đến trước cửa Nhiễm Sương Các.
Thanh kiếm nhuốm máu vung lên, cánh cửa gỗ ngay lập tức bị chém tan tành.
Đập vào mắt là quan phục và nhiều món cung trang rơi vãi lung tung, trải dài từ cửa vào đến những tầng màn đỏ. Ngay sau đó, Thái tử điện hạ thấy một cánh tay trắng ngần tựa như tuyết lộ ra khỏi màn trướng. Cảnh tượng mờ ảo đầy dục vọng bị che khuất bởi lớp màn mỏng phía trên.
Kỳ Tú Chước sắp phát điên rồi.
Hắn không thể chịu đựng nổi cảnh tượng trước mắt. Vô số suy nghĩ tràn qua đôi mắt đỏ rực và dữ tợn của hắn, cuối cùng chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Giết tên khốn đó đi.
Cơn thịnh nộ bạo ngược không thể kìm nén, thanh kiếm đẫm máu lại được giơ lên lần nữa thì bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo như ngọc vang lên từ phía sau:
“Điện hạ xông vào như thế này, chẳng phải là có chút không hợp lễ nghi sao?”
Kỳ Tú Chước quay lại thì thấy nam nhân kia tóc vẫn còn ẩm, toàn thân khoác một bộ y phục trắng như ánh trăng.
Chàng thờ ơ cúi đầu cài lại khuy áo, trên cổ lộ rõ vết đỏ của một nữ nhân nào đó để lại, hiển nhiên không thể phủ nhận.
Cơn giận của Kỳ Tú Chước lại dâng lên ngùn ngụt, ngay lập tức rút kiếm đâm tới.
Hai người đánh nhau từ trong điện ra ngoài, chiêu nào cũng ác liệt, mỗi chiêu đều đánh thẳng vào tử huyệt.
Trong trận đấu dữ dội đó, mái ngói của cung điện bị sụp đổ một góc. Chính trong tiếng ồn ào leng keng đó, ta tỉnh dậy.
Ta đang mơ màng mặc y phục thì nhìn thấy hai bóng người đang giao đấu kịch liệt ở phía xa. Ta định lên tiếng bảo bọn họ đừng đánh nữa nhưng đầu óc mệt mỏi, ta lại nằm xuống màn trướng ngủ tiếp.
Một lúc sau, ta bị đánh thức bởi một giọng nói ôn nhu, màn giường được vén lên, trước mắt là gương mặt đẹp không ai sánh bằng của Thẩm Dịch Thanh. Khuôn mặt ấy dù dính vài vết máu nhưng ánh mắt nhìn ta lại vô cùng dịu dàng.
“A Vân, chúng ta đi thôi.”
Ta ngoan ngoãn rúc vào vòng tay chàng, tìm một chỗ thoải mái rồi lại chìm vào giấc ngủ, để mặc chàng dùng quan phục che phủ đầu ta, từng bước từng bước bế ra khỏi cửa điện.
Khi đến trước cửa, bước chân chàng khựng lại. Một giọng nói mang chút thách thức vang lên trên đầu ta:
“Thái tử điện hạ, ta và nàng tối qua say ngủ trong Đông Cung của ngài, đúng là có nhiều mạo phạm. Nhân tiện ngày khác xin mời điện hạ đến dự tiệc cưới của chúng ta, lúc đó ta tạ lỗi với ngài sau.”
Một hồi lâu không nghe thấy có câu trả lời, ta khẽ kéo quan phục ra một khe nhỏ, bất ngờ chạm phải đôi mắt đỏ ngầu của Thái tử.
Kỳ Tú Chước một tay chống kiếm, nửa quỳ trên đất, cơ thể run rẩy không ngừng, dường như bị thương không nhẹ.
Không hiểu sao, trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác mất mát kỳ lạ, nhưng ta cố gắng kiềm chế, không để lộ chút cảm xúc nào.
Dù sao thì người mà ta từng khổ sở đeo đuổi nhưng không thể có được, nay đã có Thái tử phi bên cạnh. Chút tự tôn còn sót lại không cho phép ta tiếp tục hành vi như trước kia.
Ta ngoảnh mặt đi:
“Hoàng huynh vẫn nên về sớm nghỉ ngơi thì hơn.”
Sau đó, ta lại rúc vào vòng tay của Thẩm Dịch Thanh.
Mùi hương thanh khiết của cỏ lau tràn ngập khứu giác, lòng ta cũng cảm thấy yên ổn thêm phần nào.
02
Từng có một khoảng thời gian, tình cảm sai trái của ta dành cho hoàng huynh là đề tài bàn tán kín đáo trong những buổi thưởng trà của các tiểu thư phu nhân giới quý tộc kinh thành.
Hoàng huynh là viên ngọc không tì vết.
Bảy tuổi đã giỏi cưỡi ngựa bắn cung, chín tuổi viết luận chính trị, tài hoa hơn người, thiên phú tuyệt vời. Thêm vào đó là dáng vẻ phóng khoáng hào hoa nhưng kèm theo chút lạnh lùng cao quý.
Dù huynh ấy luôn lạnh nhạt như ánh trăng trên trời nhưng vẫn có vô số tiểu thư quý tộc say mê, mơ mộng một ngày nào đó có thể ôm được ánh trăng ấy vào lòng.
Còn ta, là kẻ điên nhất trong số đó, dựa vào vị trí gần gũi, không biết đã quấy rầy huynh ấy bao nhiêu lần.
Ta vốn là con gái của một phiên vương ngoại bang, lúc nhỏ đã được đưa vào cung làm con tin.
Khi ta còn đang bơ vơ, lạc lõng, chỉ có hoàng huynh kiên nhẫn chăm sóc. Về sau, lãnh địa bị ngoại tộc xâm chiếm, phụ vương, mẫu phi và họ hàng ta đều bị giết trong cuộc chiến đó. Thế là trên thế gian này chỉ còn lại một mình ta cô độc.
Ta cứ trôi nổi giữa biển rộng của hoàng cung này mà dần dần lớn lên.
Hoàng đế hạ chỉ phong ta làm công chúa, thế nhưng trong lòng ta vẫn luôn khắc khoải về người thiếu niên đẹp đẽ như ánh trăng kia.
Hoàng huynh từng là tấm ván cứu sinh duy nhất trong biển khổ lênh đênh dằng dặc của ta.
Dù huynh ấy đã nhiều lần cảnh báo ta không được có suy nghĩ vượt quá bổn phận với huynh ấy nhưng ta vẫn bất chấp tất cả mà cố chấp theo đuổi.
“Vân Nhu, chúng ta là huynh muội.”
Huynh ấy nhíu mày nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng.
“Luân lý và đạo đức, muội hẳn phải hiểu rõ.”
Ta vò chặt chiếc khăn tay, mặt trắng bệch.
Có lẽ để an ủi ta, huynh ấy thở dài.
“Ta không có lòng dạ gì với chuyện tình cảm nam nữ, cũng không định kết thân với ai.”
“Nếu muội từ bỏ những suy nghĩ đó, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta thì muội vẫn sẽ là hoàng muội tốt của ta, giống như trước đây.”
Lời nói của hoàng huynh khiến những đám mây đen trong lòng ta tan đi phần nào.
Ta giữ lấy hy vọng đó, cẩn thận ở bên huynh ấy suốt nhiều năm.
Nhưng giờ đây, giấc mơ đã tan vỡ. Hoàng huynh của ta, ta sắp nghênh Thái Tử phi vào cửa rồi.
03
Kể từ khi phụ vương, mẫu phi và họ hàng đều mất, ta đã như xác không hồn. Giờ đây, tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.
Trong tiệc rượu mừng đại hôn ở Đông cung, ta uống đến say mèm. Thái tử phi đích thân rót cho ta một chén rượu, nói lời cảm tạ vì ta đã ở bên cạnh chăm sóc Thái tử những năm qua.
Nhìn vào đôi mắt ẩn chứa ác ý của nàng, ta chẳng mảy may để ý mà cười rạng rỡ, ngửa đầu uống cạn chén rượu đó.
Nàng muốn ta thất thố rồi mất mặt trước bá quan đúng không, ta liền thuận theo ý nàng vậy. Dù sao thì lòng ta cũng không còn vướng bận điều gì. Càng hoang đường, chẳng phải càng thú vị sao?
Rượu đã bắt đầu ngấm, ta xua tay đuổi tỳ nữ mà nàng phái đến đỡ ta.
Ánh mắt ta dừng lại trên bóng dáng thanh tao đoan chính ở phía đối diện.
Thẩm Đại nhân Thẩm Dịch Thanh, gương mặt tuấn tú như ngọc, phong thái như tùng xanh. Tựa như một nắm tuyết trắng trên đỉnh núi Côn Lôn, không nhuốm chút bụi trần.
Người như vậy, ta thích.
Ta khẽ mỉm cười e thẹn hướng về phía chàng, ánh mắt chạm nhau, đôi mắt vốn lạnh lùng của chàng bỗng mang theo chút mờ mịt khó tả.
Ta sai tỳ nữ dẫn chàng tới sau ngọn giả sơn.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, ta không còn đứng vững nổi nữa. Ta lờ mờ dựa vào thành hồ sen, để mặc nước hồ thấm ướt lớp váy lụa.
“Công chúa hà tất phải làm khổ mình như vậy?”
Thẩm Dịch Thanh cau mày, cúi xuống kéo ta ra khỏi bờ hồ. Ta lại chìm đắm trong sự mê loạn, đưa đôi tay trắng nõn như ngó sen, thuận thế ôm lấy cổ chàng.
“Khổ sở sao?”
Ta cười khẽ hai tiếng sau đó thổi nhẹ vào tai chàng, trêu ghẹo:
“Hôm nay có rượu ngon, bổn công chúa tìm người đến vui vẻ một chút, sao có thể gọi là khổ sở?”