Sống lại một đời, ta nhìn lại Tô Minh Nhan với đôi mắt khác.
Nàng ta tuy là con thứ, nhưng vì mẹ ruột mất sớm nên nàng lớn lên trong vòng tay của mẫu thân ta, cùng ta trưởng thành.
Mẫu thân ta chưa bao giờ đối xử tệ với nàng, còn ta, với tư cách là trưởng nữ, luôn chăm sóc nàng, bất kể y phục hay trang sức, ta đều không quên phần cho nàng.
Thế nhưng, nàng rất ít khi mặc những thứ chúng ta tặng.
Nàng thích mặc đồ trắng tinh, trang điểm nhạt, cài trâm gỗ, đeo vòng ngọc. Nàng giỏi pha trà, mỗi khi nấu trà luôn ngâm những câu thơ của trà thánh:
“Không ngưỡng mộ hũ vàng, chẳng hâm mộ chén ngọc; không ao ước sớm vào triều, chiều lại được vinh; chỉ mơ nước Tây Giang, từng chảy qua thành Kinh Lăng.”
Ta từng nghĩ rằng nàng như thế là vì tính tình thanh đạm, không màng đến cuộc sống xa hoa lụa là. Nhưng sự thật không phải vậy.
Nàng chỉ đơn giản là đã hiểu rõ đạo lý tỏ ra yếu đuối, giả vờ nghèo khó trước mắt người khác từ khi còn nhỏ mà thôi. Càng tỏ ra ngoan ngoãn, hiểu chuyện, ăn mặc giản dị, thì càng được lòng người hơn.
Huống hồ— Người muốn đẹp, mặc đồ tang lại càng đẹp.
Tô Minh Nhan nắm rõ điều này như lòng bàn tay. Nàng tin rằng làm vậy sẽ khơi gợi sự bảo vệ từ thái tử. Nàng tưởng rằng thái tử thật sự như lời đồn, là người ôn nhu nhất thiên hạ.
Ta mỉm cười với Tô Minh Nhan:
“Muội vừa nói gì?”
Có lẽ nàng không ngờ ta lại chẳng có chút bối rối nào của việc bị bắt gian nên vẻ mặt nàng ta thoáng chốc cứng lại.
Nhưng nàng đã diễn vai ngoan hiền suốt mười mấy năm nay, hôm nay ván cờ này nàng nhất định phải thắng, nên đương nhiên không dễ dàng bỏ cuộc.
Vẻ mặt nàng chuyển từ nghi ngờ sang phẫn nộ, đôi mắt thậm chí còn ửng đỏ, trông như đang thực sự đau lòng vì ta:
“Tỷ tỷ! Tỷ đã uống rượu say nên phải về phòng khách nghỉ ngơi, sao lại ngủ trong phòng của Tần Yến công tử?”
Chát!
Ta thẳng tay tát nàng một cái. Nửa khuôn mặt nàng đỏ bừng, thậm chí còn bị móng tay ta cào rách chảy máu. Nàng ta sững sờ, không tin nổi, chỉ biết đờ đẫn nhìn ta. Những người đứng xem cũng bỗng chốc im lặng.
Ta khẽ xoa tay:
“Ngươi dùng mắt nào để nhìn thấy ta ngủ trong phòng của Tần thiếu gia?”
“Phụ mẫu xưa nay vẫn dạy bảo ta và ngươi rằng khi ra ngoài làm khách, cần phải giữ lời ăn tiếng nói cẩn trọng.”
“Ta chỉ đến đây để mượn *Xuyên Vực Chí* từ Tần thiếu gia, vậy mà ngươi lại trước mặt mọi người bịa chuyện ta say rượu, nói ra những lời vu khống không đúng sự thật.”
“Ngươi là muốn hủy hoại danh tiếng trưởng nữ phủ Thái phó của ta sao? Hay là muốn phủ Thái phó phải chịu nhục nhã ngươi mới cam lòng có đúng không?”
“Cái tát này, ngươi nhận có oan không?”
Ta bình thản, quang minh chính đại.
Trong kế hoạch của Tô Minh Nhan, ta lẽ ra phải đang mê man bất tỉnh trong căn phòng này để nàng dễ bề bôi nhọ.
Hoặc giả như ta có tỉnh lại, ta cũng nên giống như kiếp trước, vì danh dự gia tộc mà nhẫn nhịn, không vạch trần nàng, cũng chẳng để chuyện tranh đấu giữa tỷ muội trong nhà trở thành trò cười trước mắt thiên hạ.
Nhưng lần này, ta đã chỉnh trang lại mọi thứ, ngồi thẳng ở đây chờ nàng.
Mọi người cũng không mù—
Vào giờ phút này, trong phòng của Tần Yến, giường chiếu vẫn chỉnh tề, y phục của ta cũng không chút nào khiếm nhã.
Những người có thể cùng tụ tập ở đây đều xuất thân từ các gia tộc danh môn, chuyện bẩn thỉu trong thâm cung đại viện, ai mà chưa từng thấy qua? Chỉ cần ta nói một chút, họ tự khắc sẽ hiểu ra mọi mưu mô.
Ta cố ý nói ra, để những người này nhận rõ— Bọn họ đã bị Tô Minh Nhan coi là quân cờ, từ nay về sau, không ai có thể tin lời nàng thêm một lần nào nữa.
Quả nhiên, khi ta nhàn nhạt đảo mắt nhìn quanh, mọi người cũng nhận ra mình bị lợi dụng, sắc mặt ai nấy đều trở nên khó coi.
Tô Minh Nhan sau cái tát đó, trong mắt lóe lên hận ý, nhưng ngay sau đó, nàng ta lại trở về dáng vẻ đáng thương yếu đuối như xưa, khiến người khác không khỏi xót xa.
Tiếc là, giờ đây chẳng còn ai sẽ nói giúp nàng nữa.
Mọi người lặng lẽ lui ra, tản đi, không gian xung quanh dần trở nên yên tĩnh. Tô Minh Nhan mắt đỏ hoe nhìn về phía thái tử:
“Điện hạ…”
Nàng ta ra vẻ như muốn nói rồi lại thôi, nhưng thái tử không đáp lại, mà bước đến trước mặt ta, hỏi:
“Miêu Miêu, tay nàng có đau không?”
Tô Minh Nhan sững sờ nhìn thái tử, cắn chặt môi.
Nàng ta chắc chắn không ngờ rằng, thái tử vốn dĩ luôn ôn hòa, đối xử với nàng dịu dàng, chăm sóc, thế mà lần này nàng bị ta đánh, khóc lóc thảm thương đến vậy, thái tử lại chẳng thèm để ý, hắn chỉ hỏi ta tay có đau hay không.
Ta nhìn hắn gần ngay trước mắt nhưng lại có cảm giác như cách biệt cả một kiếp người.
Dung mạo của thái tử, tài hoa đầy mình, sắc diện tựa buổi bình minh xuân, thanh nhã thoát tục.
Hôm nay hắn vận trên mình bộ y phục thêu hoa màu tía, đôi mày núi, mắt biển càng tôn lên vẻ anh tuấn dịu dàng trên khuôn mặt hắn.
Thiên hạ đều nói, thái tử Dung Ngọc tính tình ôn nhu, sau này nhất định sẽ trở thành minh quân.
Kiếp trước, ta cùng hắn là thanh mai trúc mã. Ta mang trên vai danh dự gia tộc, từng thề sẽ làm một thái tử phi hoàn hảo, sau này còn muốn làm một hoàng hậu vẹn toàn. Ta từng mong cùng hắn ngắm nhìn giang sơn tươi đẹp, thế giới phồn hoa.
Nhưng sau cùng, tất cả chỉ còn là trò cười.
Ai có thể ngờ rằng, người dịu dàng như hắn, kẻ hỏi ta sau khi đánh người tay có đau hay không— Lại là kẻ sau này giết chết đệ đệ ruột của ta, diệt cả gia tộc ta, hại cả nhà họ Tô nhà ta đến tận cùng? Và lúc này hắn lại—
“Lòng bàn tay nàng đỏ cả rồi.”
Dung Ngọc nâng tay ta, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, tựa như đang xót xa cho ta.
Ngẫm mà buồn cười, đến giờ phút này, ta vẫn không hiểu, vì sao sự dịu dàng trong mắt hắn có thể diễn thật đến thế.
Đầu ngón tay của Dung Ngọc hơi lạnh, giống như tuyết đầu tiên tan chảy từ khe núi. Đáng tiếc, điều ta cần lại là một ngọn lửa có thể sưởi ấm ta.
Ta không vội vàng rút tay về, mà ngẩng đầu lên, vô thức nhìn về phía Tần Yến… Ta muốn biết, liệu hắn có để tâm không?