Tiểu thích khách rõ ràng không thích cái tên Tiểu Bạch, nhưng vẫn im lặng mà cõng ta.
Thế nhưng, trên đường đi mặc ta dò hỏi thế nào, hắn cũng không nói gì, trông có vẻ giận dỗi.
Tạ Lăng không nói, ta bèn thầm tính toán trong lòng.
Rốt cuộc là ai muốn giết ta? Là chủ mẫu nhà họ Thẩm? Là đệ đệ bất tài của ta? Hay là phụ thân đã đổi ý?
Nếu không làm rõ kẻ muốn giết mình, trở về kinh thành ta sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.
Nghĩ đến đây, ta ghé sát tai tiểu thích khách, hơi thở nhẹ nhàng thoảng qua:
“Bảo ta đi, được không…
“Phu quân.”
Nghe ta gọi là phu quân, tiểu thích khách bất giác cứng đờ, hắn dừng bước.
“Sao lại không đi nữa? Ta đói rồi, phu quân!” Ta ngạc nhiên.
Tiểu thích khách người nóng bừng, khó khăn mở miệng:
“…Đợi, đợi một lát hãy đi.
“…Và đừng, đừng gọi ta như vậy.”
“Gọi ngài là gì cơ?” Ta kề tai hắn, khẽ nói, “Tiểu Bạch? Bạch Bạch? Hay là… phu quân?”
Nghe đến từ “phu quân,” tiểu thích khách hơi thở ngừng lại, cuối cùng đành thoả hiệp:
“…Thôi, vẫn… vẫn cứ gọi Tiểu Bạch đi.”
Tiểu thích khách không đủ tiền trọ, chúng ta đành nghỉ chân ở một ngôi miếu hoang.
Tiểu thích khách thật dễ lừa, một câu thành thân là có thể khiến hắn tận tụy không oán trách.
Ta nói đói, hắn liền săn được thỏ rừng và gà rừng.
Ta muốn tắm, hắn suốt đêm chẻ củi, gánh nước cho ta.
Hắn xé tấm vải trên xe ngựa, treo lên làm màn che giữa ta và hắn.
Ta và hắn ở lại ngôi miếu hoang ba ngày, ta biết được rằng cái tên Bạch Tiêu là do nghĩa phụ hắn đặt, ngoài nghĩa phụ ra, hắn không có thân nhân hay bạn bè, hắn rất giỏi giết người, nhưng ngoài giết người ra thì không biết làm gì khác.
Còn kẻ muốn giết ta, chính là đệ đệ ta, Thẩm Vô Do.
“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.” Hắn cúi đầu, dùng con dao mà hắn rất quý để gọt trái cây cho ta.
“Phải rồi, có Tiểu Bạch, ta không sợ hắn.” Ta chống cằm ngắm sao, “Nếu ngươi không giết ta, sẽ ra sao? Không nhận được tiền à?”
Hắn cúi đầu, ngẫm nghĩ một lát, hàng mi dài khẽ cụp xuống, bóng tối che phủ khuôn mặt hắn:
“Nghĩa phụ chỉ đánh ta một trận thôi, nhưng cũng không sao.”
Hắn đưa quả cho ta, lúc đó ta mới chú ý đến những vết sẹo chằng chịt trên tay áo hắn lộ ra.
“Không còn đau nữa đâu.”
Trong lòng ta chợt dâng lên một chút xót xa, nhưng lập tức kìm nén cảm xúc không nên có ấy.
Ba ngày sau, Tiểu Bạch trao lại con dao găm cho ta, dặn dò ta hãy chờ ở đây, hắn sẽ đi gặp nghĩa phụ để nhận tội, rồi quay lại đón ta.
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa khi hắn rời đi, ta cầm lấy dao găm cùng hành lý mà chạy ngay.
May mắn là trên đường gặp được một đoàn thương nhân.
Ta khẩn cầu họ cho ta đi nhờ đến kinh thành, người dẫn đoàn lúng túng nói phải quay lại xin ý của thiếu gia.
Tấm rèm dày trên xe ngựa khẽ vén lên, lộ ra gương mặt như ngọc.
Hắn ta mỉm cười ôn hòa, đưa tay về phía ta. Ta không dám tùy tiện bước lên xe, đề phòng nắm chặt dao nhìn hắn ta.
“Là Thẩm đại tiểu thư? Thẩm Chi Nguyệt?”
Ta ngẩn người. Kinh thành chắc chẳng ai từng thấy mặt ta, do dự một lúc rồi cũng gật đầu.
Hắn ta bất chợt cười, có vẻ rất vui: “Khuôn mặt lấm lem như mèo nhỏ, không giống tiên nữ trong bức họa, tại hạ thật chẳng dám nhận.”
Bức họa? Ta chậm rãi ngước lên, chỉ khi đó mới thấy lá cờ lớn trên đoàn thương nhân với chữ “Phí” rõ ràng.
“Ngài là?” Ta đã đoán ra tám chín phần.
“Vị hôn phu của Thẩm đại tiểu thư, Phí Bạc Viễn.”
3
Thanh Lăng Vương Tạ Lăng ngồi cao trên đài, gương mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa, như thể vừa rồi thật sự chỉ là một sự hiểu lầm:
“Bổn vương nhầm rồi, bởi Thẩm tiểu thư cười lên rất giống một cố nhân.”
Một câu ấy thôi đã khiến ta chẳng còn muốn cười nữa.
“Chi Nguyệt, ta đến trễ rồi.”
Như bắt được cọng cỏ cứu mạng, ta quay lại, xúc động.
Là Phí Bạc Viễn.
Khi ta vừa đến kinh thành, chính Phí Bạc Viễn đã từng tay chỉ dạy ta việc buôn bán.
Từ xem sổ sách, thu tiền thuê, đối nhân xử thế, đến mạng lưới quan hệ phức tạp ở kinh thành này.
Ta biết Phí Bạc Viễn thích ta làm ra vẻ nhu mì, nên ta cứ một câu “Phí lang” gọi hắn ta, hắn ta cũng vui vẻ khi ta nương tựa vào hắn ta.
Ba năm qua, Phí Bạc Viễn đã giúp ta vững vàng ở vị trí đại tiểu thư nhà họ Thẩm, hai nhà Thẩm và Phí hợp sức mở không ít cửa hàng.
Nhìn thấy Phí Bạc Viễn, ánh mắt của Tạ Lăng khó đoán: “Ngươi là ai?”
“Tại hạ Phí Bạc Viễn, có hôn ước với Thẩm đại tiểu thư.”
Tạ Lăng liếc nhìn ta, cười như không cười, chậm rãi nói: “Quả là một đôi lương duyên.”
Ta chột dạ cúi đầu.
“Vương gia có điều chưa rõ, Thẩm tiểu thư đã hứa hôn với Phí công tử từ bốn năm trước, là chuyện tốt đẹp mà ai ai ở kinh thành cũng biết.”
Rất hay, kiếp sau đừng nói vậy nữa.
“Bốn năm trước…”
Chưa để Tạ Lăng tính toán, Phí Bạc Viễn đặt tay lên mu bàn tay ta, ra hiệu cho ta yên tâm:
“Thẩm thiếu gia xưa nay vẫn bất hòa với Chi Nguyệt, việc tranh cãi đến công đường cũng không phải lần đầu.
“Lão gia nhà họ Thẩm từ lâu đã có ý để Chi Nguyệt quản lý Thẩm gia, nên mới ký kết khế ước. Còn về tin đồn của xưởng thêu, mong vương gia hãy tự mình điều tra để biết rõ.”
Không, khế ước đó là do ta ép phụ thân dùng dao mà ký.
Ta đối với Phí Bạc Viễn việc gì cũng thành thật, chỉ duy nhất chuyện này là không dám nói với Phí Bạc Viễn, vì hắn ta luôn coi trọng chữ hiếu, chắc chắn sẽ không chấp nhận ta làm như thế.
“Vị hôn thê của ta vốn thân thể yếu đuối, tính tình hiền lành, không quen tính toán với người khác, nên mới bị kẻ khác liên tục bắt nạt.”
Tạ Lăng cầm chặt khế ước, như thể đang nắm lấy cổ ta.
Nghe đến hai từ “yếu đuối” và “hiền lành”, chân mày của Tạ Lăng khẽ động.
Ý gì chứ? Chẳng lẽ ta không yếu đuối, hiền lành?
Một lúc sau, Tạ Lăng chậm rãi đặt khế ước xuống, mỉm cười nói: “Khế ước đã rõ ràng, đợi việc xưởng thêu được làm sáng tỏ, tự nhiên sẽ dễ nói.”
Dù Tạ Lăng không nhắm vào ta, nhưng từ khi hắn đến, ngày tháng của ta không còn yên ổn.
Ta cầu xin Phí Bạc Viễn quay lại Dương Châu tránh bớt tai họa, hoặc là sớm thành hôn để khỏi rước họa về sau.
Phí Bạc Viễn lại bảo ta chỉ đang lo lắng thái quá, vì Thanh Lăng Vương vừa trở về kinh thành, ở phong địa của hắn lại có tiếng tốt, sẽ không vô cớ làm khó ta, một nữ tử yếu đuối như vậy.
“Chẳng lẽ Chi Nguyệt và vương gia có ân oán gì sao?”
Ta sững sờ, theo bản năng liền nói dối: “Không có.”
Chẳng hiểu sao, suốt bốn năm qua, ta luôn nói dối hắn ta.