Ta tận dụng thời cơ, gỡ bỏ khăn giả, lập tức lộ rõ thân phận.
“Ta chính là công chúa Thừa Hoan, lần này cải trang vào thành là để báo thù cho phụ hoàng.
“Hoàng huynh của ta trước tiên đã sai người ám sát ta, sau khi thất bại lại đem một xác chết giả để mạo danh ta, phao tin rằng ta đã chết, khiến ta không dám trở về nhà, phải trốn chạy khắp nơi.
“Nhưng ta không ngờ, trong thời gian đó, hoàng huynh của ta lại vì ngai vàng mà giết hại phụ hoàng, là con gái của người, ta phải đứng ra báo thù.
“Các ngươi cũng nghe rồi đấy, ta mới là người thừa kế ngai vàng hợp pháp. Nếu bây giờ các ngươi bỏ vũ khí xuống, ta sẽ không truy cứu. Nếu tiếp tục chống cự, mười vạn đại quân ngoài thành sẽ ngay lập tức san phẳng kinh thành này.”
Vừa nghe đến mười vạn đại quân, bọn chúng mới nhận ra rằng, có vẻ như chỉ còn con đường duy nhất là đầu hàng…
16
Chúng ta thuận lợi tiến vào hoàng cung.
Tống Dực bị bắt và bị đưa ra chờ xử lý.
Ta thậm chí chẳng buồn nhìn huynh ấy, chỉ ôm lấy mẫu hậu mà khóc nức nở.
Bà vỗ về ta, an ủi: “Nếu mẫu hậu không giả chết lần này, làm sao Tống Dực có thể hạ thấp cảnh giác được.”
Lúc đó ta mới hiểu, khi Tống Dực đưa thuốc độc cho mẫu hậu, bà đã đoán trước được, nên đã uống thuốc giải trước, nhờ đó thoát nạn và còn cài người vào bên cạnh huynh ấy.
“Vậy còn phụ hoàng thì sao? Thánh chỉ kia lại là thế nào?”
Mẫu hậu như nhớ lại quá khứ.
“Nhiều năm trước, khi sinh nhị ca của con, mẫu hậu suýt nữa chết vì khó sinh, phụ hoàng cảm thương nên ban cho mẫu hậu một đạo thánh chỉ.
“Trên thánh chỉ chỉ có ấn ngọc, không có nội dung, phụ hoàng có lẽ đã sớm quên, mẫu hậu cũng không ngờ rằng, nhiều năm sau lại có thể dùng đến.”
Ta cảm động đến mức suýt khóc lần nữa.
Không ngờ những gì Tạ Uyên nói là đúng, mẫu hậu đã làm rất nhiều điều cho ta.
Thì ra từ rất lâu, bà đã âm thầm chuẩn bị mọi thứ cho ta.
“Thấy Hoan Hoan hôm nay như vậy, mẫu hậu thật sự rất tự hào.
“Ai nói nữ nhi không bằng nam nhi, chúng ta sẽ chứng minh cho họ thấy.”
Nghe vậy, ta chợt nhớ lại, mẫu hậu vốn không thích tên mà phụ hoàng đặt cho ta.
Thừa Hoan, nghĩa là làm vừa lòng, để cầu được sự vui vẻ.
Có lẽ những gì họ mong muốn từ chúng ta chỉ là sự phục tùng và thụ động.
Ta gật đầu mạnh mẽ, “Được, chúng ta sẽ làm cho họ thấy.”
17
Ta không giết Tống Dực mà lưu đày huynh ấy đến Lĩnh Nam, không bao giờ được quay lại kinh thành.
Điều khiến ta không ngờ là ngoài phụ hoàng, tổ mẫu cũng đã qua đời trong cuộc chính biến này…
Ba ngày sau, là ngày ta đăng cơ.
Để kịp làm hoàng bào cho ta, mẫu hậu ngày ngày đến Thượng Y Cục để thúc giục và giúp đỡ.
May thay, vào đêm trước ngày lễ, bộ y phục đã hoàn thành.
Mẫu hậu mang bộ hoàng bào đến để ta thử, và thời gian dường như quay lại đêm lễ cập kê năm nào.
Bà nhìn ta, ánh mắt tràn đầy tự hào.
“Con của ta thật oai phong lẫm liệt, mẫu hậu rất vui mừng.”
Ta có chút ngượng ngùng, vội vùi mặt vào lòng mẫu hậu.
Sau một lúc, ta thò đầu ra, hỏi điều mà ta đã trăn trở từ lâu.
“Đêm cập kê ấy, phải chăng mẫu hậu đã cố tình hỏi con những câu ấy?”
Bà nhẹ nhàng vỗ lưng ta, chậm rãi đáp:
“Mẫu hậu đã có ý định này từ lâu, nhưng vẫn không dám để lộ. Lúc đó quả thực ta có ý thử lòng con, nhưng chính lời nói của con mới khiến ta bừng tỉnh.
“May mắn thay, chúng ta đã thành công.
“Từ giờ trở đi, chuyện của chúng ta sẽ không còn ai khác định đoạt, và con cũng có thể tự do chọn người mình yêu thương.”
Ta không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Thẩm Dịch Chi và Tạ Uyên.
Chắc là do trước kia ta đã quá gần gũi với họ để tranh thủ sự ủng hộ.
Quân là quân, thần là thần, từ nay phải giữ khoảng cách với họ mới được.
18
Ngày thứ mười kể từ khi ta trở thành nữ hoàng.
Ta không bị đám đại thần cổ hủ làm cho phiền lòng, mà ngược lại, những tiếng lòng của Thẩm Dịch Chi và Tạ Uyên khiến ta cảm thấy bực bội.
Ta chỉ mặc một bộ hoàng bào thắt eo, vậy mà cả hai kẻ ấy đều có những suy nghĩ riêng tư.
Thẩm Dịch Chi thì nghiêm túc:
【Hình như eo của Hoan Hoan lại thon hơn, có phải gần đây xử lý tấu chương nhiều quá nên mệt mỏi không?】
【Xem ra ta phải làm vài món ngon để bồi bổ cho nàng.】
【Hôm nay Hoan Hoan chỉ liếc nhìn ta có ba lần, tất cả là tại tên Tạ Uyên kia, ăn mặc lòe loẹt quá.】
【Thật đáng ghét, tại sao hắn không biến mất đi!】
Còn Tạ Uyên thì phóng túng:
【Eo của Hoan Hoan vẫn thon như trước, thật muốn ôm chặt mà…】
【Đêm qua lại mơ thấy Hoan Hoan, mỗi ngày chỉ có thể gặp nàng trong triều, thật là bực mình!】
【Hoan Hoan khi nào mới phong ta làm hoàng quân của nàng đây, nếu không có danh phận, làm người sưởi ấm giường cho nàng cũng được mà…】
【Hoan Hoan, Tạ Uyên lại cảm thấy khổ sở rồi…】
Một buổi triều chính trôi qua, mặt ta đã đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào họ.
Ta vội vàng trở về điện Thừa Càn, thấy mẫu hậu đã chuẩn bị chè hạt sen đợi ta.
Bà ngạc nhiên hỏi: “Sao mặt con lại đỏ thế kia?”
Ta lúng túng: “Chắc, chắc là do nóng trong người.”
Mẫu hậu mỉm cười, đưa cho ta chén chè hạt sen, rồi đột nhiên hỏi:
“Không biết Hoan Hoan cảm thấy thế nào về Tạ Uyên và Thẩm Dịch Chi?”
Cảm thấy thế nào ư? Ta đã từng nghĩ về câu hỏi này.
Nếu họ luôn trung thành với ta, thì ta tất nhiên muốn cùng họ sống hòa thuận.
Nhưng nếu một trong hai có ý định phản bội, ta sẽ không ngần ngại mà giết chết hắn.
(Kết thúc toàn văn)