22
Ta không biết Tần Yến rời đi từ lúc nào.
Đợi đến khi ta ngủ một giấc tỉnh dậy, cơn sốt đã lui, cơ thể cũng khá hơn nhiều. Thuốc của Tần Yến quả nhiên có tác dụng.
Và trong những ngày ta mê man, chuyện Tô Minh Nhan mưu đồ hãm hại ta tại Tần phủ đã truyền khắp kinh thành.
Không cần nói cũng biết, chắc chắn đây là tác phẩm của Tần Yến. Tên điên đó luôn thù dai, báo thù từng chút một.
Kiếp trước, hắn vì nể Tô Minh Nhan là muội muội cùng cha khác mẹ của ta mà chần chừ không ra tay. Còn lần này, thấy ta và Tô Minh Nhan bất hòa, hắn chẳng còn chút kiêng nể nào nữa.
Tô Minh Nhan yếu ớt quỳ suốt mấy ngày trong từ đường. Đến khi nàng ta được phép ra ngoài, bên ngoài đã hoàn toàn đổi thay.
Dưới sự ép buộc của cha, nàng ta đến xin lỗi ta.
Sau mấy ngày bị phạt, nàng ta trông tiều tụy đến mức gió thổi cũng có thể ngã, khuôn mặt tái nhợt, nhưng khi thấy ta, ánh mắt nàng ta lại lạnh lùng như một con rắn độc:
“Tô Miêu! Ngươi đã biết kế hoạch của ta từ trước, cố tình đợi trong phòng của Tần Yến, rồi phản đòn gài bẫy ta phải không?”
Thật thú vị, nàng ta cuối cùng không giả vờ nữa. Có lẽ, trong lúc quỳ gối ở từ đường, nàng ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Ta chơi đùa với lớp sơn móng tay đỏ chót của mình:
“Tô Minh Nhan, ngươi đã tốn bao nhiêu công sức để hại ta, chẳng phải chỉ để quyến rũ thái tử Dung Ngọc sao?”
Ta nói:
“Ta nhường thái tử cho ngươi, có được không?”
Tô Minh Nhan chắc không bao giờ ngờ rằng ta lại nói ra những lời như vậy nên nghe xong liền sững sờ. Khi mở miệng lần nữa, giọng điệu của nàng đã thay đổi hoàn toàn:
“…Tỷ nói gì cơ?”
Hóa ra, chỉ khi ta nhường thái tử cho nàng, nàng mới chịu gọi ta là tỷ.
Không khó hiểu khi kiếp trước, sau bao lâu lạnh nhạt với ta, Tô Minh Nhan lại chạy đến phòng ta giả vờ giả vịt gọi ta một tiếng “trưởng tỷ” ngay sau khi ta quyết liệt cắt đứt quan hệ với thái tử vì cái chết của Tô Tự.
Và khi nhà họ Tô gặp nạn, chỉ có mình nàng ta là bình an vô sự, sạch sẽ không một vết nhơ.
Nàng ta đứng giữa cảnh tượng hỗn độn tan hoang, kiêu ngạo mà mắng ta ngu ngốc.
Nàng nói rằng ta đề phòng hết thảy, nhưng lại không thể ngăn nàng lén vào thư phòng của cha để đặt những bức thư giả hãm hại gia đình.
Cha ta, cũng là cha nàng. Phủ Thái phó, cũng là nhà của nàng. Ta thực sự không ngờ rằng, để lấy lòng thái tử, nàng sẵn sàng đẩy chính gia tộc của mình xuống vực thẳm.
Khi ta hỏi nàng tại sao phải làm như vậy, nàng chỉ cười điên dại:
“Sao lại nói là để lấy lòng thái tử? Hừ, ta chỉ mượn tay thái tử để hủy diệt phủ Thái phó này thôi!”
“Các ngươi còn nhớ di nương của ta chết như thế nào không? Bà ấy bị các ngươi bỏ quên ở trang viên đến nỗi bệnh chết mà không ai biết!”
“Vậy mà các ngươi thậm chí không chịu dựng cho bà ấy một bài vị!”
“Ta hận cha, hận tỷ, càng hận mẫu thân của tỷ! Ta muốn các ngươi phải chịu đau khổ, không bao giờ gượng dậy được!”
“À phải rồi, tỷ có biết mẫu thân của tỷ phát điên thế nào không?”
“Ta đã cho bà ấy uống thuốc suốt mấy năm, ban đầu rất cẩn thận, chỉ thêm chút ít mỗi lần, cho đến khi Tô Tự chết, ta mới quyết định cho bà ấy một kết thúc.”
“Phát điên thì tốt, trước khi chết, di nương của ta cũng phát điên, bà ấy gào thét tên cha, tên mẫu thân của tỷ, muốn họ chết theo để chôn cùng!”
Kể từ lúc đó, ta mới thực sự nhận ra con người của nàng.
Thì ra, vị muội muội mà ta và mẫu thân ta nhiều lần khoan dung vì nghĩ đến huyết thống, lại chẳng xứng đáng làm người.
Mẫu thân của Tô Minh Nhan—di nương Lưu, vốn là một kẻ tham lam vô độ.
Bà ta ghen tị với vị trí chính thất của mẫu thân ta, khi bà ấy đang bệnh thì hạ độc thủ, suýt nữa đoạt mạng của người.
Cha ta dù nạp thiếp, nhưng cũng còn chút tỉnh táo.
Sau khi điều tra rõ sự thật, cha hiểu rằng không thể giữ lại một người phụ nữ như Lưu di nương ở trong phủ được nữa liền ra lệnh trừng phạt bà ta bằng roi, rồi đuổi ra trang viên.
Mùa đông năm đó, mẫu thân ta nhờ phúc lớn mà vượt qua được, còn Lưu di nương thì phát điên rồi chết bệnh ở đó.
Từ đó về sau, mẫu thân ta nuôi dạy Tô Minh Nhan dưới gối, tận tâm dạy bảo, hoàn thành trách nhiệm của một người đại phu nhân.
Nhưng ai mà ngờ được, Tô Minh Nhan ngoài mặt ngoan ngoãn hiểu chuyện, thực chất đã nuôi trong lòng sự hận thù không bờ bến.
Nàng tốn bao công sức, cùng thái tử chung một con thuyền, rồi nàng đẩy tất cả huyết mạch thân thích của mình xuống vực thẳm.
23
Ngày hôm nay, khi ván cờ được mở lại từ đầu, ta hiểu rõ Tô Minh Nhan đã mục ruỗng từ bên trong, không thể cứu vãn được nữa rồi.
Ta không muốn tiếp tục nhìn vào khuôn mặt giả tạo của nàng nữa, nhưng vì vở kịch cần diễn tiếp, ta đành kiên nhẫn mà cùng nàng tiếp tục màn diễn:
“Ta nói, muội không cần phải tốn công bày mưu hại ta nữa. Muội đã thích thái tử, vậy ta nhường cho muội.”
“Suy cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi. Chỉ có một điều, muội là con thứ, hoàng thượng và hoàng hậu sẽ không bao giờ để muội làm chính phi của thái tử. Theo ta thấy, muội nên cố gắng mà giành lấy vị trí trắc phi đi.”
Tô Minh Nhan nhìn ta bằng ánh mắt như thể nàng vừa thấy ma, hiển nhiên vẫn không dám tin:
“Tô Miêu, chẳng lẽ tỷ không muốn gả cho thái tử nữa sao?”
Ta hít một hơi thật sâu, rồi dùng chính kỹ năng diễn xuất mà ta đã học từ nàng kiếp trước, diễn lại trước mặt nàng:
Ta nhìn nàng, hai mắt rưng rưng, chân thành đến mức khiến người khác cảm thấy động lòng:
“Nếu vì thái tử mà giữa ta và muội sinh ra hiềm khích, thì ta thà không gả cho hắn.”
Tô Minh Nhan đứng đờ đẫn một lúc lâu, rồi nhếch miệng cười nhạo ta như thể đang nhìn một kẻ ngốc:
“Vậy thì ta thực sự phải cảm ơn tỷ rồi. Không bằng, tỷ làm ơn làm phước cho trọn, sắp xếp thêm vài lần nữa, trực tiếp đưa ta lên vị trí trắc phi của thái tử đi.”
Nghe vậy, ta cố ý im lặng trong chốc lát, sau đó lại giả vờ như bị nàng chọc đau lòng, gắng gượng cười một cách miễn cưỡng:
“Được.”
Tô Minh Nhan, ta sẽ đưa ngươi….
Đưa ngươi lên Tây Thiên rồi đưa ngươi xuống địa ngục.
24
Từ đó trở đi, mỗi khi Dung Ngọc thái tử đến thăm ta, Tô Minh Nhan đều trơ trẽn tìm mọi cách tiến lại gần.
Ta cũng chẳng nói gì, chỉ cố ý để nàng và thái tử quấn lấy nhau. Về sau, ta thậm chí không ra ngoài, mà chỉ ở trong phòng đọc sách. Dù sao thì, Tô Minh Nhan vẫn luôn theo dõi sân viện, mỗi khi thái tử đến, nàng sẽ tự dốc hết sức mà quyến rũ hắn.
Xuân Nhi trong phòng thường tức đến mức giậm chân liên tục:
“Tiểu thư! Người không nhìn thấy đâu, nhị tiểu thư sắp dính vào thái tử luôn rồi!”
“Nhị tiểu thư hôm nay đút cho thái tử ăn bánh, còn là miếng nàng đã ăn một nửa!”
“Thái tử rõ ràng đến thăm người, sao lần nào cũng ở cùng nhị tiểu thư vậy?”
Ta chỉ cười mà không đáp. Bởi vì hắn muốn hai tỷ muội chúng ta cùng thuộc về hắn mà thôi.
Vài ngày sau, cuối cùng Dung Ngọc cũng đến trước cửa phòng ta:
“Miêu Miêu, rốt cuộc nàng làm sao vậy, định trốn ta đến bao giờ?”
Giọng hắn dịu dàng, êm ái, nhưng lại mang theo chút đau khổ như thể ta đã làm điều gì sai trái lớn lao khiến hắn tổn thương vậy.
Thật nực cười, rõ ràng là một ác quỷ, lại khoác lên mình lớp vỏ của thần Phật. Nhưng cũng sắp đến lúc rồi, những ngày tháng tốt đẹp của hắn sắp chấm dứt rồi.
Ta vẫn giữ tư thái đoan trang của tiểu thư khuê các, bước lùi một cách điềm tĩnh:
“Triều đình đang gió nổi mây vần, đây là thời điểm then chốt. Ta nghĩ rằng, nếu cứ quấn lấy điện hạ, sẽ khiến người ngoài dèm pha điện hạ chìm đắm trong chuyện nhi nữ tình trường.”
Dung Ngọc nghe ta nói vậy, sắc mặt lập tức cứng lại.
Với hắn, việc thường xuyên lui tới phủ Thái phó chính là một phần trong âm mưu toan tính của hắn. Hắn đang dệt một mạng lưới dịu dàng, định trói buộc ta và gia tộc vào kế hoạch của mình.
Thực ra, những bước đi thận trọng của hắn suốt mấy năm qua, kết giao với chúng ta chặt chẽ như thế, đã gần như không để lại kẽ hở nào. Nhưng ta lại cố tình nhắc nhở hắn—
Ta muốn làm cho hắn hoảng hốt, muốn hắn phải vật lộn, và ta sẽ tận hưởng khoảnh khắc hắn bối rối.
Quả nhiên, vẻ mặt của hắn từ từ sầm lại. Trên chiếc mặt nạ dịu dàng ấy dường như đã xuất hiện một vết nứt, hắn gượng cười:
“…Quả nhiên là Miêu Miêu nghĩ sâu xa, lo lắng cho ta.”
Giọng hắn mang theo sự dò xét.
Ta chỉ cười nhẹ không đáp, để mặc hắn tự suy đoán.
25
Sau khi thái tử rời đi, Tô Minh Nhan lại tìm đến ta.
Rõ ràng là nàng đã nghe tin thái tử đến thăm riêng ta nên vội vàng đến dò hỏi.
Dạo gần đây, dưới sự cố ý rộng lượng của ta, Tô Minh Nhan cũng đã lười giả vờ tình nghĩa trước mặt ta nữa.
Trước kia, nàng ta luôn tỏ ra mình là một cô gái dịu dàng, hiền lành, không màng danh lợi, không màng vinh hoa, giống như một con thỏ trắng ngoan ngoãn.
Tô Minh Nhan bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, ngạo mạn và bá đạo hơn bao giờ hết. Chỉ cần có hạ nhân nào nói gì không vừa ý thì nàng ta sẽ lập tức giơ tay đánh. Ngay cả lời khiển trách của cha mẹ, nàng ta cũng chẳng mấy để tâm.
Rõ ràng, nàng ta đã coi mình là thái tử phi tương lai.
Khi nàng đẩy cửa bước vào phòng ta, ta bỗng thấy biểu cảm trên khuôn mặt nàng vô cùng quen thuộc. Đó là một khuôn mặt đầy ghen tuông, không thể lấp đầy ham muốn, giống hệt như người di nương của nàng khi xưa.
Những năm qua, nàng ta đóng vai dịu dàng quá giỏi, thật sự đã làm khó cho nàng ta rồi.
“Tô Miêu, thủ đoạn của ngươi thật khiến ta bội phục, ngoài miệng thì nói nhường thái tử cho ta, nhưng giờ lại quyến rũ thái tử đến phòng ngươi? Ngươi vừa nói gì với thái tử thế?”
Nàng ta hạ giọng, trong giọng điệu đầy sự ghen ghét cuồn cuộn. Ta diễn vai một cách qua loa, nhìn nàng ta bằng ánh mắt đầy trêu chọc, nói thật với nàng:
“Hắn đến chất vấn ta, tại sao lại tránh mặt hắn. Ta cứ đẩy hắn cho ngươi, làm hắn buồn bã.”
Biểu cảm của Tô Minh Nhan lập tức sa sầm:
“Không thể nào, rõ ràng hắn…”
Lời nói dở chừng, nàng ta đột nhiên khựng lại. Ta tất nhiên phải khích nàng thêm một chút:
“Phải, rõ ràng hắn thích ngươi, hắn để ngươi trêu đùa, cũng để ngươi cười vui bên hắn. Nhưng, Tô Minh Nhan, ngươi vẫn chưa đủ. Những gì ngươi học được, đều chỉ là mánh khóe hạ tiện mà kỹ nữ sử dụng.”
Nghe ta mắng nàng như một kỹ nữ, ánh mắt nàng ta lập tức bừng lên sự hận thù độc ác, như muốn xé nát ta. Nhưng nàng lại còn muốn nghe ta tiếp tục chỉ dạy, nên đành nén giận:
“Vậy ngươi nói xem, thủ đoạn nào mới cao minh?”
Ta chống cằm, từ từ nói:
“Những tình cảm lặng lẽ như mưa đêm thấm vào đất, với một thái tử thì chẳng có ích gì. Ngươi cần mang đến cho hắn một cú sốc kinh ngạc, bất ngờ đến không tưởng.”
“Nếu không thể khiến hắn kinh ngạc, cũng không sao. Đàn ông có thể cưỡng đoạt, thì đàn bà cũng có thể cưỡng ép hôn nhân.”
“Ngươi chỉ cần, trong một dịp thu hút sự chú ý nhất, đặt một trách nhiệm không thể chối bỏ lên vai hắn là đủ—”
Tô Minh Nhan cười lạnh:
“Trách nhiệm? Ngươi không phải đang bảo ta hạ thuốc cho hắn đấy chứ? Điều đó khác gì kỹ nữ? Tô Miêu, ngươi nghĩ ta dễ mắc mưu ngươi sao? Hắn là thái tử, nếu ta thật sự làm vậy, không những không thành công mà còn bị xử tử!”
Ta không khỏi bật cười:
“Còn có một loại trách nhiệm khác mà ngươi quên rồi sao—ân tình nào phải dùng thân để trả?”
Ánh mắt Tô Minh Nhan lập tức sáng lên, như bừng tỉnh, nàng lẩm bẩm:
“Cứu mạng chi ân, nên lấy thân báo đáp…”
Ta nhẹ nhàng gieo vào lòng nàng một hạt giống tham vọng:
“Đúng vậy. Hắn là thái tử, địa vị cao, quyền thế lớn, ai cũng để mắt đến. Mỗi năm, ít nhất cũng có hai lần hắn gặp phải nguy hiểm. Đến thời khắc quyết định, ngươi có dám liều mạng hay không, sẽ tùy thuộc vào lựa chọn của ngươi.”
Tô Minh Nhan trầm ngâm một lát, sau đó lại ngẩng đầu mỉm cười với ta nụ cười, trong như dịu dàng nhưng thực ra đầy mỉa mai:
“Quả nhiên, tỷ đúng là đệ nhất tài nữ kinh thành. Đủ mọi mánh khóe, cái gì cũng thông thạo…”
Ta không hề tức giận, trái lại còn bật cười. Bởi vì khi nàng nói ra những lời này, nghĩa là— Hạt giống mà ta gieo vào lòng nàng, đã bắt đầu bén rễ.
26
Cuộc săn bắn mùa thu diễn ra đúng như dự kiến. Hoàng hậu hiếm khi cùng hoàng thượng ra ngoài cung.
Bà thay y phục đi săn, vừa cười vừa trò chuyện với hoàng thượng, nói rằng hôm nay sẽ săn được nhiều con mồi, muốn để ông thấy được bản lĩnh của một nữ nhi nhà võ tướng.
Hoàng thượng thì không hề che giấu sự sủng ái đối với hoàng hậu:
“Ừm, trẫm biết hoàng hậu giỏi giang, khẩu phần của trẫm hôm nay đành phải trông cậy vào hoàng hậu rồi.”
Các triều thần nghe vậy, đều cười nịnh nọt. Chỉ có nụ cười trên môi thái tử Dung Ngọc trông rất gượng gạo. Đây chính là tình cảnh khó xử nhất của hắn suốt những năm qua.
Đương kim hoàng hậu không phải là sinh mẫu của thái tử—nói chính xác hơn, bà là kế hậu. Còn thái tử là con của tiên hoàng hậu.
Hoàng hậu hiện tại năm nay ngoài ba mươi, xuất thân từ nhà tướng gia, dưới gối có một hoàng tử, đó là Cảnh Vương, năm nay mười hai tuổi, thông minh, điềm đạm.
Hoàng đế và hoàng hậu hiện tại tình thâm ý trọng. Còn hắn, thân là thái tử lại bị kẹt giữa hai người, từng bước khó khăn, tính toán đủ đường chỉ để giữ được vị trí ở Đông cung. Dần dần, hắn thậm chí đã đánh mất cả lương tâm của mình.