Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THẨM NGUYỆT CHI Chương 3 THẨM NGUYỆT CHI

Chương 3 THẨM NGUYỆT CHI

6:12 chiều – 25/10/2024

Từ lần đầu gặp mặt, khi Phí Bạc Viễn hỏi ta vì sao lại thê thảm như vậy, ta nói là do bị thích khách truy sát, may mắn thoát nạn.

Về sau ta phát hiện Phí Bạc Viễn thích nữ tử nhu mì, hiền lành, ta liền tỏ ra yếu đuối, lệ thuộc vào hắn ta, hắn ta cũng thật sự thích thú khi thấy ta yếu mềm và dựa dẫm, tận tình chỉ dạy ta việc làm ăn.

Không dám tự chuốc lấy nhục với Tạ Lăng, ta quyết định hỏi thử ý kiến của Thôi Hạo.

Đúng dịp sinh thần của Kinh Doãn Thôi Hạo, ta bày tiệc tại thủy tạ ở Nam Lầu.

Mùa đông uống rượu ấm, ta tỏ vẻ xu nịnh mà rót đầy chén cho Thôi Hạo: “Thôi đại nhân, có một người bạn của ta lỡ đắc tội với người không nên đắc tội, mong đại nhân chỉ đường cho.”

“Đắc tội thế nào? Là khinh thường người khác vì khi hắn còn trẻ nghèo khó? Hay là cướp đoạt người yêu của hắn?”

“Bạn của ta… có chút bội tình bỏ nghĩa, còn dùng chuyện chung thân để lừa gạt hắn, nay bạn của ta sắp thành thân, nhưng người đó lại đến tìm, cũng không dám đắc tội.”

“…Vậy thì có chút khó xử rồi.

“Nếu là ta bị lừa như vậy, hoặc là giả vờ nhu tình, để đối phương cũng nếm mùi lừa dối, đau thấu lòng, hoặc là rộng lượng thành toàn… cho đôi uyên ương cùng về bên nhau nơi suối vàng.” Thôi Hạo uống một hớp rượu, chậm rãi nói, “Để bọn họ cùng xuống Hoàng Tuyền, trở thành một cặp phu thê yêu nhau nơi âm phủ.”

Nói xong, Thôi Hạo ngước mắt, đầy ẩn ý mà nhìn ta: “Vậy nên ngươi…”

“Không phải ta!” Ta vội vàng xua tay.

“Vậy nên bằng hữu của ngươi, hoặc là chân thành xin lỗi, hoặc là nghĩ cách làm sao để đối phương nguôi giận.” Thôi Hạo cười nhẹ, “Dù có là tái diễn chiêu trò cũng vậy thôi.”

Ta suy nghĩ suốt nửa ngày.

Nếu chia tay với Phí Bạc Viễn, việc kinh doanh của Thẩm gia sẽ tổn thất trăm bề, họ hàng Thẩm gia cũng vì nể mặt nhà họ Phí mà mấy năm qua không dám lấn lướt khi ta tự mình lập nghiệp.

Nói gì đến tái diễn chiêu trò, ta nào dám làm vậy.

Ta chỉ còn cách dò hỏi ý của Tạ Lăng, xin lỗi hắn, chỉ cần hắn nguôi giận, dù phải quỳ lạy dập đầu vài cái, ta cũng chấp nhận.

4

Rất nhanh sau đó, Tạ Lăng đã đến xưởng thêu.

Trong xưởng toàn là nữ công, tuyệt nhiên không có nam nhân lai vãng.

Thẩm Vô Do cũng chẳng phải ngoa ngoắt vô cớ, vì không ít chùa miếu mượn danh nghĩa tu hành nhưng thực chất là nơi chốn lén lút.

Sau khi pha trà, ta đưa sổ sách của xưởng thêu cho Tạ Lăng, báo cáo tình hình hiện tại của xưởng:

Chín khung cửi, mười bảy thợ thêu loại một và thợ dệt, bốn mươi tám người gồm tạp công loại hai và ba, cùng với học trò và người hầu.

“Tiện thiếp cùng gần trăm nữ tử đều yếu đuối, không nơi nương tựa, chỉ dựa vào xưởng thêu mà sống, bên ngoài lại đồn đãi đến mức này, thật sự không để cho tiện thiếp đường sống.”

Nghe đến từ “yếu đuối,” Thôi Hạo cúi đầu uống trà, Phí Bạc Viễn trong mắt đầy vẻ thương xót.

Chỉ có khóe miệng của Tạ Lăng khẽ giật, có vẻ như bị trà làm bỏng.

Dùng bữa xong, ta đặt tờ giấy hẹn dưới chén trà của Tạ Lăng.

Ta đã suy nghĩ xong, sẵn sàng đối diện để xin lỗi hắn, dù phải quỳ hay dập đầu, ta đều chấp nhận.

Không ngờ đến lúc tan tiệc thay áo, Tạ Lăng chưa đến, Phí Bạc Viễn đã tìm đến trước.

“Phí lang, huynh có chuyện muốn nói với ta sao?”

Phí Bạc Viễn ngẫm nghĩ một lúc, rồi mỉm cười nói:

“Là mẫu thân ta muốn ta nạp một thiếp thất, nhưng nàng tin ta đi, việc này tuyệt đối không làm phiền đến nàng đâu.

“Biểu muội của ta bị sơn tặc làm nhục, không thể gả cho ai khác, nên chỉ còn cách nương nhờ vào ta.

“Mẫu thân cũng khen nàng hiền lành, nhân từ, không phải là người có tính nhỏ nhen.”

Không, ta không hiền lành, càng không nhân từ.

“Vậy nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Nhà muội ấy có ân tình rất lớn với mẫu thân ta, ta dù trong lòng chỉ có nàng, nhưng cũng không thể không đáp đền ân nghĩa…”

Giữa trời đầy tuyết trắng, tâm trạng ta rối bời.

“Vậy nghĩa là huynh không cần ta nữa, đúng không?” Ta dứt khoát ngắt lời hắn ta.

Phí Bạc Viễn thoáng ngạc nhiên, rồi ngay lập tức mỉm cười:

“Sao lại thế được, chỉ là nàng có thêm một a hoàn lo việc quét dọn thôi mà.

“Hơn nữa, cả kinh thành đều biết nàng là vị hôn thê của ta, nàng không gả cho ta, còn muốn gả cho ai?”

Gương mặt hắn ta đầy vẻ yêu thương, nhưng câu nói này lại tựa như lời đe dọa, khiến sống lưng ta lạnh toát.

“Đừng làm loạn nữa, Chi Nguyệt.”

Phí Bạc Viễn lại muốn đưa tay xoa đầu ta như trước đây, mỗi khi hắn ta cảm thấy ta bướng bỉnh, hắn ta sẽ làm vậy để an ủi.

Còn nói ta đừng làm loạn nữa.

Vì sao ta chỉ lý trí bày tỏ quan điểm của mình mà lại bị xem là đang làm loạn? Ta khẽ lùi lại một bước.

Đây chính là sự tinh ranh của Phí Bạc Viễn, hoặc có thể nói là của nam nhân.

Chuyện nạp thiếp, từng câu chữ đều mang vẻ hiếu thảo, từng lời lại như thể yêu thương ta.

Mẫu thân hắn ta được toại nguyện, hắn ta làm tròn chữ hiếu lại thêm một tiểu thiếp dịu dàng.

Chỉ còn ta là lâm vào cảnh trước sói sau hổ, tiến thoái lưỡng nan. Nếu là một nữ tử mù mờ, có lẽ đã chấp nhận rồi.

Nhưng Thẩm Chi Nguyệt ta thì không.

“Nếu lo không có cơm ăn, các nữ nhân trong xưởng thêu của ta đều có tháng lương năm lượng bạc, ta cũng sẵn lòng gửi nàng ta đến Cô Tô học thêu, chỉ cần là người ra từ xưởng thêu của ta, sau này không lo không nuôi nổi bản thân.”

“Muội ấy dù sao cũng có ân với ta…”

“Ta và nàng ta, huynh chỉ có thể chọn một, huynh chọn ai?”

Phí Bạc Viễn không nói gì nữa.

Sự im lặng chính là câu trả lời.

Nước mắt ta rơi xuống đúng lúc:

“Là huynh không cần ta nữa, đúng không?”

Ba năm gắn bó không phải là giả dối, Phí Bạc Viễn động lòng, muốn lau nước mắt cho ta.

Ta lắc đầu, nước mắt rơi không ngừng:

“Chi Nguyệt vẫn tưởng kiếp này có thể cùng Phí lang bên nhau một đời một kiếp, không ngờ phúc phần của Chi Nguyệt lại mong manh đến vậy.

“Nhưng nguyện vọng của mẫu thân không thể trái, Chi Nguyệt đời này quyết phải gả cho một người nam tử một lòng một dạ, tuyệt không muốn như mẫu thân, phải tranh đấu với các nữ nhân khác trong hậu viện, cuối cùng buồn bã mà qua đời.”

Không phải là mẫu thân thôi sao, ai mà chẳng có? Ta khóc đến nỗi hoa lê đẫm lệ, thoáng thấy phía sau giả sơn một góc áo màu đen.

Là Tạ Lăng sao? Hắn nghe bao lâu rồi? Thấy ta như vậy, chắc hẳn hắn đang hả hê cười nhạo.

Không kịp suy nghĩ lung tung, ta vội sụt sùi nói:

“Chỉ là những nơi chúng ta từng đi qua, Nam Lầu, tiệm cầm đồ Tân An, tiệm son phấn Kiều Nhan và Ngũ Sắc phường, Phí lang có thể cho Chi Nguyệt giữ lại không?”

Thấy Phí Bạc Viễn thoáng sững người, ta càng để nước mắt tuôn trào:

“Giờ đây Phí lang không cần Chi Nguyệt nữa, Nam Lầu thủy tạ là nơi chúng ta từng nghe khúc nhạc và xem pháo hoa, tiệm Tân An là nơi Phí lang dạy Chi Nguyệt cách nhận biết bảo vật. Chẳng lẽ ngay cả ký ức, một chút hồi ức, Phí lang cũng không muốn để lại cho Chi Nguyệt?

“Không có Phí lang, chỉ còn lại những khế ước lạnh lùng này, chúng sẽ cùng Chi Nguyệt qua những đêm dài đằng đẵng.

“Nhìn thấy dấu ấn của nhà họ Phí, cũng như thấy Phí lang ở bên Chi Nguyệt vậy.

“Như thể Phí lang vẫn ở bên cạnh Chi Nguyệt.”

Trong mắt Phí Bạc Viễn hiện lên sự không nỡ, hắn ta muốn bước tới ôm ta vào lòng. Ta lùi lại một bước, nhìn hắn ta với vẻ đau khổ, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Chờ ta, ta sẽ về thuyết phục mẫu thân thêm lần nữa!”

Phí Bạc Viễn rời đi, ta lau khô nước mắt, nhìn về phía giả sơn:

“Gió đổi chiều rồi, Vương gia muốn cười thì cứ cười đi.”

“…Ta không cười, ngươi đừng đau lòng.”

Tạ Lăng muốn đưa khăn cho ta lau nước mắt, nhưng khi thấy gương mặt ta chẳng hề có chút dấu lệ nào, hắn ngập ngừng:

“Nếu ngươi muốn nghe khúc nhạc, xem pháo hoa…”

Lẽ ra lúc này, ta nên yếu ớt nhận lấy khăn từ tay hắn, có lẽ tựa vào hắn mà khóc lóc, than rằng mình đã nhìn lầm người, hoặc nói rằng Phí Bạc Viễn có đôi phần giống hắn nên ta mới nhầm lẫn.

Nhưng ta không muốn, ta không muốn giả vờ nữa.

Ta nhẹ nhàng mỉm cười với hắn: “Ta rất ghét xem pháo hoa, cũng chẳng đau lòng chút nào, ngài lại bị ta lừa rồi.”

Tạ Lăng sững sờ trong tuyết, ta bỗng thấy buồn cười.

Ba năm qua ta nhẫn nhịn, mấy ngày nay ta mất ăn mất ngủ, cuối cùng lại thành ra một trò cười.