Từ đầu đến cuối, Tần Yến vẫn ngồi yên lặng ở đó, không nói một lời. Nhưng ta có thể nhận ra, ánh mắt của hắn lúc này trầm hơn trước, ẩn chứa một chút lạnh lẽo cố chấp.
Có lẽ Tần Yến đang không vui.
Ta đang suy nghĩ xem có nên chào tạm biệt hắn hay không thì ngay lúc đó, từ cổng viện lại xuất hiện một dáng người quen thuộc mà đã lâu ta không gặp:
“Tỷ, tỷ không sao chứ? Sao ta vừa đến Tần gia đã nghe bao nhiêu lời đồn nhảm nhí rồi vậy? Có ai bắt nạt tỷ không?”
Người đến là đệ đệ của ta, Tô Tự.
— A Tự, đệ ấy vẫn còn sống.
Vừa nói, đệ ấy vừa liếc nhìn Tô Minh Nhan với ánh mắt đầy nghi ngờ, rõ ràng là đã nghe qua sự việc trước đó.
Tô Minh Nhan cắn chặt môi, có phần sợ Tô Tự liền dời ánh mắt cầu cứu về phía Dung Ngọc. Tô Tự thấy vậy, lập tức cười nhạt:
“Tô Minh Nhan, ngươi nhìn thái tử làm gì? Ngươi hại tỷ tỷ của ta, chẳng lẽ thái tử ca ca lại giúp ngươi sao? Thái tử ca ca lúc nào cũng đặt tỷ tỷ của ta lên hàng đầu, ngươi không biết điều đó à?”
Tô Minh Nhan vẫn còn cố biện minh:
“Ta không có, ta không cố ý…”
“Hừ, có cố ý hay không, ngươi tự mình biết rõ.”
Mắng xong Tô Minh Nhan, Tô Tự lại quay sang Dung Ngọc, cười rạng rỡ:
“Thái tử ca ca, ngươi lúc nào cũng bảo vệ tỷ tỷ của ta, ta nói có đúng không?”
Dung Ngọc khẽ nhếch môi:
“Ừ, A Tự nói không sai.”
Nghe vậy, nụ cười trên môi Tô Tự càng thêm rạng rỡ, đệ ấy tỏ vẻ tự hào đắc ý với ta, khẽ nhướng cằm lên.
Lúc này đệ ấy mặc một bộ y phục đỏ rực như ngọn lửa, tóc buộc tung bay, đứng trong gió thu, vừa phóng khoáng vừa mang khí chất tuổi trẻ.
Nhìn tới đệ đệ đang tràn đầy sức sống, cổ họng ta nghẹn lại:
“A Tự, những chuyện còn lại để về nhà nói sau.”
Tô Tự xưa nay luôn nghe lời ta, thấy ta đã mở miệng thì đệ ấy ôm lấy kiếm, ngoan ngoãn gật đầu:
“Ừ, tỷ, tỷ còn định ở đây bao lâu? Mẫu thân bảo ta đến đón tỷ về.”
Dung Ngọc cũng như kiếp trước, vẫn làm tròn vai của mình, dịu giọng gọi ta:
“Miêu Miêu, hôm nay đã có quá nhiều chuyện, nàng cũng mệt rồi, để ta cho người tiễn hai người về phủ.”
Ta nhìn vào khuôn mặt giả bộ dịu dàng kia của Dung Ngọc nhưng trong tâm trí lại hiện lên ký ức của kiếp trước. Khi hắn muốn lật đổ Thẩm Vương gia, đã phái đệ đệ ta, Tô Tự, đi Nam Cương để điều tra chứng cứ, rồi cố ý dàn xếp cho đệ ta đơn độc một mình, bị chết thảm dưới bụng độc xà, sâu độc ở Nam Cương…
Ta thực sự muốn hỏi hắn— Ngay lúc này đây, khi hắn dịu dàng gọi đệ đệ ta là “A Tự”, có bao nhiêu phần là thật lòng?
***
Kiếp trước Dung Ngọc đã dùng mạng sống đẫm máu của Tô Tự để vén màn sự cấu kết giữa Thẩm Vương gia và nước Nam Cương.
Dung Ngọc tất nhiên đã chiến thắng.
Hắn cầm trong tay chứng cứ mà Tô Tự đã đánh đổi bằng mạng sống, diễn trò trên Kim điện, giả vờ đầy căm phẫn và tức giận, kiếm chỉ thẳng vào Thẩm Vương gia.
Hắn đã lừa dối thiên hạ, cũng lừa dối cả ta.
Thực ra— Độc xà, sâu độc là do hắn thả ra. Thiên la địa võng cũng là do hắn bày ra. Ngay từ đầu, hắn đã tính toán, muốn lấy mạng của Tô Tự để làm viên đá lót đường cho mình.
Nhưng mà… A Tự cũng cùng hắn lớn lên mà. Từ nhỏ, A Tự luôn đi theo bên cạnh hắn, như một tín ngưỡng, tôn kính gọi hắn một tiếng là “thái tử ca ca”.
A Tự khổ luyện kiếm pháp, là để thay hắn diệt giặc. A Tự chăm chỉ học hành, là để giúp hắn trị vì giang sơn. Đó là A Tự—người luôn trung thành, không chút do dự, đặt cả sinh mệnh vào tay hắn.
Vậy mà, hắn lại dùng cách này để giày xéo mạng sống của A Tự sao?
Ngày tin tức A Tự tử trận truyền đến, ta vẫn chưa biết được sự thật.
Ta khóc lóc cầu xin Dung Ngọc, cầu hắn đưa thi thể của A Tự về, đừng để A Tự cô đơn chôn vùi nơi đất khách Nam Cương. Khi đó, Dung Ngọc cũng giống như bây giờ, dịu dàng gọi tên ta, nói với ta:
“Miêu Miêu, nàng mệt rồi, để ta đưa nàng về phủ trước.”
…Ta không hiểu tại sao Dung Ngọc lại không chịu đưa xác A Tự trở về kinh thành, cuối cùng vẫn là Tần Yến đến tìm ta:
“Ta đã tìm ra nơi chôn cất đệ đệ của nàng.”
“Dẫn ta đi.”
Khi đó, ta và Tần Yến chẳng hề thân thiết. Ta không hiểu vì sao hắn lại giúp ta, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào. Vậy nên ta leo lên ngựa của Tần Yến.
Chúng ta gấp rút đi suốt đêm, cuối cùng đến được ngôi mộ hoang nơi A Tự bị chôn vùi, rồi mời người khai quật mộ để kiểm chứng. Chỉ đến lúc ấy, ta mới hiểu, vì sao Dung Ngọc không muốn đưa xác A Tự trở về kinh thành.
—Trên thi thể ấy có bằng chứng cho thấy hắn đã hại chết A Tự.
A Tự võ công cao cường, những loại độc vật bình thường ở Nam Cương không thể hại được hắn. Nguyên nhân dẫn đến cái chết của hắn là một chén hương dẫn hồn.
Đó là loại độc dược mà Dung Ngọc chuyên dùng để kiểm soát tử sĩ của mình. Vậy mà hắn lại dùng thứ ấy lên người A Tự.
Chỉ là, Dung Ngọc dường như cũng không hiểu rõ mình đang níu kéo điều gì.
Một kẻ tàn nhẫn như hắn, đã giết người rồi, vậy mà lại không nhẫn tâm thiêu hủy thi thể của A Tự. Kết quả là cuối cùng, ta vẫn phát hiện ra tất cả.
May mắn thay, sống lại một đời, thời gian vẫn còn kịp, A Tự, đệ đệ của ta vẫn còn sống. Đệ ấy sợ ta bị ủy khuất, nên đã đến đón ta về nhà.
Dung Ngọc vẫn chưa củng cố được vị trí thái tử của mình, hắn vẫn phải tiếp tục giả vờ làm vị “Phật sống” dịu dàng, độ hóa thế nhân, để lấy lòng phủ Thái phó chúng ta.
***
“Miêu Miêu?”
Vị “Phật sống” giả dối ấy lại đang gọi ta.
Hắn nắm lấy tay ta thì ta mới giật mình tỉnh lại, thấy hắn nắm tay mình thì không khỏi cau mày. Chẳng qua là do ta nhất thời xao lãng, để tâm trí trôi dạt, lại để mình thất thần trước mặt Dung Ngọc.
“Ừ, đi thôi.”
Ta rút tay về, lạnh nhạt đáp lại. Ít nhất lúc này, chưa phải lúc để ta xé toạc bộ mặt thật của vị thái tử này.
Lòng bàn tay của Dung Ngọc trống rỗng, hắn có chút mất mát nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ cô đơn. Ta nghiêng đầu, giả vờ như không thấy vẻ tổn thương trên gương mặt hắn.
Nhưng ngay khi ta quay người chuẩn bị bước đi, từ trong căn phòng phía sau lại vang lên một tiếng cười khẽ, mang theo chút giễu cợt:
“Tô tiểu thư, không lấy *Xuyên Vực Chí* sao?”
Là Tần Yến.
Hắn đã im lặng lâu đến mức tưởng như mọi người đều đã quên mất sự tồn tại của hắn, nhưng cuối cùng, hắn cũng mở miệng.
Ta khựng lại, quay đầu nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy ánh sáng mờ ảo từ khung cửa sổ cũ kỹ đang len lỏi chiếu vào.Dưới khung cửa sổ, Tần Yến chống cằm nhìn ta, sắc mặt tái nhợt, sáng như ánh trăng lạnh.
Hàng mày hắn khẽ nhướng lên, ánh mắt như có móc câu, trong sáng mà ma mị:
“*Xuyên Vực Chí* ở trên gác xép trong nội thất. Gác xép nhỏ hẹp, người ngoài không được vào, sợ là Tô tiểu thư phải đích thân đi cùng ta một chuyến rồi.”
Phì, *Xuyên Vực Chí* cái gì chứ?
Trời biết, đất biết, hắn biết, ta biết, câu chuyện đó hoàn toàn chỉ là cái cớ mà ta bịa ra trước mặt mọi người để gỡ tội trước sự vu khống của Tô Minh Nhan.
Hắn thì hay rồi, rõ ràng chỉ muốn giữ ta lại lâu thêm một chút, nhưng lại không chịu thừa nhận thẳng thắn. Chỉ vì không muốn ta đi cùng thái tử mà lấy chuyện này làm lý do, đồ ấu trĩ!
Thôi được rồi, ta sợ hắn chắc?
Ta quá rõ trong căn gác xép kia của Tần Yến có gì. Chẳng phải là treo đầy những bức họa của ta sao?
Tên sói con, kẻ bệnh hoạn điên cuồng. Ban nãy còn tỏ vẻ lạnh lùng, cũng tạm giống người bình thường, thế mà giờ đã không kiềm chế được rồi.
***
Ta đi theo Tần Yến vào nội thất.
Hắn đi trước, ta theo sau. Cầu thang dẫn lên gác xép vừa hẹp vừa dốc.
Trước đó ta đã bị Tô Minh Nhan hạ thuốc, nhìn bề ngoài có vẻ không sao, nhưng thực chất bước chân đã mềm nhũn, chỉ mới bước được vài bậc thang gỗ, ta đã suýt nữa trượt chân.
Thực ra, dù có trượt chân, ngã xuống, thậm chí là chết, thì cũng chẳng có gì đáng sợ, dù sao thì kiếp trước, trước khi chết, ta còn có thể ôm Tần Yến ngủ trong biển lửa cuồn cuộn, thì chuyện này có là gì?
Nhưng khi nhìn bóng dáng cao gầy của thiếu niên phía trước, đột nhiên ta cảm thấy khoảng cách giữa ta và hắn vẫn còn quá xa.
Ta muốn ôm hắn, muốn gần hắn hơn. Vì thế—
“A….”
Khi đến bậc thang cuối cùng, ta cố tình trượt chân, giả vờ kêu lên một tiếng, Tần Yến quả nhiên lập tức quay lại, kịp thời nắm lấy cổ tay ta.
Ta liền thuận thế ngã vào lòng hắn, vòng tay qua eo hắn, nghe thấy nhịp đập trái tim của hắn. Ở nơi hắn không nhìn thấy, khóe môi ta cong lên, nở một nụ cười đắc ý.
Cơ thể Tần Yến rõ ràng cứng đờ.
Rất nhanh, hắn liền nhìn thấu màn kịch vụng về của ta, từ đôi môi mỏng phát ra một tiếng cười khẽ, đầy vẻ bệnh hoạn:
“Tô Miêu tiểu thư, ôm chặt như vậy, không thấy dơ sao?”
Lời này nghe có vẻ quen tai. Hắn đã từng hỏi ta một lần rồi.
Kiếp trước, sau khi A Tự qua đời, hắn chủ động đến tìm ta, nói sẽ dẫn ta đến nơi A Tự bị chôn cất.
Ta cưỡi ngựa rất kém, buộc phải cùng hắn cưỡi chung một con. Chúng ta rong ruổi suốt đêm, gió thu lạnh buốt, ta rét đến mức run lẩy bẩy, Tần Yến bèn ném chiếc áo choàng của hắn cho ta.
Ta vì e ngại lễ nghĩa giữa nam và nữ, cố gắng chịu đựng không chịu mặc áo choàng của hắn, hắn liền giễu cợt:
“Tô Miêu tiểu thư, nàng đây là chê ta bẩn sao?”
Đêm đó, dưới ánh trăng, hắn rõ ràng đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo và u ám.
Hắn là con trai của một ca kỹ bị người đời khinh miệt, một đứa con thứ xuất không ai thèm để vào mắt của danh môn như Tần gia.
Tần gia là một gia tộc lâu đời, đã trải qua bốn triều đại, từng có quý phi, từng có tể tướng. Nhưng mẫu thân của Tần Yến lại là một hoa khôi ở kỹ viện, cho đến chết cũng không được bước vào cửa Tần gia.
Trong giới quý tộc kinh thành, không ít người sau lưng gọi hắn là “thứ bẩn thỉu”, nói hắn làm nhơ bẩn dòng dõi của Tần gia. Cũng vì thế, mặc dù được nhận về, hắn chưa bao giờ nhận được tình thương từ phụ thân.
Sân viện của hắn, vừa xa xôi vừa lạnh lẽo, cửa nhà hắn, ai cũng có thể phá. Chẳng ai coi hắn ra gì. Hắn lặng lẽ gặm nhấm hận thù trong bóng tối, cuối cùng lớn lên thành một kẻ bệnh hoạn điên loạn.
Kiếp trước, sau khi hắn nói câu đó, ta không dám tỏ ra kiểu cách nữa. Ta mím chặt môi, quấn chặt chiếc áo choàng của hắn, ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn.
Hắn siết chặt dây cương và cũng ôm chặt lấy ta, hơi ấm của hắn bao phủ toàn thân, bên tai ta là tiếng gió rít và tiếng vó ngựa dồn dập. Nhịp tim loạn cả lên, nhưng cơ thể ta không còn thấy lạnh nữa.
Kiếp này, hắn lại hỏi ta, có chê hắn dơ không. Ta kề môi sát vào vành tai hắn, từng chữ từng lời rõ ràng:
“Tần Yến, ngươi không dơ, ngươi còn sạch sẽ hơn bất kỳ ai.”
“Kẻ dơ là cha ngươi, kẻ đã làm bẩn thân thể của mẹ ngươi, còn làm ô uế cả cuộc đời của ngươi.”
“Dơ là lũ kẻ nịnh hót, chúng nó đã để nước bẩn lấp đầy đầu óc, miệng lưỡi ô uế của chúng không xứng để nhắc đến tên ngươi.”
“Tần Yến, Tần phủ này không xứng với ngươi, sao không rời đi sớm một chút?”
Sau giây phút im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi… Tần Yến đột ngột vùi đầu vào cổ ta, hơi thở ấm áp, như vừa trêu đùa vừa đầy châm biếm:
“Hừ, Tô tiểu thư khen ta như vậy, ta phải làm gì để xứng với sự khen ngợi này đây?”
“Đơn giản thôi ~”
Ta cười:
“Khi ta muốn giết người, ngươi làm đao của ta. Khi ta muốn cứu người, ngươi làm thuốc của ta. Khi ta muốn gả chồng, ngươi làm phu quân của ta.”
Tần Yến nhìn chằm chằm vào ta, đồng tử hơi giãn ra, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm:
“Đao của nàng, thuốc của nàng, và… phu quân của nàng?”
***
Dù Tần Yến có cố tỏ ra lạnh lùng, điềm tĩnh đến đâu thì sự điên loạn trong hắn vẫn không thể che giấu.
Trong ánh mắt ấy, rõ ràng đang cuồn cuộn một thứ tình cảm điên cuồng, si mê.
Ta liền đẩy cửa gác xép:
“Tần Yến, đừng giả vờ nữa. Chẳng phải ngươi đã sớm nhắm đến ta rồi sao? Trong căn phòng này, chẳng phải treo đầy những bức họa của ta sao, ta nói đúng không?”
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, ta lại sững sờ—
Tranh đâu? Sao lại không có bức nào cả?!
Ánh hoàng hôn lững lờ qua ô cửa sổ, sách vở xếp ngay ngắn, chất đầy trên giá.
“Hay là… năm nay còn chưa vẽ à?”
Ta không kiềm được, lẩm bẩm một câu, cảm thấy hơi ngượng ngùng quay đầu lại, nhìn về phía Tần Yến. Chỉ thấy thiếu niên có sắc mặt tái nhợt, u ám kia khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên cười:
“Hóa ra Tô tiểu thư muốn ta vẽ nàng, còn muốn treo đầy căn phòng này?”
“…”
Hiểu lầm to rồi.
Tần Yến lấy từ trên cao xuống một quyển *Xuyên Vực Chí*, đưa cho ta. Ta nhận lấy rồi quay người định rời đi. Nhưng đột nhiên, hắn kéo ta lại, nâng mặt ta lên, khóe mắt đỏ ngầu, ánh mắt mang theo sự điên cuồng, giọng nói trầm thấp và quyến rũ:
“Miêu Miêu tiểu thư làm sao đoán được tâm tư của ta?”
“Ta vẽ đầy căn phòng này bằng hình bóng của nàng, vậy thì nàng sẽ là của ta… được không?”
“Ngày mai ta sẽ bắt đầu vẽ, được không? Miêu Miêu, Miêu Miêu…”